Người đăng: an12345
Ngày 10/12/2020
Buổi sáng ,bảy giờ ba mươi phút !
Trên các phương tiện thông tin đại chúng như radio, tivi, internet, màn
hình quảng trường đang phát tin:
" Thưa các quý vị ! Hiện nay các trung tâm thiên văn học phát hiện một cơn mưa
sao băng với quy mô lớn nhất trong lịch sử sẽ đi qua Trái Đất vào lúc 9h sáng
nay"
" Chúng tôi đã cho mời đến giáo sư thiên văn học Nguyễn..... sẽ cho chúng ta
giải thích về hiện tượng này và sự ảnh hưởng của nó "
" Vâng ! tôi rất vinh dự được tham gia phỏng vấn......"
Cùng lúc đó, trên con đường giữa trung tâm thành phố HP đang kẹt xe kéo dài ,
trong con Toyota màu đen, một chàng thanh niên tầm 25 tuổi mặc chiếc áo sơ mi
màu trắng cùng quần tây âu ngồi ngẩn người như đang suy nghĩ chuyện gì đó ,
nhìn từ bên cạnh cũng có chút tiểu soái- điển hình nam nhân viên công sở.
“ Cậu cùng con gái tôi là hai người của hai thế giới, đừng làm phiền nó
nữa,..’’
“ Hừ ! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không soi mình vào vũng nước tiểu xem
bản thân dạng gì đòi cưới tiểu thư của Tập đoàn tài chính hàng đầu đất nước”
Mặc dù chỉ là nhớ lại hình ảnh gặp cha của người yêu cùng vệ sĩ của ông, Lý
Thần vẫn nắm chặt tay vào vô lăng đến mức trắng bệch, y chỉ là một đứa con
trong gia đình bình thường cha mẹ đã qua đời từ lúc y vừa tốt nghiệp chỉ để
lại cho y và em gái một chút gia sản, công việc hiện nay cũng chỉ là nhân
viên cho một công ty cỡ trung, ngoài chút soái ra người ngoài không nhìn thấy
cái gì hơn ở cậu.
Chẳng nhẽ số phận một con người không thể thay đổi ư, haizz đời thật đâu như
trong tiểu thuyết muốn nghịch tập đâu có dễ, không có cơ hội cũng như nghị
lực chỉ là mơ mộng hão huyền mà cái quan trọng nhất là cơ hội, kì ngộ đâu
phải ai cũng gặp được.
Đúng lúc này “ Uỳnh” chiếc xe rung lắc lên, Dm tắc đường còn bị đụng xe . Lý
Thần tức tối mở cửa xuống xe đúng lúc chủ chiếc Audi phía sau cũng xuống “ Yêu
là một mỹ nữ” – đó là một cô gái tầm 22,23 tuổi mặc váy ngắn màu đỏ khuôn mặt
tính cả đồ trang điểm đánh giá cũng được 8 phân có điều nhìn có vẻ quen.
" Ngô Diễm! Là cô "
Ngô Diễm nhìn đầu chiếc xe mới của mình bị lõm cũng chả thèm quan tâm chiếc xe
đằng trước thế nào quay đầu nhìn thấy Lý Thần sửng sốt một chút rồi mới kêu
lên :
“ Tưởng ai ? hóa ra là Lý Thần . Mặc dù từng là đồng học nhưng vụ này tôi sẽ
không bỏ qua đâu”
Lý Thần cũng vừa lúc nhớ ra, Ngô Diễm bạn học thời đại học của y, người giống
như tên diễm mỵ cực kì, gia cảnh cũng bình thường nhưng chuyên cặp với đại
gia nên nhìn lúc nào cũng như tiểu thư nhà giàu, Lý Thần cũng không có ý coi
thường cô, mỗi người mỗi hoàn cảnh mỗi suy nghĩ thôi ai cũng chả nói đúng sai
được.
Mặc dù bản thân hiền lành nhưng đâu phải tự dưng chịu oan, đang định mở miệng
nói chuyện thì có giọng nói cắt ngang vào
“ Ồ Ngô thư kí không đi cùng Phan giám đốc à . Có chuyện gì vậy?”
" Xin chào cảnh sát Hoàng!"
" lúc nữa sẽ có mưa sao băng, tôi có một cái ống nhòm thiên văn cấp cao đấy
,cô có muốn đi xem cùng tôi không?"
