Người đăng: Thần Long
A Hùng trầm mặc một lúc, bỗng nhìn Lăng Phong hỏi :
- Ngươi nếu bị quan phủ chèn ép thì sẽ làm gì?
- Nhịn được thì nhịn, không được thì đánh tung nó lên.
- Làm phản dám không? - Gã Hùng bỗng ánh mắt sắc lên.
Lăng Phong hơi bất ngờ.
- Hùng ca, huynh say rồi.
Tên Vinh bên cạnh vội nhắc nhở, Có điều ánh mắt của hắn lại chẳng có chút sợ
sệt nào, chỉ đại khái muốn nhắc gã Hùng "có bàn phản loạn thì bàn chỗ khác".
Long Bác Khôn tỏ ra khá lo lắng. Hắn làm ở Diêm bang bấy lâu, cũng biết cân
lượng quan phủ ra sao. Hơn nữa người có gan làm phản không nhiều lắm, lại còn
nói ngay giữa quán rượu thế này. Có điều rượu vào người, thêm nữa vừa thoát
chết, Long Bác Khôn cũng đánh liều, nếu Lăng Phong gật gã cũng theo luôn.
Lăng Hổ thái độ chả quan tâm, hắn từng bị dính vào án phản, phản nữa cũng chả
có gì mới lạ.
Kỳ lạ nhất là Quyền và Diệp, hai người này có cùng phản ứng, chỉ nhấp ly rượu
tỏ vẻ thú vị, giống như chuyện này đã nghe quá nhiều.
Lăng Phong dĩ nhiên chẳng xem chuyện làm phản vào đâu, hắn đến từ thế giới
khác, không sợ hãi triều đình này như người ở đây.
Chỉ là, đại ca ngài hỏi câu này hơi sớm a, còn chưa được 100 chương. Bây giờ
ngay cả cái tiêu cục còn lập chưa xong, phản vào mắt.
Có điều, nhìn ánh mắt A Hùng, Lăng Phong mà bảo không dám, dám chắc đối phương
sẽ hủy kèo. Vì vậy hắn đập bàn :
- Dám.
- Tốt. Haha. - Gã Hùng cười lớn.
Lăng Phong thở ra, nghĩ gì đó nói :
- Vậy đi, nhân tiện có chén rượu ở đây, bảy huynh đệ chúng ta kết nghĩa, có
phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
- Tốt, kết nghĩa thì kết nghĩa. - Gã Hùng phừng phừng đứng lên.
Rất nhanh, cái bàn rượu đã trở thành bàn thờ.
- Trời cao làm chứng, ta, Phương Hùng ...
- Long Bác Khôn.
- Cao Diệp.
- Lăng Phong.
- Gia Cát Vinh.
- Tần Quyền.
- Lăng Hổ.
- ... hôm nay ở Tứ Hải lầu kết nghĩa kim lan, từ nay có phúc cùng hưởng, có
họa cùng chịu.
Bảy người xưng Đại ca, Nhị ca đến Thất đệ. Lăng Phong đến tận lúc này mới biết
tên đầy đủ của huynh đệ mình.
Lăng Phong nhìn cảnh này quá cảm động, khóc nói :
- Các vị huynh đệ. Lưu Quan Trương ngày xưa chỉ ba người, chúng ta tận bảy
người, sự nghiệp chắc chắn vẻ vang. Tiểu đệ ... không cầm được nước mắt.
Anh em phụ họa theo.
Có điều nói xong mới nhớ ra, Lương Sơn Bạc 108 người rút cục chết sạch, Phong
ca liền nín.
Ngay sau đó, đến màn cắt máu ăn thề, Lăng Phong lại muốn khóc.
Người ta cắt máu chỉ giọt một giọt làm màu, Hùng ca xem chừng máu dư thừa, làm
nguyên một bát máu đỏ rực, làm mấy huynh đệ đều sợ xanh mặt.
- Haha, không phải sợ, hôm nay Phương Hùng ta rất cao hứng. Làm đại ca cũng
phải ra dáng đại ca.
Không nói thì thôi, nói thế anh em càng áp lực.
Chẳng phải theo thứ tự lượng máu phải giảm dần còn gì?
Long Bác Khôn mặt nhăn nhó, vừa rồi bị thương đã mất máu, bây giờ còn mất nữa,
thảm rồi.
"Cũng may ông thứ tư, nếu là thứ hai chắc về nhà nằm mấy ngày." Lăng Phong
nghĩ thầm mồ hôi đầy lưng.
Trời về chiều, bảy người vẫn còn uống, Lăng Phong say không biết gì.
Cảnh tượng kết bái ngày hôm nay, những người huynh đệ này, vài chục năm sau
Lăng Phong nhớ lại đều phải cảm thán.
...
