Người đăng: Ntdnghia97
Hàn Phong lúc này giật mình nhớ ra Huyền Anh vẫn còn đang đợi mình ở bên
ngoài, bất quá, nghĩ đến tờ giấy nhắn mà mình để lại cho nàng, hắn liền yên
tâm, cũng không có nghĩ nhiều đến vấn đề đó nữa.
“E hèm.. à mà.. mẩu giấy nhắn đó của ngươi cũng chưa có đến được tay nàng
đâu!” Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Hàn Phong, Hưng Đạo Đại Vương liền
mỉm cười thông báo cho hắn.
“A như thế nào lại như vậy? Chắc nàng sẽ lo lắm!!” Hàn Phong sửng sốt, sau đó
liền không một chút dây dưa dài dòng, cho viên đan dược vào trong miệng mà
ngồi xuống đả toạ.
Hàn Phong nghệt mặt ra, mới vừa rồi, khi nghe thấy hệ thống đã có thể thăng
cấp, hắn liền cực kỳ kinh hỉ, kể từ khi hắn sở hữu hệ thống cho đến nay, hắn
chưa từng nghĩ rằng hệ thống lại có thể thăng cấp.
“Muốn” Hàn Phong vui sướng thầm đáp lại hệ thống.
-Đinh… Hệ thống bắt đầu nâng cấp (Thời lượng 8 tiếng… )
Đang mải chìm đắm trong niềm hạnh phúc bất ngờ này, Hàn Phong nào đâu nhận ra
những biểu cảm kì dị trên gương mặt của mấy vị lão tổ, ngay cả mấy vị vừa mới
rồi còn đang ung dung ngồi trên ngai vàng, không nhịn được cũng phải đứng đứng
dậy, gắt gao nhìn chằm chằm lấy thân ảnh trẻ trung kia.
“Này… hình như quá trình hấp thu bạo đan không có nhanh với dễ dàng như thế
này a…!!” Một trong những vị tiên tổ không nhịn được mà bật thốt lên.
“Hơn nữa, hắn lại còn có thể hấp thu 10 phần dược lực, không hề lãng phí đan
dược một tí nào… cái này cũng có chút quá ngưu rồi, cái hồi ta sử dụng bạo
đan, cũng phải cất công ngồi hấp thụ dược lực 2 ngày 2 đêm đó, hơn nữa cũng
chỉ hấp thụ được 6-7 phần dược… 1 ngày còn lại thì ngồi củng cố tu vi… Còn tên
này thì sao? Hắn thế mà lại có thể củng cố căn cơ cùng tu vi ngay sau khi sử
dụng đan dược.” Lão tổ Phan Bội Châu cũng không nhịn được mà phải lên tiếng.
“Chắc chắn đây chính là ưu thế kinh thiên của những người sở hữu chí tôn
thể.”Hưng Đạo Đại Vương cất lời cảm khái.
Hàn Phong lúc này mới giật mình tỉnh lại. Hắn thu hồi sự hưng phấn, cúi người
vái thật sâu về phía mấy vị tiên tổ.
“Con xin tạ ơn các vị lão tổ đã ưu ái thanh toàn cho.”
Hàn Phong hiện tại cũng đã nhạy bén nhận ra, thuỷ tổ Lạc Long Quân còn chưa có
thông chi cho những vị tiên tổ biết đến sự tồn tại của Hệ Thống Lạc Hồng, Hàn
Phong thấy vậy cũng im lặng, không đề cập đến vấn đề này, hắn tin chắc rằng
thuỷ tổ không có vô duyên vô cớ giữ bí mật về Lạc Hồng hệ thống, ngài làm như
vậy chắc hẳn là vì sự cục ở đó cũng không có đơn giản như Hàn Phong đã tưởng
tượng.
“Ha ha, ta rất kỳ vọng vào sự phát triển trên con đường tu luyện của ngươi
trong tương lai.”
“Thôi, cũng đến lúc rồi, ngươi bây giờ có thể trở về thế giới thực tại. Mà
cũng thật là… không ai ngờ được ngươi chỉ tốn có mấy giây để hấp thu dược lực
từ bạo đan, làm cho chúng ta tốn công tốn sức lập trận pháp thời không thừa
đến 2 ngày.. đúng là lãng phí mà…”
“Kết giới thời gian thì có gì mà ghê gớm đâu chứ, có hệ thống, mình muốn ở
trong đó bao nhiêu lâu chả được…” Hàn Phong âm thầm đắc ý.
Nếu để những vị tiên tổ biết được những suy nghĩ trong đầu của Hàn Phong lúc
này thì chắc chắn 100% rằng từng người trong số họ sẽ lôi hắn ra mà giã thành
bột nhão.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng bản thân Hàn Phong sau khi nghe được lời than vãn
của lão tổ, cũng hiểu thêm được phần nào về độ ngưu bức của hệ thống. Cái kết
giới mà những vị tiên nhân, thánh nhân trước mặt phải tân tân khổ khổ dựng
lên, vậy mà huấn luyện tràng của hệ thống lại có thể duy trì nó liên tục không
ngừng nghỉ.
Bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, Hàn Phong không chút do dự, quỳ
xuống dập đầu với các vị tiên tổ để thể hiện lòng thành kính cùng sự biết ơn
đến các ngài. Hắn vừa thi lễ xong, tiên tổ Lý Thái Tổ liền phất tay một cái,
thân ảnh của Hàn Phong liền biến mất. Trong cung điện chỉ còn lại các vị tiên
tổ ngồi bàn luận.
“Hy vọng hắn sẽ kịp thời mạnh lên để chống lại giặc ngoại xâm, cũng chỉ còn có
6 năm thời gian trước khi cấm khu mở ra mà thôi, ngươi phải nhanh lên a.” Vua
Lý Thái Tổ vừa gõ hai ngón tay lên tay vịn, vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Hàn Phong lúc này cũng đã trở về thế giới thực tại, đứng trong căn phòng hoàng
cung quen thuộc. Khi biết được rằng mảnh giấy nhắn mình để lại cho Huyền Anh
không có tới tay nàng, trong lòng Hàn Phong nóng như lửa đốt. Tính cho đến
thời điểm này, hắn hiện tại cũng đã biến mất được hơn 8 ngày rồi.
Thâm tâm Hàn Phong lúc này đã bắt đầu rục rịch lo lắng. Hiện tại, trong phòng
ngủ vậy mà trống trơn, không có một bóng người. Hàn Phong nhanh chóng bước đến
trước cửa phòng, khi hắn đang chuẩn bị bước chân ra ngoài để đi tìm Huyền Anh
thì cánh cửa trước mặt hắn đột ngột mở ra.
Trước mắt Hàn Phong lúc này, một khuôn mặt diễm lệ quen thuộc bỗng xuất hiện.
Người này không ai khác chính là Huyền Anh, chỉ có điều Huyền Anh bây giờ
trông thật tiều tuỵ. Tuy thời gian chỉ mới trôi qua có 8 ngày, nàng đã gầy hẳn
đi. Hai mắt nàng sưng húp lên vì đã khóc quá nhiều và cũng là do nàng liên tục
thiếu ngủ trong vòng mấy ngày liên tiếp.