Người đăng: Ntdnghia97
thiếu tá Bằng tiến đến niềm nở chào hỏi Hàn Phong:
“Cậu thấy trong người thế nào rồi, Đã khoẻ hẳn chưa ?”
“Tôi bây giờ dư sức làm thịt thêm 30 con thây ma nữa đấy!” Hàn Phong tự tin
nói, nhưng hắn bỗng dừng lại rồi nhíu mày nhìn kỹ thiếu tá Bằng một lượt sau
đó liếc qua mấy người lính phía sau, ánh mắt có chút nghi hoặc.
“Ồ, mấy người đã mạnh lên rồi.” Hàn Phong nói
“Haha, hai ngày nay chán quá không biết làm gì nên đi săn thây ma tăng thực
lực một chút ấy mà, cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một ít thôi, còn chưa
bằng một phần của cậu đâu.” Thiếu tá Bằng nói.
Sau đó Hàn Phong nhìn qua Huyền Anh, dịu dàng nói:
“Mới có hai ngày không gặp, Huyền Anh của chúng ta hình như lại xinh hơn trước
rồi”
“Anh cứ ghẹo em hoài..” Huyền Anh nũng nịu, lòng nàng như có mật, con gái mà,
ai chả thích được khen, nhất là từ người đàn ông mà họ có hảo cảm.
Hàn Phong bây giờ đã là một tay lão luyện, hắn chỉ cần liếc qua đã hiểu được
rằng Huyền Anh khoái hắn rồi, thật ra nếu hắn nhớ lại thì từ lúc cứu cả đoàn
khỏi bọn thây ma thì Huyền Anh đã có cảm tình với Hàn Phong rồi, đặc biệt là
lúc nàng bắt tay hắn, mọi thứ thật sự quá rõ ràng.
“Chúng ta có thể xuất phát được rồi” Hàn Phong tạm thời bỏ những suy nghĩ vẩn
vơ qua một bên, hắn biết hiện tại cái gì mới là quan trọng nhất.
Cả đoàn đang hi hi ha ha cười đùa bỗng trở nên vô cùng trật tự, nghiêm túc.
Hàn Phong đẩy cửa bước ra đầu tiên, sau đó cả đoàn theo sát phía sau hắn.
Đi được một đoạn, Hàn Phong nhìn thấy phía trước khoảng 900 mét, 10 con thây
ma đang đứng lắc lư một chỗ, đầu ngẩng lên trời như đang đánh hơi trong không
khí.
Hàn Phong tiến lại gần, phóng 2 cây phi đao vào giữa sọ hai con thây ma, sau
đó liền rút kiếm ra lao thẳng vào chúng, không để cho bọn thây ma có thời gian
phản ứng hắn quét một đường kiếm giết liền một lúc hai con nữa.
Cứ như vậy, 4 con thây ma đã xuống lỗ. 6 con còn lại liền gào thét lao về phía
Hàn Phong.
Hai con đằng sau, hai con đằng trước, hai con còn lại, mỗi con một bên bao vây
Hàn Phong vào giữa.
“Có vẻ như bọn này có khôn lên một chút rồi.” Hàn Phong thầm nghĩ.
Hàn Phong bình tĩnh dự đoán trước quỹ tích của đợt tấn công bằng vào kỹ năng
“Chân Diện Mục Nhãn”, sau đó, hắn liền chém bay đầu hai con trước mặt rồi xông
thẳng ra khỏi vòng vây. Bọn thây ma cứ thế mà đâm sầm vào nhau, nhân lúc đội
hình bọn chúng đang bị rối loạn, hắn liền quay người 180 độ, liên tục đâm ra 4
kiếm miểu sát toàn bộ đám thây ma.
Hàn Phong đứng đó, nhịp thở đều đều như việc miểu sát 10 con thây ma đối với
hắn chỉ như ăn một cái bánh ngọt vậy.
“ Đinh.. chúc mừng ký chủ nhận được tổng cộng 3500 điểm kinh nghiệm.”
“Đinh chúc mừng ký chủ đã hấp thụ đủ nguồn năng lượng tiến hoá thạch, ký chủ
được +1 điểm cho tất cả các tố chất.”
