Ác Mộng .


Người đăng: magicien

Trong giấc mộng, Võ Thiên nghe được như có như không tiếng kêu gọi, thanh âm
tựa như quen thuộc lại xa lạ, vang vọng vào hắn lỗ tai.

'' Võ Thiên, Võ Thiên ... Đến đây ! ''.

Thanh âm như môt ngọn hải đăng, làm hắn trong một cái đen kịt trong không
gian tìm được phương hướng, thế là trong đầu một mảnh mơ hồ, hắn ngơ ngác đi
đến thanh âm phương hướng.

Trong mảnh này không gian không có khái niệm thời gian, cũng không biết trải
qua bao lâu, trong không gian lần đầu tiên, xuất hiện ánh sáng.

'' Đây là đâu ? Tại sao ta lại ở đây ? ''.

Võ Thiên từ trong chết lặng tỉnh dậy, có chút mơ hồ nhìn xung quanh, xung
quanh là một mảnh đen kịt, không một chút tạp sắc, hắc ám và thuần túy.

'' Đây của ngươi trong tiềm thức bên trong ... ! ''.

Lúc này, tại Võ Thiên trước mắt, một cây cao tới hai mét thập tự giá dựng
thẳng, tại thập tự giá phía trên, một cái cả người trần chuồng thanh niên bị
cột ở phía trên.

Thanh niên cao khoảng một mét tám, cả thân thể cơ bắp hình thành tỉ lệ vàng ,
khuôn mặt đẹp trai đến có chút tà mị.

Vừa gặp, hắn cho Võ Thiên một cảm giác chính là, tà mị, tự tin, bá đạo và
hoàn hảo.

'' Ngươi là ai ? '' . Võ Thiên cảnh giác hỏi.

'' Ta là ai sao ? Ta chính là ngươi, nhưng ngươi không phải ta, ta là ngươi
tất cả, nhưng ngươi chỉ là ta một phần mà thôi ... ! '' . Nghe Võ Thiên hỏi ,
thanh niên lộ ra một cái tà mị mỉm cười, cả thân thể nổi lên từng đạo màu đen
mạch lạc, giống như hình săm hoa văn, từng đạo khói đen từ hình săm bốc lên
thanh niên khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo đáng sợ.

'' Ngươi là thứ quỷ gì ? '' . Võ Thiên Kinh hãi lui về sau vấy bước, cả người
có chút thất kinh.

'' A ha ha, ta là thứ quỷ gì ư ? Phật học nói ta là Tâm Ma, Đạo giáo nói ta
Thiên Ma, Triết học gọi ta là Tiềm Thức ..., vậy ngươi nói xem, ta là thứ
quỷ gì ? '' . Thanh niên lúc cả người bành trướng, từng khối cơ bắp vặn vẹo
đứng lên, ý đồ cắt đứt xung quanh dây xích.

'' Ta la ngươi tâm linh chỗ sâu nhất dục vọng, ta là bản năng còn ngươi là
bản ngã, đến giải phóng của ngươi dục vọng, cùng ta hòa làm một thể đi ? ''
. Thanh niên từng khối cơ bắp bành trướng đến cực hạn.

Bành ! Bành !.

Xung quanh dây xích từng cái đứt gãy, thanh niên từng bước bước ra, lúc này
hắn cả người bị khói đen bao phủ, chỉ để lại đỏ ngòm con mắt, như là địa
ngục bò ra ác quỷ, cả người tỏa ra điên cuồng vặn vẹo khí tức.

'' Đến, cùng ta trở thành một thể à ...! '' . Thanh niên mở miệng, chỉ thấy
hắn miệng rộng vậy mà chậm rãi kéo dài tới lỗ tai, hướng về phía Võ Thiên táp
tới.

'' Không '' . Cả người bật dậy, Võ Thiên nhìn một chút xung quanh, có chút
thở phào nhẹ nhõm.

