Người đăng: Ntdnghia97
Hàn Phong đi thẳng ra diễn võ trường của căn cứ, theo sau là Hữu Ngọc cùng
đoàn người lão Bá Hải. Nơi đây chính là nơi thao luyện của quân đoàn số 7.
Trên sân huấn luyệ, vô số quân lính đang rèn luyện, có người thì đang tập xà
đơn, những người này nhào lộn rồi bay cao lên đến mấy mét.
Có người thì đang tập tạ tay, mỗi quả ít nhất phải 150 cân. Còn có người thì
đang luyện tập thực chiến, những nắm đấm mạnh mẽ xé gió mà bay đi, thậm chí
còn có đoàn thể còn đang rèn luyện dị năng của họ, người thì phun nước phun
lửa, người thì biến hình thành những loài muông thú, cây cỏ, người thì bay tít
lên tận không trung cách mặt đất tận mấy chục mét, cảnh tượng ở đây trông cực
kỳ đặc sắc.
Khi tất cả mọi người trên diễn võ trường còn đang say sưa luyện tập, bọn họ
bỗng đồng loạt ngưng lại rồi làm tư thế hành lễ tiêu chuẩn của quân đội khi
bọn họ trông thấy đoàn người Hàn Phong tiến tới gần tới diễn võ trường. Thấy
hai người Hàn Phong và Hữu Ngọc bước lên sàn giao đấu, quân đoàn cũng hiểu ý
mà lùi ra khỏi diễn võ trường.
Hàn Phong nhẹ nhàng bước từng bước một lên trên sàn luyện tập thực chiến. Hắn
đứng trên đó đạm mạc nhìn về phía Hữu Ngọc. Hữu Ngọc cũng trừng mắt nhìn lại
hắn, nàng dậm mạnh chân một cái rồi sử dụng thân pháp nhẹ nhàng đáp lên trên
lôi đài.
Luật của cuộc đấu này rất đơn giản, gười nào bị đánh gục hoặc người nào rơi
khỏi lôi đài trước người đó sẽ bị thua. Hàn Phong nhàn nhạt nói.
Không thành vấn đề! Hữu Ngọc đáp.
Hữu Ngọc, con không được khinh địch, Hàn Phong không hề yếu hơn con đâu.
Lão Đức Tiến nhắc nhở.
Con hiểu.
Hữu Ngọc đáp, nàng mặc dù có nông nổi nhưng lại không hề ngu ngốc, người mà
lão Đức Tiến đánh giá cao như vậy thì chắc chắn thực lực của người này sẽ
không hề yêu kém hơn nàng.
Hắn vừa dứt lời thì thân ảnh của Hữu Ngọc đã mờ đi, trên tay nàng bất chợt
xuất hiện một thanh chuỳ thủ sắc bén đâm về phía Hàn Phong. Đúng như Hàn Phong
đã dự liệu, Hữu Ngọc về mặt thể chất thì cũng không kém hắn là bao, tốc độ
cùng sự bộc phát của nàng cũng làm cho Hàn Phong phải đối đãi với nàng một
cách cẩn thận.
Hàn Phong lúc này bộ pháp nhanh nhẹn né người qua một bên, một tay của hắn nắm
lấy cổ tay mềm mại của nàng, tay còn lại biến hoá thành chưởng pháp đang hướng
về phía mặt của nàng mà đánh tới. Hữu Ngọc cũng cực kỳ nhanh nhẹn, nàng dẻo
dai gập ngửa người ra đằng sau, tay cầm chuỳ thủ của nàng bỗng thả thanh chuỳ
thủ ra, hòng chuyển thanh chuỳ thủ sang bên tay trái để phản kích. Thế nhưng
ngay lúc này, bàn tay cứng rắn của Hàn Phong thay vì giữ cổ tay của Hữu Ngọc
thì hắn lại nới lỏng cổ tay của nàng ra.
Lúc này, Hữu Ngọc nương theo lực quán tính mà ngả về đằng sau, hay tay nàng
chống xuống mặt đất vừa lộn ra đằng sau, vừ nhanh nhẹn đá hai chân của mình về
phía Hàn Phong. Nói thì dài nhưng mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng hai nhịp hô
hấp. Hai người lúc này đều lùi về phía sau, bảo trì khoảng cách như ban đầu.