Một cảnh sát đúng lúc suốt hiện như trong truyện, ân cần hỏi han Ngô Diễm rồi
thầm thì với nhau sau đó quay sang nhìn Lý Thần nói với giọng hách dịch :
“ Ê nhóc, xin lỗi Ngô thư kí rồi bồi thường đi, nhìn cái gì”
“ Tôi sẽ đóng tiền chỗ bảo hiểm”
Thấy họ quen nhau ,Lý Thần cũng không buồn giải thích nữa bỏ lại một câu rồi
lên xe rời đi vừa lúc đường cũng hết tắc, ngồi trong xe Lý Thần càng thấu
hiểu xã hội thực dụng này tất cả mọi thứ đều xoay quanh ‘ tiền bạc – quyền
lực’
Lái xe vào công ty, Lý Thần nhìn thấy một thanh niên cao to tầm hai mét cơ
bắp cuồn cuộn mặc quần áo bảo vệ liền thò đầu ra vẫy tay kêu lên :
“ Đại ! Đỗ xe cho anh, nhanh lên muộn rồi”
Lý Đại đang đứng ngẩn người nghe thấy người gọi mình quay đầu ra nhìn, thấy
là Lý Thần khuôn mặt nghiêm túc không nói là dữ tợn liền đổi thành tươi cười :
“anh Thần ! Để xe đấy em cất cho”
Lý Đại là Lý Thần cậu em họ, từng đi lính ba năm nhưng do ngốc nghếch lên
không được ở lại mà về quê, do không tìm được việc làm nên gia đình nhờ Lý
Thần xin việc cho ở trên thành phố, vừa lúc công ty y đang tuyển bảo vệ liền
xin cho luôn.
Lý Đại tuy ngốc nhưng làm người thật thà, từ nhỏ đã chơi cùng Lý Thần đến lớn
lên hai anh em rất thân nhau, từ trước đến nay lời của Lý Thần ,Lý Đại luôn
nghe, có khi là ngốc người có ngốc phúc Lý Đại từ bé đã rất đô con khỏe mạnh
giờ lớn nhìn không khác gì một con quái vật to lớn, Lý Thần đã khá cao tầm
một mét tám nhưng đứng cạnh cậu em họ này chỉ đứng đến cổ của nó.
Giao xe cho Lý Đại, Lý Thần tiến vào đại sảnh liền nhìn thấy một thiếu nữ
tiếp tân đang đứng nhìn y, đó là một cô nàng ngọt ngào với khuôn mặt đô đô
đáng yêu mặc một bộ đồng phục công sở màu xanh toát lên dào dạt sức sống
“ Nhã ! Chúc một ngày tốt lành”
Chu Nhã thấy là Lý Thần khuôn mặt vui vẻ lập tức cười tươi lên đến mức đôi mắt
híp lại cong lên như trăng lưỡi liềm thật xinh đẹp, cô chào lại :
“ A, anh Thần . Nhớ tan việc mời người ta đi ăn đấy, anh hứa rồi”
“ Không quên được!”
Lý Thần vội vàng lên phòng làm việc vừa ngồi vào phòng thì đụng ngay trưởng
phòng Cường béo, chỉ thấy một bàn tử phải có 150 cân thịt đứng chống hông ,
ưỡn bụng ngẩng cao đầu lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống giáo huấn Lý Thần :
“ Cậu biết giờ giấc không, giờ này là mấy giờ mà mới đến, tháng này đừng mong
có tiền thưởng, cút vào chỗ ngồi làm việc cho tôi”
Thấy Lý Thần bị mắng bên cạnh một thanh niên nhỏ gầy cao tầm một mét sáu nhảy
ra giọng nịnh hót nói:
“trưởng phòng Cường chấp gì thằng Lý Thần nó giờ đang thất tình, việc anh
giao cho em làm xong rồi”
Đó là Cao Ngụy đồng nghiệp của Lý Thần, tính tình thích nịnh hót, mách lẻo ,
tinh quái có chút xấu xa nhưng tổng thế vẫn tính nửa người tốt, “ có tặc tâm
không có tặc đảm” nói chính là hắn. Mọi chuyện vừa kết thúc thì có giọng nói
trong trẻo vọng vào :
“ Nguyễn Văn Cường, anh lên phòng tôi có chuyện bàn cùng anh”
Nhìn ra ngoài cửa hóa ra là nữa giám đốc xinh đẹp Vũ Băng Băng, đó là một
thiếu phụ tầm 28,29 tuổi khuôn mặt trái xoan nghiêm túc pha chút quyến rũ mặc
một thân váy liền áo màu trắng, thân hình trước đột sau vểnh tràn đầy sức cuốn
hút khác phái, thậm chí nhìn gần có thể thấy hoa văn chiếc áo lót màu hồng
bên trong. Cường béo nhìn thấy cô liền vội vàng vâng vâng dạ dạ đi theo, nhìn
thấy bản thân đang ngẩn ngơ dõi theo hình bóng xinh đẹp đó Cao Ngụy vỗ vai y
cười bỉ ổi:
“ Thế nào ý dâm đi, giám đốc thật quyến rũ chết người chứ”
Nhìn thấy hai nam nhân ý dâm tổng giám đốc, mấy nữ nhân viên trong phòng làm
việc hừ lạnh thầm kêu “dâm tặc” . Đúng lúc này “ Uỳnh, Uỳnh” cả căn phòng
không cả tòa nhà thậm chí nhìn từ cao thì cả thành phố dung lắc dữ dội, mọi
người trong phòng không kịp ứng phó người ngã đau kêu rên khắp nơi, thậm chí
đèn, tranh treo tường cũng rơi xuống, tủ và bàn làm việc cũng nghiêng ngả.
