Người đăng: magicien
Đoàn xe từ từ đi đến, cũng không lâu sau, đã đến Ngã Tư Tử Thần, đây là một
khu vực thường xuyên sảy ra tai nạn giao thông, người chết quá nhiều, nên
người ta đặt cho nó cái tên này.
Lúc này, đoàn xe bắt đầu tách ra, Dật Phàm mười người đội viên cùng hắn đứng
cùng với nhau, hướng về phía Võ Thiên phất tay, nói : '' Hi vọng chúng ta sẽ
còn gặp lại ? ''.
'' Đúng vậy ! Hi vọng đến lúc đó chúng ta không phải là kẻ thù ! '' Võ Thiên
cùng hắn chào tạm biệt, nói một câu, khiến Dật Phàm có chút ngẩn người.
'' Đúng vậy ! Nhưng mà tương lai, ai biết trước được chứ? '' Dật Phàm có chút
bật cười, leo lên xe bước đi, chạy về phía bắc.
'' Ngươi thấy hắn thế nào ? '' Lệ Quyên ở một bên, có chút hỏi thăm, nàng
cảm thấy Dật Phàm người này rất thần bí.
'' Hắn á ... ! '' Võ Thiên định nói một câu, nhưng cuối cùng cảm thấy cũng
không có gì để nói, chợt lắc đầu, nhìn qua Mã Văn Long, Trương Thần cùng
Liễu Thiến ba người : '' Các ngươi sao còn chưa đi ? ''.
''...'' Trương Thần.
''...'' Mã Văn Long.
''...'' Liễu Thiến.
'' Chúng ta ở căn cứ phía nam gặp lại ! '' . Trương Thần cùng Võ Thiên coi như
quen thuộc, cùng với hắn chào hỏi một câu, quay người bước đi.
'' Bảo Trọng ! '' Mã Văn Long không có gì để nói, đuổi theo Trương Thần.
Liễu Thiến mị nhãn như tơ nhìn xem hắn, đang định thả cái thính, nhưng Võ
Thiên đã bị Lệ Quyên kéo đi.
'' Ta ở căn cứ phía nam chờ ngươi ! '' Liễu Thiến tức đến độ dậm chân, hướng
về phía Võ Thiên hô, sau đó trở lại đoàn xe, đám người bắt đầu chạy về căn
cứ phía nam.
Võ Thiên cùng với Lệ Quyên quay trở lại xe, bắt đầu chạy về phía trung tâm
thành phố.
Hắn nhìn chạy theo mình phía sau, tốc độ không chút nào chậm tiểu Kim, có
chút hỏi : '' Nó sẽ không phản bội chứ? ''.
Tiểu Kim, chính là Võ Thiên đặt cho Kim Cương Viên một cái tên, hắn nói ra
cái tên này, đưa đến Kim Cương Viên một loạt phản đối, nó như thế nào nhỏ ,
nhưng mà phản đối vô hiệu, dù cho Võ Thiên cũng không phải nó chủ nhân.
Nghe Võ Thiên hỏi như vậy, Lệ Quyên tự tin cười : '' Yên tâm, nó sẽ không
phản bội, nếu như có phản bội, ta cũng có biện pháp chế phục nó ! ''.
Nghe nàng nói như vậy, Võ Thiên cũng yên tâm, chứ tiểu Kim mà giữa đường mà
phản bội thì xem như phiền phức, thà rằng giữ một cái không ổn định nhân tố
bên người không bằng trước giải quyết nó.
Theo càng ngày càng đến gần trung tâm thành phố, zombie số lượng càng ngày
càng nhiều, Võ Thiên nhìn xem tiểu Kim cùng một đám zombie chiến đấu, bảo vệ
chiếc xe : '' Ta trợ giúp nó một chút ? ''.
'' Ngươi cẩn thận một chút ? '' Lệ Quyên một bên tập trung lái xe, nhìn thấy
hắn xuống xe, có chút quan tâm dặn dò một câu.
'' Biết rồi ! '' Võ Thiên gật đầu chui lên mui xe, ra hiệu với tiểu Kim, để
nó nhảy lên.
Tiểu Kim thân thể cao hơn bốn mét, nặng khoảng một tấn, tải trọng này đối
với một chiếc xe trọng tải mà nói, cũng không có vấn đề gì.
Theo tiểu Kim nhảy lên, Võ Thiên đứng tại phía trên ngưng tụ ra Hắc Ám Phi
Tiêu, hướng về phía zombie bầy bắn đi, tại zombie số lượng quá nhiều, Võ
Thiên cũng không cần nhắm, Võ Thiên mỗi căn Hắc Ám Phi Tiêu bắn ra, đều có
thể để zombie chết một mảng lớn.
Tiểu Kim ở một bên nhìn, nhìn thấy zombie một đống lớn chết đi, hưng phấn
hai tay đấm ngực, hướng về phía zombie kêu gào, theo nó kêu gào, nước miếng
văng tung toe, dính vào Võ Thiên một thân, hắn mặt đen lại, con khỉ này
tuyệt đối là cố ý.