Chỉ có một điều khác biệt duy nhất đó chính là thanh chuỳ thủ của Hữu Ngọc đã
nằm ngay ngắn dưới chân của Hàn Phong.
Hai lão Bá Hải và Đức Tiến lúc này cũng không khỏi trầm ngâm suy ngẫm về cuộc
đụng độ ngắn ngủi vừa rồi, về mặt sức mạnh thì đúng là chênh lệch giữa hai
người cũng không có khác nhau là bao, nhưng về mặt kỹ thuật thì cả hai lão đều
có thể nhận thấy chiêu thức của Hữu Ngọc mặc dù xinh đẹp mỹ miều nhưng lại
không thể đem lại nhiều lợi thế như những động tác đơn giản của Hàn Phong. Thế
nhưng trọng điểm của việc Hàn Phong có thể chiếm được thế chủ động thì đó là
một cảm giác cực kỳ khó có thể nói nên lời. Hai lão cảm tưởng như cả cơ thể
cường tráng của Hàn Phong như hoà vào với không gian xung quanh hắn vậy.
Hai lão không nói gì mà đồng thời liếc nhìn về phía đối phương, trong mắt của
hai người dều loé lên những tia sáng kỳ dị, cũng có chút khó hiểu xen lẫn bên
trong.
Vị trung niên râu xồm cùng hai người trẻ tuổi kia thì cũng đều lộ ra những
phản ứng khác nhau, người trung niên kia thì vẻ mặt cực kỳ bất ngờ, còn hai
tên thanh niên kia thì vừa thất thố nhưng bọn hắn cũng vừa ghen ghét với Hàn
Phong. Hàn Phong xem chừng cũng chỉ trạc tuổi bọn hắn nhưng so với hai người
Hàn Phong và Hữu Ngọc, bọn chúng thật sự còn kém quá xa. Không những thế, hôn
thê của Hàn Phong thật sự là xinh đẹp như hoa, thậm chí về mặt nhan sắc, Huyền
Anh còn không hề thua kém với Hữu Ngọc, nữ thần mà bọn hắn thầm đem lòng ái
mộ.
Quay trở lại với tình cảnh trên sàn thi đấu. Lúc này, khi Hữu Ngọc còn đang
cắn môi nhìn về phía hắn với ánh mắt tỏ vẻ không cam tâm của nàng thì Hàn
Phong bỗng lấy mũi chân của mình, hất cây chuỳ thủ về phía Hồng Ngọc, rồi đưa
tay về phía nàng vẫy vẫy một cách đầy khiêu khích khiến cho nàng giận sôi cả
máu. Hữu Ngọc nghiến răng nghiến lợi mà rít lên:
Lão Đức Tiến đứng ở bên ngoài, ngao ngán lắc đầu thở dài không thôi, lão đương
nhiên có thể nhìn ra được trận này Hữu Ngọc ngay từ đầu đã hoàn toàn không hề
có phần thắng, lão đồng ý rằng nàng còn bảo lưu sức mạnh nhưng Hữu Ngọc cũng
nên nhớ rằng, Hàn Phong cũng chưa hề toàn lực ra tay, một khi hắn đã toàn lực
ra tay, rất có thể Hữu Ngọc sẽ phải nằm xuống chỉ trong một hơi thở.
Hữu Ngọc mặc dù giận dữ nhưng nàng cũng không phải là một đứa ngốc, nàng biết
trận chiến này nàng sẽ không thể nào thắng được nếu nàng không thi triển toàn
bộ sức mạnh của mình. Vì vậy nàng liền quyết định thúc dục dị năng khống hoả
của bản thân.
Thanh chuỳ thủ của nàng liền ánh lên một tia lửa nóng bỏng, hai mắt của nàng
cũng lập loè những tia lửa đỏ làm cho bất cứ một ai nhìn vào cũng cảm thấy cực
kỳ áp lực. Hàn Phong lúc này cũng nhún người lấy một cây gậy bằng trúc ở góc
sàn thi đấu, rồi nghiêm mặt nhìn về phía Hữu Ngọc. Nhìn thấy hắn chỉ nhặt lên
một cây gậy trúc mỏng manh để đối kháng với mình, Hữu Ngọc liền cảm thấy cực
kỳ điên tiết, bản thân nàng cũng không kìm nổi được mà bắn thẳng người về phía
Hàn Phong.
