Như Chưa Hề Quen


Người đăng: Thần Long

Vĩnh Lạc trấn.

Lăng Phong đang ở lều chính. Xung quanh có đầy đủ chủ chốt Phong Vân đoàn,
cùng với đại diện Bão Độc Trại.

- Tán thúc, Bão Độc trại xảy ra chuyện gì sao?

- Haha, không có chuyện gì cả. Không giấu gì Lăng huynh đệ, nghe nói Phong
Vân đoàn thế lực hùng mạnh, ta mặt dày dẫn mấy huynh đệ tìm đến đây xin nương
tựa mà thôi.

- Haha, hoan nghênh hoan nghênh.

Lăng Phong ngoài cười nhưng trong lòng lại không.

Trước khi vào họp, Mặc lão đã nói qua.

Tần Quyền đưa thêm người về là chuyện tốt. Nhưng không hề báo cho Lăng Phong
một tiếng chuẩn bị, thì không tốt.

Lăng Phong cũng không trách Tần Quyền, bởi Tần Quyền giống như môt tên tiểu đệ
lắm trò mà thôi, không ở vào vị trí thủ lĩnh như hắn. Lăng Phong thời gian qua
đầu óc rối tung lên chuyện quản lý Phong Vân đoàn, thổ địa, nhân sự, tiền bạc,
trang bị, chưa kể nghĩ ra bài tập cho huynh đệ, bản thân cũng phải tự luyện.

Nhân đây nói lại huynh đệ kết nghĩa của Lăng Phong.

Phương Hùng có dã tâm, ngay lần kết bái đã hiện rõ, chỉ e không đơn thuần chấp
nhận làm một tiêu đầu mãi. Long Bác Khôn về đây chỉ vì một lời hứa. Gia Cát
Vinh có học thức, rất khó đoán. Tần Quyền hoạt bát nhất, nhưng lại thích gây
loạn. Cao Diệp tuy trầm tĩnh ít nói, nhưng không hề dễ khuyên bảo. Cũng chỉ có
Lăng Hổ phù hợp làm thủ hạ nhất.

Bản thân Lăng Phong cũng có nhiều điểm yếu. Tỷ dụ tuy hay nghi vấn linh tinh,
nhưng một khi tin ai thì lại phóng tay. Thứ hai là hắn thiếu dã tâm. Kiểu thủ
lĩnh của Lăng Phong, theo ngôn ngữ hiện đại, là một “leader”, chứ không phải
là “boss”.

Làm leader, thì phải là người đầu tàu, đề ra kế hoạch, dẫn dắt đồng đội. Có
thể sẵn sàng hòa trộn vào đội ngũ bất kỳ lúc nào.

Nhưng làm boss, thì không cần phải đi đầu, thậm chí không cần phải đề ra kế
hoạch. Boss chỉ cần ngồi trên cao, phân phó, ra lệnh.

Đáng nói hơn là chuyện thứ bậc.

Lăng Phong thứ tư, nhưng lại làm thủ lĩnh. Phương Hùng là đại ca, nhưng lại
làm phó.

Đoàn lúc này ít người, lợi ích còn nhỏ, có chuyện thì có thể dùng “tình nghĩa”
đến giải quyết. Nhưng một khi phình to ra, lợi ích chồng chéo lên nhau, cần
một vấn đề nhỏ nhặt cũng sẽ phát sinh chuyện lớn.

Nói tóm lại, Phong Vân đòan cơ cấu chưa vững. Nếu bây giờ nhét thêm một nhóm
người khác, chỉ e Lăng Phong khỏi luyện võ nữa, chuyển sang chú tâm làm chủ
tịch hội đồng quản trị thì hơn.

Công Tôn Tán thân là Trí trưởng lão, nhìn ra sự e ngại của Lăng Phong, lão
cười nói :

- Công Tôn gia lần này đến đây cũng không phải để gia nhập vào, mà để liên
minh.

- Liên minh?