Hàn Phong có chút vui mừng, hắn nhớ mang máng rằng một trong những chức năng
chính của hệ thống đó chính là hấp thu tiến hoá thạch và tự động cường hoá
nhục thể cho bản thân. Nhưng mãi cho đến tận bây giờ, hắn mới nhận được thông
báo cường hoá, hắn nhận được ít sự cường hoá từ tiến hoá thạch hơn người khác
rất nhiều. Kể cũng đúng, nếu hắn vừa nhận được điểm kinh nghiệm, vừa nhận được
sức mạnh của tiến hoá thạch như bao người khác thì quá là bá đạo rồi.
Đoàn người đằng sau không ngừng trầm trồ khen ngợi. Mấy nhà khoa học thì đều
mổ đầu mấy con thây ma ra để thu hoạch tiến hoá thạch.
Nhưng trái ngược với những gì họ mong đợi, trong não bọn thây ma này lại chẳng
có viên tiến hoá thạch nào cả. Cả đám nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Hàn Phong,
mong đợi hắn cho một lời giải thích.
Hàn Phong chỉ thuận tiện khua khua tay rồi hời hợt nói:
“ Đó là năng lực đặc biệt của ta thôi.”
Hắn không thể nào nói rằng hắn có một cái Lạc Hồng Hệ Thống trong người được.
Đoàn người lại tiếp tục rong ruổi trên các con phố, có điều mật độ thây ma
xuất hiện càng ngày càng dày đặc. Hàn Phong hiểu đoàn mình đang dần tiến vào
khu trung tâm thành phố rồi.
Trên đường đi, Hàn Phong cũng hạn chế động thủ, hắn toàn nhường lại phần giết
chóc cho những người lính kia, để bọn họ có thời gian lịch luyện cùng thu
hoạch tiến hoá thạch mà tăng thực lực.
Đến tối, cả đoàn tìm tạm một căn nhà bỏ hoang, giết chết 2 con thây mà trong
đó rồi dừng chân nghỉ ngơi. Mỗi người thay phiên nhau trực một ca để cho những
người còn lại yên tâm ngủ nghỉ sau một ngày đi đường mệt mỏi.
Đến phiên Hàn Phong trực, hắn ra ngoài sân nhàm chán ngồi ngắm trăng sao,
nhưng vẫn tập trung các giác quan của hắn một cách cao độ, không chút lơ là.
Bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng áp sát từ phía sau lưng Hàn Phong. Không cần
nhìn lại, hắn cũng đoán ra được đó là Huyền Anh. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên
cạnh hắn.
Hàn Phong hỏi:
“Sao em không nghỉ ngơi thêm chút cho đỡ mệt ?”
“Em không ngủ được. Em vẫn còn không thể tin rằng mọi chuyện đang diễn ra lại
là sự thật.” Huyền Anh run giọng đáp.
Nhìn thấy trong ánh mắt nàng có chút sợ hãi, Hàn Phong mới chợt nhận ra, dù
cho Huyền Anh có mạnh mẽ đến mấy đi chăng nữa, thì nàng cũng chỉ là một người
con gái nhỏ nhắn yếu đuối mà thôi.
“Trước khi được chú Bằng mang người đến cứu viện, khu phòng thí nghiệm bên em
đã trở thành một mớ hỗn loạn, bản thân em đã suýt bị người thầy mà em coi như
là người cha thứ 2 của mình giết chết. Lúc đó, ông đã bị lây nhiễm. Trước khi
mất đi ý thức, ông còn hét to bảo em chạy đi rồi cố gắng ôm vào ngực bức ảnh
gia đình và với lấy khẩu súng trong ngăn tủ để tự sát.”
“Nhưng trước khi ông kịp bóp cò, thi độc đã hoàn toàn ngấm vào trong các tế
bào của ông. Ông đã bị biến đổi, rồi bắt đầu kêu gào tiến lại gần em. Lúc đó,
người thầy mà em kính trọng nhất đã hoàn toàn mất hết lý trí, ông chỉ còn lại
sự khát máu trong ánh mắt dữ tợn của mình, tất cả những gì ông muốn là giết
chóc… em .. hức hức.” Nói đến đây nàng cũng không nhịn được nữa rồi nghẹn ngào
khóc rống lên.