Lúc này không biết ai kêu lên một câu “ Bên ngoài, aaaa” cả phòng theo tiếng
nhìn lại chỉ thấy lúc trước còn mặt trời chói chang hiện nay đã tối sầm lại
trên bầu trời có hằng hà sa các viên cầu lửa đang rơi xuống, nhìn từ xa chúng
tuyệt đẹp kéo dài lấy chiếc đuôi lửa diễm lệ xẹt qua bầu trời với vận tốc kinh
khủng nhưng ai cũng biết sự đáng sợ của nó.
“ Aaaa tận thế, tận thế”
“ Mạt nhật ...chết chết chết”
“ Chạy mau, mau gọi 113...”
“ Tất cả kết thúc rồi có chạy đi đâu cũng chết thôi, ô ô ô tôi không muốn
chết”
Tiếng khóc, kêu cứu ,gào thét vang vọng xung quanh tai Lý Thần, giờ đây y chỉ
biết ngồi lặng ngốc trên đất nhìn tất cả những thứ này, đột nhiên “ Ầm ầm
,uỳnh” trắng xóa cả tầm mắt, trong đầu y chỉ có “ kết thúc “ hai chữ, hahaha
cải biến số phận ư, số phận y giờ đây phải kết thúc rồi.
Có lẽ thượng đế đã chiếu cố y tất cả lặng im, ánh sáng khôi phục bình thường
khi y vẫn chưa chết, cả căn phòng lộn xộn như vừa bị cướp, bốn bức tường rạn
nứt nhưng vẫn chèo chống chưa sụp, mảnh vỡ thủy tinh khắp nơi hỗn hợp với máu
và bụi bẩn, tiếng rên đau đớn vang lên như khôi phục sức sống cho cả căn phòng
“ ư ư đau quá, cứu cứu...”.
Lý Thần không lo được gì khác cầm điện thoại lên gọi cho em gái Lý Tuyết ở thủ
đô nhưng tất cả chỉ là không tín hiệu, xung quanh cũng vang lên :
“Chết tiệt mất tín hiệu rồi”
“Cha, mẹ! Không liên lạc được mọi người thế nào rồi ,huhu con thật sợ”
“ Chắc sập trạm phát sóng rồi”
“......”
Lý Thần đứng người lên dõi mắt nhìn quanh phòng chỉ thấy mọi người vẫn chưa
chết chỉ có bị thương nặng nhẹ không giống nhau, thảm nhất phải nói đến Cao
Ngụy y bị cả cái tủ đè lên người, cái chán không ngừng đổ máu, mùi máu tanh
gay mũi tỏa khắp phòng ,lại nhìn bên ngoài là một bức tranh tận thế chân thật
hơn cả trong phim chỉ thấy khói bốc lên khắp nơi từ các tòa nhà cao tầng đổ
sụp, xa xa thỉnh thoảng hiện lên các vụ nổ trùng thiên ánh lửa chắc do thiên
thạch va vào trạm xăng hoặc dò rỉ khí ga, cúi đầu nhìn trên đường chỉ thấy
đâu đâu cũng có xe cộ đụng nhau, khói đặc bốc lên nghi ngút, thấp thoáng thấy
người bò dậy xiêu vẹo đi lại.
Đúng lúc này bên tai vang lên tiếng Cao Ngụy rít gào:
“ Có cái gì sắp va vào rồi ,aaa”
Lý Thần ngẩng đầu lên một cái bóng không ngừng phóng đại trước mắt, a một
chiếc máy bay trực thăng quạt gió quay vù vù như vũ bão đâm thẳng vào tòa nhà
ngay tầng trên của căn phòng, lại một trận va đập đinh tai nhức óc làm mọi
người trong phòng như chết lặng chỉ biết ngồi co quắp thút thít cầu nguyện.
Lý Thần cũng thế ngồi co quắp một góc trong đầu không ngừng hiện lên tình cảnh
vừa nãy, tận thế ư ? ta phải làm gì đây? Chỉ biết ngồi im một góc đợi chờ cứa
viện ư? Nhìn quang cảnh vừa nãy cũng đủ biết chí ít cả thành phố phải hứng
chịu tai nạn này, ta chỉ là một người bình thường ai sẽ ưu tiên cứu ta ?
Có lẽ một cuộc sống mới sẽ đến..tận thế ,phải chuẩn bị gì đây? Thức ăn ,nước
uống, y dược đều là thứ cần thiết cần tích góp nhưng để có và giữ được chúng
trong thời đại này cần nắm đấm to, vũ lực, dao, súng ? Đúng rồi chiếc máy
bay trực thăng vừa đâm vào tòa nhà là một chiếc máy bay quân sự.
Lý Thần nắm chặt nắm đấm, cơ hội thay đổi vận mạng trong thời đại mới phải
biết nắm chặt, quyết tâm xong y đứng phắt dậy chạy thật nhanh ra ngoài phòng
.Thấy y hành động có ý tốt nữ đồng nghiệp kêu lên:
“ Ê Ê, Lý Thần chạy đi đâu ? Mau ngồi xuống đợi cứu viện”
*Lý Thần....Thần trong tinh thần ,ngôi sao trên bầu trời nhé!!
Để lại góp ý ở phần bình luận nhé!!