Quang Khánh Diệt (1)


Người đăng: Ntdnghia97

“Tường Lâm, các ngươi cũng quá khinh người rồi, chúng ta có 40 huynh đệ ở đây,
người nào cũng được trang bị vũ…” Một trong hai tên tổ trưởng còn đang đe doạ
thì bỗng nhiên trở nên ngưng bặt, không dám hé miệng thốt ra một từ nào nữa.

Lúc này, 9 tên còn lại cũng đã nhận ra sự việc bất thường, đến khi nhìn lại
đám người mà bọn chúng vẫn cho rằng là đám huynh đệ tay chân kia thì khuôn mặt
tên nào tên nấy đều hiện lên nét kinh hoảng cực độ. Sau lưng bọn chúng, mồ hôi
lạnh đã bắt đầu tuôn ra như tắm.

“Từ.. từ.. từ lúc nào mà..” 2 tên tổ trưởng thì lắp ba lắp bắp, mãi vẫn không
thốt ra được một câu, 8 tên còn lại thì đã triệt để chết lặng rồi.” Đây thật
sự là một đả kích quá lớn đối với bọn chúng. Không chỉ dừng lại ở đó, hơn 200
người nữa bắt đầu lục tục tiến vào trong căn phòng.

“ Vân Điệp, con mẹ nó ngươi mau ra đây, ta biết người làm được điều này chỉ có
một mình thằng khốn nhà ngươi mà thôi, hiện nguyên hình đi thằng súc vật.” Một
tên trong đám thét lên, ngữ khí khàn khàn tuyệt vọng.

Lúc này tên mào gà từ từ hiện ra, cung kính lùi về đứng sau lưng Hàn Phong.
Hắn nhếch miệng cười đểu một cái rồi nói:

“Hahaha, 30 năm hà đông, 30 năm hà tây. Mấy tuần trước thằng nào còn đang hung
hăng càn quấy với tao, bây giờ 10 người các ngươi sẽ được nếm tư vị bị quần
công. Thoải mái chứ hả?”

“Mày chờ đấy, thủ lĩnh sẽ không tha cho mày đâu!” tên tổ trưởng hét lên.

Lúc này Hàn Phong vốn đang im lặng bỗng lên tiếng:
“ Các ngươi không cần nhiều lời với bọn này làm gì, xử lý bọn nó thôi, thời
gian của chúng ta cũng không còn nhiều nữa.”

“Vâng thưa Lão đại !!” 250 người đồng thời cung kính cúi người hô lên, sau đó
đằng sát khí bước tới.

“Ngươi.. cái thằng Lão đại kia là thằng nào?.. á ..á”

“Bọn chó, tao hận…ahhh”

Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, 1 phút sau đã có 10 thi thể nằm sõng
xoài trên mặt đất, trên mặt của mỗi thi thể đều hiện ra vẻ đau đớn cùng không
cam lòng. Không một chút ngừng nghỉ, cả đoàn liên bước ra khỏi lớp học.

“Chắc lúc này, thiếu tá Bằng cũng bắt đầu lật mặt với bọn Quang Khánh rồi, bây
giờ cũng chẳng cần phải giấu giấu diếm diếm nữa, cứ thế mà đi thẳng đến khu
ban giám hiệu thôi.” Hàn Phong thầm nghĩ.

Hàn Phong đứng giữa đám người, hùng hùng hổ hổ bước đi không chút ngần ngại.
Dọc đường bị mấy tên lính canh phát hiện, nhưng bọn chúng còn chưa kịp nói gì
thì đã bị quân đoàn bắn thành cái tổ ong mà ngã xuống. Tiếng súng đã thu hút
sự chú ý của đại bộ phận lính canh, nhưng trước khi bọn nó kịp làm ra bất cứ
hành động nào thì đã bị bắn bỏ. Đi đến cổng trường, năm tên linh canh vừa mới
đây còn dẫn Hàn Phong vào căn cứ cũng đã phát giác ra hành tung của đoàn
người.