'' Hô, thật đáng sợ ác mộng ! '' . Xoa đi trên trán mồ hôi lạnh, Võ Thiên
chậm rãi đúng dậy, nhìn phía trên giường ngủ say như chết tên béo, hắn thở
dài một hơi.

Trời cũng sắp sáng cũng hắn chẳng muốn đi ngủ, Võ Thiên ra ngoài đi dạo một
hơi, mấy ngày nay ác mộng làm hắn có chút ám ảnh.

Thò đầu ra khỏi kí túc xá xem xét kĩ xung quanh một, không thấy ai, Võ Thiên
mới rón rén bước ra, đại học kí túc xá ban đêm là giới nghiêm, hắn cũng
không muốn bị bắt.

Ra khỏi cổng trường, xung quanh gió lạnh đập vào mắt khiến hắn tỉnh táo lại
một chút, hai tay rút vào túi quần, Võ Thiên đi thẳng tới công viên.

Bây giờ đã là năm giờ sáng, nhưng vì thời tiết lạnh giá nên công viên khá
vắng vẻ, Võ Thiên bắt đầu chạy bộ làm ấm người.

Khoan hãy nói, hắn đúng là một vận động cuồng nhân, mỗi khi bắt đầu vận động
, hắn phải làm cho mình cạn kiệt sức lực mới thôi.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Võ Thiên cả người mệt mỏi thở hỗn hển, cả
người không còn một chút sức lực nào, nhưng tâm tình lại phá lệ thoải mái ,
giống như có thứ gì phát tiết ra vậy, tâm tình không còn như vậy dằn vặt.

Đang lúc Võ Thiên muốn đứng dậy, không một chút dấu hiệu nào, một số liệu
khung xuất hiện ở trong mắt hắn.

Võ Thiên.

Thể chất : 1.4.

Lực lượng : 1.3.

Tốc độ : 1.5.

Hạn Chế Giải Phóng Khí : ???.

Nhìn cái này số liệu khung, Võ Thiên xoa hai mắt, xác định mình không bị ảo
giác sau khi, Võ Thiên bắt đầu hoài nghi mình bị hoang tưởng, cũng không
trách hắn nghĩ như vậy, gần nhất, hắn tinh thần một mực ở vào căng thẳng
trạng thái, nói tinh thần vặn vẹo dẫn đến hoang tưởng cũng có khả năng.

Một tháng trước, Võ Thiên bắt đầu nằm mơ thấy ác mộng, sau khi tỉnh lại ,
hắn phát hiện mình nằm bên một vũng máu, còn chủ nhân của nó, thì cả người
không trọn vẹn nằm ở một bên, Võ Thiên nhận ra kẻ này, đây là một mực bắt nạt
hắn Dương đại ca.

Sau đó, cả trường náo động lớn, Võ Thiên mỗi ngày sống trong lo sợ, cảnh
sát ráo riết điều tra nhưng không thể tra ra cái gì, nhưng không ngờ, hôm
nay cơn ác mộng lại xuất hiện lần nữa, may mắn lần này hắn không có gây ra vụ
án mạng nào, trái lại mắc bệnh hoang tưởng.

Không để ý đến cái này số liệu khung, nếu không, Võ Thiên sợ là mình bệnh
trở nên trầm trọng hơn, đứng dậy, hắn bắt đầu trở về trường.

Về tới phòng, tên béo lúc này cũng đã tỉnh giấc, đang đứng trước gương chải
chải vuốt vuốt, Võ Thiên vừa mới vô phòng, mùi mồ hôi cùng với mùi hôi nách
trong nháy mắt lấn át mùi nước hoa, làm tên béo sợ tới mức chạy ra khỏi phòng
.

Võ Thiên cũng không quản hắn, hắn từ lâu đã hoài nghi tên béo giới tính ,
nhưng là bạn cùng phòng nên không muốn hỏi nhiều.

Tắm rửa sạch sẽ, Võ Thiên bắt chạy ra khỏi kí túc xá khu A.


Mạt Thế Chung Cực Tiến Hóa - Chương #1