- Đúng vậy. Nghe nói Uy Viễn tiêu cục Lạc Dương tổn thất thảm trọng, Công Tôn
gia chúng ta muốn tiến vào Lạc Dương giành lấy địa bàn chỗ đó. Chỉ vì tài lực
không đủ, mới mặt dày đến đây.

Thực ra, Công Tôn Tán lúc đầu không hề có ý đến Phong Vân đoàn. Bởi vì tính về
thâm niên, đoàn này mới thành lập có vài tháng, nhân lực vật lực đều chưa đâu
vào đâu. Chẳng qua, Công Tôn Tán ghé Trường An tìm đến Diêm bang, mới biết
chút tin tức thú vị.

Diêm bang một năm trước gặp phải biến cố, bốn trưởng lão chết hai một bỏ đi,
nay chỉ còn một. Điều đáng nói là, kẻ gây ra biến cố này không ai khác chính
là nhóm Lăng Phong. Xem Lăng Phong làm người không tệ, lão mới quyết định ngả
sang phía Phong Vân đoàn.

Lăng Phong trầm ngâm.

Gia Cát Vinh không gặp Công Tôn gia lúc trước, nói vào trọng điểm :

- Liên minh hay gia nhập cũng thế, lợi nhuận phân chia thế nào?

Lăng Phong ngại mặt mũi, thực tế cũng chỉ vì câu này.

Phương Hùng bỗng nói :

- Công Tôn thúc vất vả đến đây, thành ý mười phần, sao lại nói chuyện phân
chia? Ta thấy, chúng ta chỉ cần thành người một nhà, tất cả có lợi cùng hưởng
không tốt hơn sao?

"Người một nhà?" Lăng Phong không hiểu ra sao.

Chỉ nghe Phương Hùng hắng giọng :

- Phong Vân đoàn kết làm thông gia với Công Tôn gia, vậy chẳng phải là xong
sao?

"Thông gia?"

Lăng Phong liếc nhìn Công Tôn Dao, chỉ thấy nàng cúi gằm mặt hai tai đỏ bừng,
xem chừng đang xấu hổ. Hắn biết Phương Hùng có ý tứ với Công Tôn Dao, nhưng
không nghĩ cầu hôn nhanh như vậy.

Gia Cát Vinh vẫn nói :

- Kể cả làm thông gia, cũng phải phân rõ mà thôi.

- Phu thê với nhau, chia đôi là được rồi. - Phương Hùng đáp.

"Chia đôi? Làm sao nói dễ như vậy." Lăng Phong nghĩ thầm.

Tiền ban đầu xây dựng đoàn, mấy vạn bạc đều do hắn bỏ ra.

Bấy lâu, lợi nhuận tiêu cục kiếm được bao nhiêu gần như chỉ lo mỗi tiêu cục.
Mỏ đá đào được bao nhiêu lại dùng mở rộng mỏ đá. Nhìn lại, ba kỳ đội như kiểu
tách riêng nhau. Bởi lúc này mới thành lập, Lăng Phong cũng không để tâm.
Nhưng hóa ra đây là một cái lỗ hổng vô cùng lớn. Lăng Phong hắn để cả hai cái
cần câu tiền ở ngoài tầm với, đến lúc này hắn mới nhận ra. Cũng vì hắn hơi tin
tưởng quá mà thành.

Tần Quyền bỗng cười cười nói :

- Công Tôn muội muội quốc sắc thiên hương, có điều bảy huynh đệ chúng ta đều
xuất sắc cả nha.

Ánh mắt tất cả đều thay đổi. Đúng vậy, thông gia là gả cho ai?

Công Tôn Dao nghe đến câu này cũng run lên.

Phương Hùng đột nhiên đứng lên, chắp tay nói với Công Tôn Tán :

- Tán thúc. Hôm nay Kỳ bá không có ở đây, thúc cũng bậc cha chú. Phương Hùng
ta ăn thô nói ngay, ta yêu thích Công Tôn muội muội, muốn lấy muội ấy làm vợ,
cầu Tán thúc đồng ý.

Không khí cứng hẳn lại.