Mấy ngày sau đó, Lăng Phong bắt đầu tất bật cho việc khởi nghiệp.
Vốn dĩ cứ nghĩ dùng chút tiền mua cái trang viện góc nào đó, lại sắm ít vật
dụng cũ là có thể kinh doanh, nhưng khi tính toán chi tiền rồi hắn mới phát
hiện, tiền không đủ.
Nói sao, đất kinh thành đắt xắt ra miếng, vật dụng mua cái gì cũng đều là ngàn
lượng bạc. Mấy vạn lượng của Lăng Phong, nếu quy ra gạo để ăn thì đúng là
nhiều thật, ăn vài đời không hết. Nhưng để lập công ty, thì lại chẳng thấm vào
đâu.
Sau khi bàn bạc với Mặc lão, hai người nghĩ đến một biện pháp.
Xí nghiệp đặt ở ngoài thành, trong thành chỉ lập cái để đại lý làm chỗ giao
dịch. Kiểu làm này thời hiện đại rất thịnh hành.
Thứ hai, cũng là để lách luật.
Kinh thành là trọng địa dưới chân Hoàng đế, không phải ai cũng được mang vũ
khí tùy tiện ra vào. Muốn mang phải có thân phận hoặc giấy phép, nhất là đi
thành nhóm như tiêu đội. Mà cái “giấy phép mang vũ khí” này, lại rất không đơn
giản. Cho nên phàm kinh doanh tiêu cục tại kinh thành đều phải có hậu đài mới
làm được. Đừng nói tiêu cục, ngay cả bán bánh bao cũng phải có chống lưng đi.
Hơn nữa, ra ngoài cũng tiện để luyện tập. Dù sao khổ luyện cũng không nên
trong thành thị, tai mắt nhiều, không khí cũng không hợp. Cao thủ xưa nay cũng
toàn chui vào rừng vào động gì đó để luyện, không phải ra vẻ thần bí, mà có lý
của nó cả.
Chỉ nghe Mặc lão gật gù nói :
- Xung quanh đây đều là đất đai của quan lại vương hầu, muốn tìm một chỗ rộng
lại tốt e rằng phải rời thành đi xa một chút, gần rừng núi họa may có.
- Xem ra phải sắp xếp một chuyến rời thành.
...
Bàn bạc xong, Lăng Phong thất thểu về nhà.
Lâm thị nghe nói con trai rút cục lập nghiệp, mừng đến không biết như thế nào
cho phải. Đổi lại là 2 năm trước, Lâm thị căn bản không thể tưởng tượng nó có
thể làm được gì, bà chỉ cầu trời nó sống tốt nửa đời là đủ.
Vì vậy mặc cho Lăng Phong khó chịu, bà liền kéo hắn đi một chuyến Sùng Thánh
tự bái thần.
Phong ca đối với việc bái tế thần linh không phản cảm, đành lại lê thân đi
theo. Vừa đến nơi đã thấy mẫu thân có bao nhiêu tiền hắn chu cấp đều đem ra
mua đồ lễ, khiến cho hắn không khỏi tiếc đứt ruột.
- Mẫu thân, tiền này là con để cho người ăn uống tẩm bổ ...
- Chốn linh thiêng, đừng có nói bậy.
Lâm thị lập tức chắp tay :
- Cảm tạ Ngọc Hoàng đại đế hiển linh ...
- Mẫu thân, đây là chùa. Ngọc Hoàng đại đế và Bồ Tát không có công tác cùng
đơn vị đâu. Ngài vào miếu bái sai thần, cái này chính là báng bổ thần linh.
- Được rồi, được rồi. Bái ai không sao cả, có bái là được.
- Ài ...
Lâm thị chỉ lo cao hứng, căn bản không nghe vào, lại tiếp tục niệm :
- Bồ Tát hiển linh, con trai dân nữ rút cục thông suốt ...
Lăng Phong lại che mặt lần hai. Ta thông suốt là do mị lực ta lớn, cho nên mới
được chọn xuyên không qua đây, chứ liên quan gì Bồ Tát chứ?
Có điều cũng không chắc, biết đâu vụ xuyên của Phong ca, Ngọc Hoàng Bồ Tát
cũng có phần thì sao?
Nói tỷ dụ ngày đó hắn chết xuống dưới xong, lão Diêm Vương sợ bị Ngọc Hoàng
phạt, liền lén lút chạy qua chỗ Bồ Tát xin chỉ điểm. Bồ Tát đại từ đại bi, mới
chỉ cho một cách, chính là làm một vụ xuyên không đầu thai, đánh tráo linh hồn
đi?
Bỏ đi, cái đoạn này hình như kịch bản bộ phim nào rồi ...
...
Lăng phủ.