Bọn chúng chạy đến, khi nhìn thấy Hàn Phong, bọn chúng liền hoảng sợ như nhìn
thấy quỷ. Nhưng rất nhanh những ánh mắt kinh hãi đó đã biến thành tuyệt vọng
rồi một tia sức sống cuối cùng trong ánh mắt cũng đã biến mất khi giữa trán
bọn chúng xuất hiện một lỗ hổng.

Hàn Phong đứng ở cổng trường, kiên nhẫn chờ đợi người nào đó, chưa đến một
phút sau, Hồng Lân cùng Cẩu Vương đã xuất hiện trong tầm mắt của đám người Hàn
Phong. Lúc này Cẩu vương đã thu nhỏ bản thể nên không gây ra bất kỳ sự chú ý
nào, ngược lại, bọn người đằng sau đều nhận ra Hồng Lân, ngoài 3 tên dị năng
giả ra, ánh mắt đám người liền trở nên cung kính.

Nhưng Hồng Lân đang đi bên Cẩu vương thì biết rằng, con chó nhỏ thoạt nhìn như
vô hại này kỳ thực khủng bố đến mức nào. Lúc trước, khi hắn một mực không đồng
ý tiết lộ vị trí của căn cứ do lo sợ thực lực của đám người Quang Khánh, Hàn
Phong đã ra lệnh cho Cẩu Vương biến hoá về bản thể để tăng thêm tính thuyết
phục.

Khi chứng kiến được bản thể của Cẩu vương, Hồng Lân cùng Hoàng Yên liền trở
nên ngây dại, cằm bọn họ gần như rớt xuống đất. Nó cũng là một trong những lý
do tại sao Hồng Lân quyết định tiết lộ địa điểm của căn cứ cho Hàn Phong.

Nhìn thấy Hàn Phong, Cẩu vương liền vui mừng nhảy vào lòng mà dụi đầu quầy
quậy trong lồng ngực ấm áp của hắn.

Hàn Phong mỉm cười nhìn nó, sau đó liền làm ra một số sắp xếp:
“Tùng Lâm, Trung Hải, Vân Điệp, các ngươi dẫn 100 người đi thu thập ở mặt sau
của trường. Hồng lân cùng 150 người khác theo ta vào khu A, tiến tới phòng
giám hiệu.”

Hàn Phong đặt Cẩu Vương xuống đất, vuốt ve nó rồi nói:
“Cẩu Vương, ngươi ở lại đây canh cổng, không để cho một tên nào sống sót mà ra
khỏi đây.”

Nghe Hàn Phong nói vấy, cả đoàn người phía sau liền nhìn hắn với ánh mắt đầy
nghi hoặc.

“Chẳng phải đó chỉ là một con chó nhỏ thôi sao?” Trong đầu cả đoàn đều hiện
lên một câu hỏi, sau đó kì quái nhìn Hàn Phong.

Nhưng chỉ 1 giây sau, cả đám liền trở nên khiếp sợ. Con chó nhỏ trong ý nghĩ
của bọn họ đang dần dần trở nên to lớn, cho đến khi cả người nó có kích cỡ
bằng một chiếc xe hơi 7 chỗ thì mới đình chỉ phóng đại.

“Ngươi không cần phải biến hoá bản thể vội, cứ thu gọn lại rồi ngồi đây, khi
nào có ai tiến đến hẵng biến về bản thể mà thuấn sát bọn chúng. Nếu không chỉ
cần nhìn thấy ngươi từ xa, ai mà dám tiến đến nữa, bọn chúng liền tìm đường
khác đào tẩu mất thôi.” Hàn Phong nói.