Tần Quyền như đã đoán trước điều này, liếc nhìn Lăng Phong.

Công Tôn Dao không dám tin ngẩng đầu nhìn Phương Hùng, sau đó cũng quay qua
nhìn Lăng Phong.

Công Tôn Tán không đáp, cũng nhìn Lăng Phong.

Lăng Phong biết nói gì?

Hắn có đầu gỗ thế nào, cũng nhận ra Công Tôn Dao có hảo cảm với mình. Nhưng
hắn thì chưa có gì sâu đậm với nàng ta cả, bảo hắn vì nàng phá da mặt với
huynh đệ, thì hắn không làm được.

Trong đầu lẩn quẩn chuyện phân chia, Lăng Phong cũng không để ý đến cảm thụ
của Công Tôn Dao, nói :

- Đại ca tâm ý như vậy, tiểu đệ xin chúc mừng. Còn chuyện ...

Công Tôn Dao nghe vậy như sét đánh, tim nhói lại, nước mắt chảy ra, nói :

- Ta gả cho ai, không đến lượt các ngươi nhường nhau.

- Dao Dao, từ từ đã.

Nói rồi nàng ta bụm miệng khóc chạy ra ngoài.

Mặc lão lúc này mới lên tiếng :

- Chuyện này khá trọng đại. Vậy đi, báo tin cho Long phó lĩnh trở về, chúng
ta lại bàn bạc tiếp.

Tạm thời cũng chỉ có thể trì hoãn thêm.

Lăng Phong lòng nặng trĩu, kịch bản không đúng gì cả.

Theo hắn nhớ, nam chính xuyên không, huynh đệ đều rất dễ kiếm đấy, lại đều rất
đơn thuần.

Muốn kiếm huynh đệ chỉ cần dạo phố hai vòng, kiểu gì cũng sẽ bắt gặp một hai
tên bị ức hiếp, nhưng liếc mắt liền thấy tư chất khó lường, chính là nhân
tuyển. Nam chính liền tiến tới giải vậy, tên kia liền dập đầu bái tạ ghi tạc
trong lòng. Nam chính sau đó chỉ cần ném ra một quyển công pháp nghịch thiên,
không thì một kiện vũ khí nghịch thiên trong giới chỉ, thế là liền có một tên
tay sai ... à không, huynh đệ.

Đâu có như Phong ca, quá phức tạp.

Đúng lúc này, có tiếng Triệu Tử Long báo :

- Đương gia, bên ngoài có vài người muốn gặp huynh.

- Các vị thong thả, ta ra rồi vào ngay.

Lăng Phong như chết đuối vớ được cọc, đứng dậy đi ra ngoài, Mặc lão cũng đi
theo.

- Công tử ...

- Lão nói trước đi.

Mặc lão trầm ngâm một lúc, nói :

- Ta có cảm giác, công tử bị tính toán đẩy ra ngoài chuyện này.

- Ta cũng cảm giác như vậy. Nhưng ...

- Công tử, ngay cả thân huynh đệ từng vào sinh ra tử còn có thể ...

Mặc lão không nói hết câu, nhưng ý tứ rất thấm thía. Xem ra năm xưa trong quân
Mặc lão đã gặp chuyện tương tự.

Lăng Phong thở dài. Hắn gắng ép mình không nghĩ đến điều này. Người ta có câu,
dùng người, không tin không dùng, một khi đã sinh nghi ngờ, mãi mãi không trở
về như cũ được. Đặc biệt đây đều là huynh đệ kết nghĩa của hắn, ở với nhau rất
tốt. Lăng Phong không nghĩ đến, đoàn chưa lập bao lâu, huynh đệ đã sinh tâm tư
riêng.

Lăng Phong sinh ra một loại tâm lý chán nản. Hắn khó khăn lắm mới tin tưởng
được người xung quanh.

Triệu Tử Long lại gần :

- Đương gia, người ở ngoài cổng trấn.

"Có người gặp thật?"