Lăng Vân mặc dù bận tối mắt tối mũi khắp nơi, nhưng sau khi Lăng Phong không
làm chưởng quầy tiệm Phong Vân, nàng vẫn kiêm nhiệm. Không hiểu sao nàng có
cảm tình đặc biệt với tiệm tơ lụa này, không muốn giao cho ai khác.
Nàng đang tiếp chuyện Từ Nguyên, mấy ngày nay gã liên tục tìm gặp.
- Vân Vân, chuyện sáp nhập Từ Lăng hai nhà ở kinh thành, nàng suy nghĩ đến
đâu rồi?
- Chuyện này ... cần phải thương hội bàn bạc quyết định, ta không tự quyết
được.
Sau cái chết của Lăng Chiến Lăng Hùng, Lăng gia tụt dốc không phanh. Dù cho
Lăng Vân ba đầu sáu tay tài ba ra sao, một mình nàng cũng không kéo lại nổi.
Lăng Vân lên kinh, kỳ thực cũng không phải tự nàng quyết định, mà trong đó có
phần vài tên trưởng lão Lăng gia muốn đẩy nàng đi. Chỉ là, Lăng Vân vừa đi,
tình hình buôn bán ở Tô Châu liền tệ đi trông thấy, rất nhiều vị trí quan
trọng vô tình hữu ý đều mất vào tay Từ gia hoặc Quách gia. Chưa đến nửa năm,
Tô Châu chỉ còn hai hổ Từ Quách, Lăng gia rơi vào thế phụ thuộc.
Từ Nguyên liền nói :
- Ài, ai cũng biết nàng là người có quyền nhất ở thương hội Lăng gia. Nàng
đánh tiếng một câu chẳng phải sẽ xong ngay hay sao? Ở kinh thành, Lăng Từ hai
nhà chúng ta tuy hai nhà tách biệt, nhưng đều là xuất thân từ Tô Châu, kết hợp
lại chỉ có lợi không có hại. Hơn nữa ...
Vừa nói Từ Nguyên vừa muốn cầm tay Lăng Vân.
- Từ thiếu gia, chuyện này ... tạm thời không bàn nữa được chứ?
Lăng Vân kịp thời né tránh.
Từ Nguyên nhếch môi, cũng không vội. Gã lấy từ chỗ người hầu cạnh đó một hộp
gì đó, nói :
- Lại quên mất, đây là hoa mai sâm, là một tên bằng hữu của ta mang từ Tây
Vực đến, rất bổ dưỡng cho thân mình. Nàng mấy tháng qua bôn ba khổ nhọc, cầm
lấy mà bồi bổ.
- Ta thân mình không việc gì, không cần thuốc bổ, Từ thiếu gia cầm về đi.
Từ Nguyên cũng không xấu hổ, nói :
- Cái này là đặc biệt chọn cho nàng, nàng không dùng ta cũng không biết để
cho ai cả. Tiểu Tinh, ngươi giữ lấy hộ tiểu thư, nàng không dùng thì cứ ném đi
là được.
Tiểu Tinh liếc nhìn Lăng Vân, thấy tiểu thư cũng không hoàn toàn cự tuyệt,
liền nhận lấy.
Không hiểu sao, Từ Nguyên phát hiện gần đây Lăng Vân càng ngày càng xinh đẹp,
đặc biệt là dáng người của nàng, có cái gì đó ... vô cùng hút mắt. Gã quen
Lăng Vân cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng cái vẻ đẹp này thì lần đầu
gã thấy. Cơ hồ mỗi ngày đều chạy qua muốn gặp, bằng không đêm về khó ngủ.
Từ Nguyên nuốt một ngụm nước miếng nói :
- Vân Vân, khi nào thì nàng mới đồng ý gả cho ta?
- Gả ... cho ngươi?
- Đúng vậy. Chẳng phải lúc ở Tô Châu chúng ta đã bàn đến rồi sao?
Từ Nguyên đã rất gấp, gã là con trưởng trong gia tộc, cần có chính thê và đích
tôn. Lão cha Từ Nguyên đã sắp 50, chết lúc nào không biết được. Ngoài việc
muốn thâu tóm Lăng gia, Từ Nguyên cũng yêu thích Lăng Vân. Nếu không, với địa
vị của hắn muốn kiếm vợ không khó.
Lăng Vân xinh đẹp lại ưu tú hơn người, kích phát ham muốn chinh phục của nam
nhân. Từ Nguyên lấy được nàng, không khác gì tuyên bố thắng lợi lớn trong việc
buôn bán. Cho nên gã đâm lao phải theo lao.
Lăng Vân không biết phải nói sao, thì ngoài cửa có tiếng Tiểu Tinh nói :
- Đại tiểu thư, Lý tiểu thư tới ...
- Minh Nguyệt?