Nó gâu một tiếng, thu nhỏ thân thể lại, sau đó ngồi xuống đất, vẫy vẫy cái
đuôi tỏ vẻ nhu thuận, dễ thương. Nhưng không một tên nào trong đám ở đây ngoại
trừ Hàn Phong thấy nó dễ thương nữa. Chỉ còn có sự sợ hãi đối với con chó nhỏ
trước mặt này mà thôi.

Phân phó xong xuôi, Hàn Phong liền dẫn đầu đoàn người tiến nhập khu A. Khu A
có 3 tầng, mỗi tầng đều có 10 phòng chia đều hai bên hành lang. Cuối hàng lang
có một đại sảnh lớn và một chiếc cầu thang khang trang rộng rãi thông lên ba
tầng trên.

Một số lượng lớn lính canh tại tầng 1 phát hiện ra hành tung của đám người Hàn
Phong, bọn chúng lập tức nháo nhác lao từ trong phòng lao ra. Nhưng chỉ vừa
mới thò cái mặt ra thì đã bị đám người Hàn Phong nã súng cho sọ nát bấy nhầy.

Đoàn người Hàn Phong vừa đi vừa xông thẳng vào các phòng mà thanh tẩy. Sau khi
giết sạch mấy tên trong phòng, những người chưa có súng liền nhảy vào vơ vét
tân trang.

Cả đoàn quét qua như một cơn bão, đi đến đâu là diệt sạch đến đó. Bước đến cầu
thang nối lên lầu 2, Hàn Phong đã cảm ứng được có hơn 30 người tụ tập ở lan
can cùng đầu cầu thang chĩa súng xuống dưới. Bọn chúng muốn lợi dụng địa thế
tầng cao hơn để xả đạn xuống đám người Hàn Phong khi bọn họ đang đi từ dưới
lên.

Hàn Phong dơ tay lên hiệu lệnh cả đoàn dừng lại, sau đó chỉ tay về mấy cái xác
chết ở đằng xa. Mấy tên đằng sau thấy vậy cũng hiểu ý, liền chạy ra xa khiêng
mấy cái xác đến, sau đó đồng loạt ném lên chiếu nghỉ của cầu thang.

Cả đám trên tầng đều đang tập trung cao độ thì bỗng thấy có mấy cái xác bay từ
tầng 1 đến chỗ chiếu nghỉ, làm cho bọn chúng hốt hoảng nã đạn lia lịa về phía
mấy cái xác đó. Khi nhận ra mình đã bị lừa, bọn chúng liền ngừng bắn.

Cứ 2,3 lần liên tiếp lặp đi lặp lại như vậy, liền có một tên trong đám hô lên:
“Cẩn thận, bọn chúng muốn tiêu hao đạn dược của chúng ta đấy, nhìn thấy mấy
cái xác thì đừng bắn, thấy người sống chạy lên thì hẵng bắn.”

Lại có hơn 10 cái xác được ném lên, nhưng lần này không ai nổ súng cả. 20 rồi
30 cái xác lại được ném lên thì trên lầu liền phát ra những tiếng cười khục
khặc chế nhạo:
“Mỗi trò chỉ dùng được 1 lần thôi bọn ngu kia.”

Nhưng hắn vừa dứt lời, hơn 30 thi thể kia bỗng quay ra chĩa súng rồi bắn một
loạt đạn vào đám đang mai phục trên lầu. Sự tập trung của cả bọn chúng đang bị
hấp dẫn xuống dưới lầu, nên ngàn vạn lần không thể ngờ rằng hơn 30 xác chết
đang nằm lay lắt trên chiếu nghỉ kia bỗng dưng sống lại mà nã đạn về phía bọn
chúng. Kết quả, cả đám liền bị toàn diệt, chết mà không kịp ngáp.

Hàn Phong cùng đoàn đội liền tiếp tục nghênh ngang đi lên lầu 2, thu thập súng
ống xong xuôi thì cả đội liền nhẹ nhàng hướng thẳng lên lầu 3 mà đi tới.


Mạt Thế Lạc Hồng Hệ Thống - Chương #23