Lăng Phong không khỏi muốn cười, hắn còn tưởng đây là kế hoãn binh của Mặc
lão.

...

Ngoài cổng Vĩnh Lạc trấn.

- Tại hạ Lăng Phong, Phong Vân đoàn Đương gia, không biết các hạ là người
phương nào?

- Bần đạo Toàn Chân Ngọc Dương Tử. Bần đạo muốn tìm đường rừng đến huyện An
Lạc, vị huynh đệ đây có thể chỉ cho bần đạo một hai?

Dương Thanh Phong tuy xưng bần đạo, nhưng không hề xuống ngựa, khiến Lăng
Phong cứ phải ngước đầu nói chuyện khá phản cảm.

Lăng Phong liếcn mắt nhìn.

Những người này quần ảo sạch sẽ, không đi đường đất lại chui vào rừng đi. Hơn
nữa, một đạo sĩ da mặt hồng hào bóng mượt như tên này, phía sau nam nữ đệ tử
đều trẻ đẹp, không khí rất kỳ quái. Lăng Phong đang lúc có chuyện, cũng không
rảnh quan tâm nhiều thêm. Hắn phân phó Triệu Tử Long dẫn đường cho họ rồi trở
lại trấn.

Dương Thanh Phong lúc đi qua Lăng Phong, gã phát hiện một tia không đúng, vừa
rồi giống như có kẻ dùng thần thức dò xét mình.

Y dừng ngựa, quay lại nhìn Lăng Phong nghĩ rồi hỏi :

- Huynh đệ, mấy ngày gần đây có vào rừng lần nào không?

- Có. Làm sao vậy? - Lăng Phong đáp gọn.

- Gặp qua chuyện gì kỳ lạ không?

- Chuyện gì kỳ lạ?

Lăng Phong cảnh giác, hắn không có nghĩa vụ phải kể chuyện cho tên đạo sĩ này.

Chu Công Cẩn đi theo ra từ đầu, nhìn mấy cô nương trên ngựa đùa :

- Có đấy. Thủ lĩnh của chúng ta vào rừng cởi sạch đồ tắm hồ.

Đám nữ đạo sĩ liền đỏ mặt quay đi, nhẹ giọng nói gì đó, xem chừng mắng họ Chu
vô liêm sĩ này nọ. Lăng Phong cũng không kìm được cười. Dương Thanh Phong
không hỏi thêm, quay lưng đi.

Lăng Phong quay lưng vào trong. Trong sát na, hắn có cảm giác khá kỳ lạ, giống
như nhìn thấy một ánh mắt rất quen thuộc, tinh nghịch, ôn nhu.

Cách đó vài bước, trên lưng ngựa.

- Tiểu Hoa, làm sao vậy? Tự nhiên như người mất hồn.

- A, ta không sao.

Tiểu Hoa vừa rồi đi phía bên kia, bị đồng bạn chắn mất tầm nhìn. Mãi lúc Lăng
Phong quay lưng đi mới nhìn được chỗ Lăng Phong. Lúc đầu cô không để tâm lắm,
nhưng lúc quay đi ánh mắt kia hiện ra, khiến tim Tiểu Hoa đập rất nhanh.

"Sao giống với ánh mắt đại ca vậy?"

Ánh mắt kia, không ngày nào cô không nhớ đến.

Gần một năm, Tiểu Hoa dung mạo thay đổi không ít, Lăng Phong thì thay đổi quá
nhiều. Tần Quyền ít thay đổi nhất lại không ra cùng Lăng Phong, Tiểu Hoa không
ngờ người đại ca mình muốn gặp nhất vừa đứng trước mặt, Lăng Phong cũng tương
tự.

Huynh muội thoáng qua, như chưa hề quen.

...

Lăng Phong trở về phòng riêng, thì ngửi được một hương thơm thoang thoảng,
giật mình ngước lên nhìn.

“Soạt”

Chỉ thấy một ánh kiếm chói sáng vụt qua, Lăng Phong chỉ thấy mát lạnh ở cổ.


Mật Thám Phong Vân - Chương #97