Hữu ngọc lăng không nhảy lên, rồi từ trên không trung lao xuống chém một nhát
chuỳ về phía Hàn Phong, vẽ trên không trung một dải lửa đó có hình một con
mãnh long phá không lao về phía Hàn Phong. Không gian trên sàn thi đấu lúc này
cực kỳ nóng bỏng, nhiệt độ không khí cũng tăng lên một cách chóng mặt.
Hàn Phong chỉ lẳng lặng đứng đó ngắm nhìn chiêu thức đẹp mắt kia đánh tới phía
mình. Ánh mắt hắn loé lên một cái nhìn đầy trí tuệ rồi hắn bỗng lao về phía
Hữu Ngọc, đâm thẳng cây gậy về phía chiêu thức kia, lạ thay chỗ hắn đâm lại
chính là một trong những lỗ hổng trong chiêu thức của Hữu Ngọc khiến cho nàng
luống cuống thu liễm lại chiêu thức mà nhảy lùi về phía sau.
Bị Hàn Phong liên tục chèn ép khiến cho Hữu Ngọc lúc này cực kỳ bức bối, nàng
liền bất chấp tất cả, dồn hết sức lực vào sử dụng con át chủ bài mạnh nhất của
mình.
Nàng vừa dứt lời thì phía sau lưng nàng, một hư ảnh của một con viêm long hiện
lên, con viêm long này há mồm nhổ ra 5 viên hoả cầu với một lực lượng thiêu
đốt cực kỳ khủng bố, năm viên hoả cầu lúc này đang không ngừng xoay xung quanh
cơ thể của Hữu Ngọc.
Hai mắt của nàng lúc này là một bùng bùng rực lửa, khoé mắt của nàng còn có
những đốm lửa toé ra. Lúc này nàng cũng đã huỷ bỏ nguỵ trang của bản thân mà
trở về nhan sắc xinh đẹp vốn có của mình. Mái tóc của nàng theo khí thế mà
tung bay khiến cho nàng có một vẻ anh khí cực kỳ xinh đẹp. Nàng nhìn lúc này
như một vị nữ thần, một vị nữ thần bất khả xâm phạm.
Lão Đức Tiến lúc này cũng giật mình hoảng hốt, lúc này cũng đã quá muộn để
ngăn cản nàng lại rồi, bản thân ông ta không ngờ được rằng Hữu Ngọc sẽ lại dốc
toàn bộ lực lượng để tấn công Hàn Phong trong một trận đấu giao hữu như vậy,
lão liền cả kinh mà thốt lên:
Thế nhưng Hữu Ngọc dường như lại chẳng nghe thấy lời kêu gọi của lão ta, chiêu
thức của nàng cũng đã không còn có thể thu hồi lại được nữa, lúc này, năm viên
viêm hoả cầu đã hoà lại làm một, biến thành một viên hoả ngọc cự đại, bắn
thẳng về phía Hàn Phong. Tất cả những người có mặt ở đây cũng đều cảm nhận
được sức mạnh kinh khủng đến từ viên hoả ngọc kia.
Lão Bá Hải cùng Huyền Anh lúc này cũng đứng ngồi không yên, tất cả mọi người
lúc này trái tim đều đặt ở trên cổ họng mà lo lắng cho Hàn Phong, duy chỉ có
hai tên thanh niên đi cùng lão Đức Tiến kia ánh mắt hiện lên một chút gì đó hả
hê.
Bất kỳ ai ở trong hoàn cảnh này đều sẽ cảm thấy cực kỳ khẩn trương trong lòng,
kể cả là người trung niên râu xồm kia cũng vậy, ngay cả hắn cũng có một chút
sợ hãi, vậy mà Hàn Phong lúc này lại bình tĩnh một cách lạ thường. Hắn cầm
thanh gậy trúc trong tay, trong đầu nhớ lại khoảng thời gian đứng trước mặt
trăng, vung kiếm chém hàng ngàn, hàng vạn lần trên đó. Ánh mắt của hắn lúc này
trong suốt, lãnh tĩnh một cách lạ thường.