Người đăng: Ntdnghia97
Mất nguyên nửa ngày trời nghỉ ngơi dưỡng sức, Hàn Phong mới lục tục đứng dậy.
Hắn một lần nữa thúc giục Trảm Nguyệt Thức. Hoa văn của vầng bán nguyệt mỏng
manh như một sợi chỉ lại ẩn hiện trên thân kiếm Thiên Tạo.
Sau lần đầu tiên sử dụng Trảm Nguyệt thức, Hàn Phong đã bình tĩnh hơn trong
việc quan sát và cảm nhận chiêu thức trong lần sử dụng thứ hai. Thay vì tập
trung cảm nhận sự mệt mỏi về tinh thần và thể xác, Hàn Phong đã chú trọng hơn
vào việc cảm nhận dòng chảy của năng lượng.
“Ồ, tinh thần lực cùng thể lực đang kết hợp lại thành một loại năng lượng khác
biệt. Nguồn năng lượng này cực kỳ tinh thuần, ngưng thực, ta có thể cảm nhận
được sự mạnh mẽ của nguồn năng lượng này.” Hàn Phong thầm nghĩ.
Hàn Phong tiếp tục ngưng kết năng lượng vào thanh Thiên Tạo, cho đến khi vầng
bán nguyệt mỏng manh kia sáng lên.
“Hô” Hàn Phong hét lên một tiếng trong khi chém ra một vầng bán nguyệt mỏng
như một sợi chỉ, có điều so với lần trước, vầng bán nguyệt này lại có vẻ trong
và sáng hơn, nhưng sự thay đổi này cực kỳ mờ nhạt, dùng mắt thường không thể
nhìn thấy được sự thay đổi này.
“Uỳnh” Lần này, vết chém kia cũng chỉ lưu lại một vết xước mờ mờ trên vầng
trăng kia. Hàn Phong chém xong một kiếm này lại ngồi bệt xuống đất mà hồi sức
Mặc dù đã biết rằng kết quả ít nhiều cũng sẽ như vậy, nhưng Hàn Phong vẫn
không nhịn được mà khoé miệng run rẩy, hắn thầm kêu khổ không thôi.
Hàn Phong cứ lặp đi lặp lại một quy trình như vậy, cứ chém một chém, lại ngồi
xuống nghỉ ngơi hơn nửa ngày. Mỗi ngày hắn lại chém được 2 đao, sau đó hắn lại
ngồi xuống nghỉ ngơi. Quy trình này cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
Đinh… điểm thành thục +0.000000000002 điểm.
Đinh… điểm thành thục +0.000000000003 điểm.
Đinh… điểm thành thục +0.000000000004 điểm.
Đinh… điểm thành thục +0.000000000004 điểm.
Đinh… điểm thành thục +0.000000000006 điểm.
.
.
.
1 năm trôi qua, Hàn Phong vừa mới hồi phục xong liền đừng dậy, hắn cầm chặt
cây Thiên Tạo trên tay, sau cùng chém ra một kiếm kinh thiên. Hàn Phong đến
lúc này đã cảm nhận rõ ràng dòng chảy năng lượng khi hắn vận dụng kiếm chiêu.
Cảm nhận được khi năng lượng từ thanh Thiên Tạo khi được phóng ra.
Kiếm chiêu mạnh mẽ va chạm với vầng trăng kia. Lần này, hắn đã lưu lại một vết
chém sâu 30cm vào vầng trăng kia. So với biên độ lần trước, lực sát thương của
kiếm chiêu lần này đã mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.
Chém xong một kiếm này, Hàn Phong đã hoàn toàn kiệt sức, thế nhưng hắn vẫn
đứng thẳng người mà suy ngẫm lại toàn bộ quá trình thi triển Trảm Nguyệt Thức.
Bống trong ánh mắt đăm chiêu của Hàn Phong loé lên một tia sáng.
“Hoá ra từ trước đến giờ ta đã đánh ra chiêu thức như một người máy, tại sao
ta lại để ý cách vận hành của nguồn năng lượng nhiều đến thế??”
“Tại sao khi xuất chiêu, ta không có cảm nhận gì khác?”
“Tại sao khi đánh ra chiêu thức, ta lại chỉ tập trung vào kết quả sau cùng ??”
Trong đầu Hàn Phong lúc này hiện lên vô vàn câu hỏi, vô vàn luồng ý nghĩ khác
nhau cứ không ngừng hiện ra.
Hắn hướng mắt về phía vầng trăng kia, hắn cứ đứng nhìn vầng trăng sáng trước
mắt. Đến tận bấy giờ, Hàn Phong mới nhận ra rằng vầng trăng kia thật sự xinh
đẹp. Phải chăng thời gian hắn đã quá chú tâm vào kết quả? Chỉ số? Hắn đã quên
đi một điều gì đó thật quan trọng.
“Ồ… đó chính là cảm nhận, thật sự cảm nhận bằng thâm tâm, cảm nhận bằng linh
hồn của mình, dung hợp linh hồn đó vào kiếm chiêu.”
Hàn Phong bật phắt dậy, hắn cầm thanh Thiên Tạo lên, hắn đưa kiếm lên rồi chém
ra một đường kiếm xuất bất kỳ ý mà không hề sử dụng Trảm Nguyệt Thức.