Hàn Phong không chút do dự, thương tiếc ôm người phụ nữ trước mặt vào lòng.
Hắn thật sự đau lòng khi nhìn thấy một người con gái hoạt bát, đáng yêu phải
khóc một cách thương tâm như vậy. Hắn phải vỗ về an ủi nàng suốt 15 phút đồng
hồ thì nàng mới chịu ngưng khóc. Sau đó nàng đỏ mặt muốn giãy ra khỏi lồng
ngực của Hàn Phong.
Nhưng hắn không cho nàng thoát ra như ý muốn mà ôm chặt lấy nàng.
Huyền Anh lúc này cũng ngưng chống cự rồi mở miệng thủ thỉ:
“Anh.. cái đồ đại sắc lang này, em chỉ cho phép anh ôm em một lúc thôi đấy”
Là một tay lão luyện, hắn biết con cừu non này đã bị hắn lùa về chuồng rồi.
Hàn Phong thả lỏng tay ra, nhẹ nhàng ôm nàng rồi miệng ngân nga một khúc ca
dịu dàng.
Huyền Anh nằm im lặng trong lồng ngực hắn, nàng cảm thấy yên bình một cách lạ
thường. Đây là người đàn ông đầu tiên ngoài ông nội mang lại cho nàng cảm giác
an toàn và ỷ lại như thế này. Nàng chợt nhận ra mình đã thích Hàn Phong mất
rồi, một người mà nàng chỉ vừa mới gặp có 3 ngày trước.
Bông nhiên tiếng hát của Hàn Phong im bặt, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ ngưng
trọng.
Hàn Phong vội vàng buông một mảnh ôn nhuyễn trong lòng ra rồi thì thầm nói vào
tai nàng:
“Gọi mọi người dậy, nâng cao cảnh giới đến cực độ. Em ở cùng một chỗ với họ,
không được phép đi ra ngoài, nhớ chưa?”
Huyền Anh hiểu chuyện gật đầu, nàng nhanh nhẹn chạy vào trong nhà đánh thức
những người khác dậy.
Bên ngoài, Hàn Phong đứng lên nheo mắt nhìn về phía màn đêm tối tăm lạnh lẽo.
Cách hắn 800 mét là một con chó biến dị. Nó có một bộ lông vàng xù lên nhìn
giống những cây kim nhọn hoắt, thân hình nó to bằng cả một chiếc xe hơi 7 chỗ.
Hàn Phong cảm giác được khí tức cực kỳ nguy hiểm toát ra từ nó. Đây là lần đầu
tiên kể từ khi sự kiện mạt thế diễn ra, hắn lại cảm thấy khẩn trương như thế
này.
Con chó biến dị này cũng đã nhận ra được sự hiện diện của của Hàn Phong, nó
cong người xuống gầm gừ đánh giá con mồi trước mắt. Nước dãi của nó chảy đầm
đìa trên mặt đất trông rất dữ tợn.
Hàn Phong mở ra Chân Diện Mục Nhãn đánh giá con hàng biến dị trước mắt.
Biến Dị Khuyển (Huyết mạch biến dị đặc chủng)(Cấp F)
Hàn Phong nhìn thấy mà hoảng hốt. Con hàng này mới có cấp F mà đã mạnh thế này
thì sau này khi tiến hoá, nó còn kinh khủng đến mức nào nữa? Lại còn cái kỹ
năng thiểm điện tật tốc là cái quằn què gì?
Trong tay Hàn Phong hiện ra một đôi song đao, hắn khẩn trương quan sát từng
động tác của con quái trước mắt, đây là đối thủ mạnh nhất Hàn Phong gặp phải
từ trước đến nay.
Mọi thứ trở nên lắng đọng, từng cơ gió hiu hắt thổi qua, Hàn Phong lúc này chỉ
còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch cùng tiếng gầm gừ của con biến dị
thú trước mặt. Cả hai cứ đứng như vậy, cảnh giác cao độ nhìn chằm chằm vào đối
phương như đang chờ đợi một điều gì đó.