'' Ngươi con khỉ này, có cái gì loạn kêu ? '' Võ Thiên một tay vỗ tại tiểu
Kim trên đầu, khiến nó ngơ ngác nhìn Võ Thiên một chút, ta lúc nào trêu chọc
ngươi rồi.
Võ Thiên nhìn tiểu Kim mặt ngu biểu lộ, có chút buồn cười, không để ý đến nó
, vuốt ve một chút trong tay Hắc Ám Phi Tiêu.
Theo hắn hấp thu Ám năng lượng càng ngày càng nhiều, hắn Hắc Ám Đồng Hóa cũng
tới 0,0021% tỉ lệ, hơn nữa tinh thần lực tăng cường, khiến cho hắn hấp thu
càng nhiều hơn Ám năng lượng, mỗi ngài hắn có thể hấp thu 0,001% Ám năng
lượng, như vậy, để đạt tới 100% Võ Thiên cần khoảng 274 Năm, tính đến cái
này con số, Võ Thiên có chút tuyệt vọng, không biết đến lúc đó hắn, hắn
chắt cũng đã sinh ra đời.
Nhìn đã bị tiêu diệt không sai biệt lắm zombie, tâm tình không tốt Võ Thiên
vỗ tiểu Kim đầu một cái, chui trở lại trong xe.
Trời tối, Võ Thiên hai người ngồi đỗ xe tại trên một bãi cát trống, khu vực
này khá vắng vẻ, zombie đã bị hắn thang lý sạch sẽ.
Hắn cho tiểu Kim tự mình đi kiếm ăn, chứ không lấy con hàng này khẩu vị, hắn
nhưng nuôi không nổi.
Hai người dựng một đống lửa trại bên cạnh xe, làm một bữa tiệc đồ nướng.
Lúc này trời đã về cuối đông, không khí có chút se lạnh, nhưng đối với hai
người mà nói, không tính là gì, Võ Thiên một bên ăn đồ nướng, một bên cùng
Lệ Quyên nói chuyện, dù chỉ có hai người, bầu không khí có một chút gia đình
cảm giác ấm áp, đây là Võ Thiên từ mười lăm tuổi đến bây giờ, chưa bao giờ
cảm nhận qua.
Không thể không nói, cảm giác này đôi khi cũng rất tốt.
Giải quyết xong bữa tối, Võ Thiên phụ giúp nàng dọn dẹp một chút, sau đó hắn
ở một bên, hấp thu Ám năng lượng.
Lệ Quyên lúc này lấy ra một quyển nhật ký, bắt đầu ghi chép lại, đối với
nàng mà nói, viết xuống để sau này có khả năng ôn lại, những ký ức khó quên
.
Bịch! Bịch!.
Mạnh mẽ tiếng bước chân vang lên, tiểu Kim lúc này quay trở lại rồi, trong
tay nó còn nắm một con dài hai mét Chuột Biến Dị, như hiến vật quý một dạng
đưa cho Lệ Quyên, hai tay liên tục kêu gào.
Võ Thiên nhìn như là từ dưới cống ngầm móc ra một dạng chuột biến dị, có chút
im lặng.
Lệ Quyên lắc đầu, biểu thị mình không ăn, tiểu Kim lúc này mới đem Biến Dị
Chuột sang một bên, một mình ăn.
Lệ Quyên có chút duỗi người, đem có hứng thú đường cong cơ thể hiển lộ không
bỏ sót : '' Cũng không còn sớm, ta đi ngủ trước ? ''.
'' Ngủ ngon ! '' Võ Thiên gật đầu, chúc nàng ngủ ngon, nhưng không hiểu sao
, Lệ Quyên lại phát hiện tên này sắc mặt có chút bỉ ổi, đúng vậy, chính là
bỉ ổi.
Có chút đề phòng, Lệ Quyên trong lòng cũng nghĩ không ra đầu mối, nhưng mà
một lúc sau, nàng liền phát hiện, trên xe đúng là chỉ có một phòng ngủ, một
chiếc giường.
Lệ Quyên thậm chí não bổ phía sau kịch bản ra rồi, tên này nhất định là sẽ
biểu hiện quân tử ngủ dưới đất, sau đó lấy cớ trời lạnh, lợi dụng nàng lòng
thương hại, thừa cơ mà vào, sau đó ....
Nghĩ đến chuyện sau đó, Lệ Quyên mặt có chút đỏ, trong lòng xoắn suyết : ''
Có nên cho hắn không ? ''.
'' Không được ! '' Lệ Quyên hơi lắc đầu, nàng mặc dù có chút thích hắn ,
nhưng hai người mới quen nhau sáu ngày, đàn ông càng dễ đạt được thứ gì ,
càng không biết trân trọng.
'' Nhưng bên ngoài thật sự rất lạnh ! ''.
Không để ý Lệ Quyên xoắn suyết, Võ Thiên lúc này chui vào ghế tài xế nằm ngủ
, nhiệt độ bên ngoài tuy lạnh, nhưng đối với thể chất hơn mười điểm hắn mà
nói, chẳng phải vấn đề gì.