Đường kiếm đó tất nhiên không hề gây ra được bất kỳ một dấu vết gì trên vầng
trăng rắn chắc kia. Nhưng Hàn Phong dường như không hề để ý đến điều đó, hắn
không ngừng lại mà tiếp tục huy động Thiên Tạo trên tay mà chém liên tục về
phía mặt trăng.
Keng
Keng
Keng
Hàn Phong quên đi thời gian, không gian. Hắn không hề để ý đến bất cứ điều gì
khác ngoài thanh kiếm và vâng mặt trăng kia. Hắn cứ chém liên tục như vậy, lực
phản chấn từ thanh kiếm truyền vào hổ khẩu khiến cho tay hắn tê dại cả đi,
nhưng Hàn Phong cũng không để ý đến việc đó. Tay hắn bật máu, hắn cũng không
để ý đến việc đó, tay hắn sưng phù, hắn cũng không để ý. Ý chí của hắn, linh
hồn của hắn không hề tập trung ở thân xác này, hắn đặt toàn bộ tinh lực vào
kiếm.
1 tháng, 2 thành rồi 1 năm trôi qua, bỗng có một sự thay đổi xảy ra.
Hơn trăm vạn lần chém trước, Hàn Phong đều không thể lưu lại bất cứ một vết
tích nào trên vầng trăng tròn vành vạnh kia, nhưng lần này lại khác. Vết chém
lần này lại để lên trên bề mặt của mặt trăng kia lại hiện lên một vết xước.
Nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra điều đó mà tiếp tục chém. Ánh mắt của Hàn
Phong càng sáng lên, càng ngày càng mãnh liệt.
Hàn Phong dường như đã nhận ra được một điều gì đó! Hắn mau chóng ngồi xuống
xếp bằng rồi nhắm mắt lại. Mặc kệ cho dòng thời gian không ngừng trôi đi, Hàn
Phong cứ lẳng lặng ngồi xếp bằng như vậy. 1 ngày rồi 2 ngày, 1 tháng rồi 2
tháng, Hàn Phong vẫn ngồi đó như một bức tượng đá. Không nhúc nhích, không xao
động. Nếu như hắn không phát ra từng nhịp thở đều đặn, thì chắc chắn ai nhìn
vão cũng sẽ nghĩ rằng hắn đã chết từ lâu rồi.
2 năm cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, suốt 2 năm ròng rã Hàn Phong vẫn ngồi trong
căn phòng huấn luyện tĩnh mịch mà không hề nhúc nhích. Tưởng rằng hắn sẽ mãi
ngồi im lặng trong sàn huấn luyện như vậy thì hai mắt của Hàn Phong bỗng từ từ
mở ra.
Hai con ngươi của hắn lúc tràn ngập anh khí bức người, khoé môi hắn hiển hiện
một nụ cười tự tin. Hàn Phong đứng thẳng như một cây cột trụ vững chắc, hắn
cầm thanh Thiên Tạo lên. Không gian xung quanh hắn trở nên vặn vẹo, dường như
một phiến không gian này hoàn toàn tập trung vào thân thể rắn chắc của Hàn
Phong. Thân thể của hắn lúc này đang nóng dần lên, nhiệt độ cơ thể của hắn lúc
này còn cao hơn cả nhiệt độ bên ngoài, khiến cho cả người hắn bốc lên từng
mảnh sương mờ.
Trên thanh Thiên Tạo lúc này hiện lên một đồ án hình vầng trăng khuyết đang
không ngừng phát sáng. Vầng trăng khuyết lần này đã to hơn gấp ba gấp bốn lần
so với 3 năm trước.
“Trảm Nguyệt Thức!!!!!” Hàn Phong hét to rồi chém ra một kiếm kinh thiên, một
đường kiếm khí tạo hình của một vầng trăng khuyết từ Thiên Tạo đánh ra. Vầng
trăng khuyết này cực kỳ sắc nét và rõ ràng, khác một trời một vực so với thời
gian trước.
“Oanh long!!!!!” đường kiếm va chạm với mặt trăng khổng lồ, tạo nên một vụ nổ
long trời lở đất. Bụi bay mờ mịt.
Trên vầng trăng to tròn lúc này, một vệ kiếm in đậm trên đó, vệt kiếm sâu hoắm
này đã vạch lên mặt trăng kia một khe sâu 2 mét.
Đinh… điểm thành thục +1.1 điểm (1.59823/100 điểm).
Đinh… chúc mừng ký chủ đã hoàn thành khoá huấn luyện kiếm kỹ đợt 1 vượt mức
yêu cầu. (1.59823/1 điểm)
Nghe tiếng thông báo của hệ thống, Hàn Phong lại không hề vui sướng hét lên
như những lần khác, ngược lại, hắn lại nghiêm túc đứng đó, cảm nhận dư âm của
lần cảm ngộ vừa rồi.
“Hắn đã trưởng thành” Ở một nơi xa xôi nào đó, một vị đại năng giấu mặt bỗng
mỉm cười lên tiếng.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, tất cả hy vọng đều đặt ở thằng nhóc
này.” Lại một vị khác lên tiếng, vị này vừa nói vừa gõ ngón tay vào ngai vàng.