Người đăng: Thần Long
Phong Vân tơ lụa.
- Khương chưởng quỹ, buổi sáng tốt chứ?
- Tốt!
Đám người làm trong tiệm chỉ khúc khích cười.
Ai cũng biết Lăng chưởng quầy thường xuyên bị Khương chưởng qũy tỏ thái độ
lạnh nhạt.
Ngay chính Lăng Phong cũng buồn bực. Hắn thực ra chỉ muốn cải thiện quan hệ
với Khương Vũ Y một chút mà thôi. Coi như thủ trưởng và kế toán trưởng, quan
hệ có tốt thì làm việc cũng dễ dàng.
Chỉ có điều, không cách nào đả động. Khương Vũ Y thái độ như ni cô, bài nào
cũng không ăn.
A Quyền bên cạnh được thể trêu chọc không thôi, mấy lần còn bảo Lăng Phong bỏ
cuộc để lão Quyền thay thế, đảm bảo thành công.
- Ta nói, Phong ca, loại nữ nhân này, đừng có chỉ nói, mà phải hành động?
- Hành động cái gì?
A Quyền nhỏ giọng, thần thần bí bí :
- Phải thuốc thôi.
- Thuốc? Nàng ta đâu có bị bệnh.
- Ặc, Phong ca, là thứ thuốc kia.
A Quyền chỉ chỉ trỏ trỏ, mắt láo liên liên tục.
Lăng Phong nghĩ đông nghĩ tây một lúc mới hiểu ra, lập tức tím mặt :
- Thuốc kia? ... Ngươi, con m* nó xúi bậy.
- Ấy ấy, Phong ca à. Đàn bà thôi, xong một lần khắc có tình cảm, lúc đó dễ
hơn nhiều.
- Nói nhảm. Ông đây là tiếp cận nhân viên, cũng không phải tán nàng ta.
- Hôhô!
A Quyền đương nhiên không tin. Theo hắn thấy, đàn ông bắt chuyện đàn bà, thì
chỉ có tán gái rồi đè ngã chứ làm gì có vụ “tiếp cận nhân viên” gì đó. Thực ra
thì với đám thanh niên 20 kiểu A Quyền, thằng nào cũng sẽ nghĩ vậy. Đại khái,
xung quanh cứ là nữ tính thì đều là “gái”.
Lăng Phong đúng là từng để ý Khương Vũ Y, nhưng hiện tại thì thấy nàng ta
ngoài xinh xinh ra cũng không thu hút gì lắm. Nói sao, tương lai còn dài, nữ
nhân chờ Phong ca còn rất nhiều, không cần thiết cố đấm ăn xôi. Nói một câu
cấm kị, Phong ca thích ... Vân tỷ hơn. Khụ!
Chỉ là, xem chừng nhân phẩm sáng ngời của Phong ca đang bị hiểu lầm trầm
trọng.
Vì vậy liền mở mồm gỡ gạc :
- Nói cho các ngươi biết. Lăng Phong ta, chỉ riêng việc tán gái đã nghiên cứu
đã mấy chục năm. Nếu ta mà muốn tán nàng ta, còn cần các ngươi chỉ chắc?
- Từ khi sinh ra luôn?
- Trước cả khi sinh ra đã có.
Vài tên hạ nhân tuy mắt khinh thường nhưng cũng ghé lại, nghe anh Phong đang
ngồi nổ giải buồn.
- Tán gái quan trọng phải có phong cách. Phong cách là gì? A Quyền ngươi là
phong cách vô lại, còn ngươi, phong cách tiểu nhân. Đại khái không đủ hiểu
biết thì đừng có bày đặt đi thử cái gì tân phong cách, sĩ tử thiếu gia này nọ,
làm không ổn thành trò cười mà thôi.
- Không biết Phong ca phong cách là gì?
- Ta? Đa phong cách.
- Haha ... - Một đám cười rộ lên.
- Thứ hai, phải có cử chỉ đẹp, nụ cười đẹp, lời nói điêu luyện, ... nói chung
cái gì cũng phải đẹp. Ngươi xem, ta đầy đủ các yếu tố đó.
- Ngưu, rất ngưu.
Cả đám giơ ngón giữa.
- Thứ ba, mặt dày, túi tiền phải to. Có cái gì cũng phải to và dày. Cái này,
ta tạm thời đáp ứng được.
- ...
Xung quanh, triệt để im lặng, vì Khương Vũ Y đã tiến tới sau lưng Lăng Phong
từ lúc nào.
Lăng Phong vẫn đang trong bài diễn văn :
- Cuối cùng, đó là cơ hội. Gật đầu cái gì mà gật đầu chứ? Cơ hội có thể do
ông trời cho, nếu không ta tự làm. Nữ nhân thôi mà, tiểu thư nông phụ gì đều
như nhau cả. Cái gì ấn tượng khó phai, ân nhân cứu mạng, tình cờ nắm tay ...
Nháy mắt cái gì mà nháy mắt? Bản thiếu gia chưa ra chiêu mà thôi. Làm sao im
hết thế?
Lăng Phong thao thao bất tuyệt thì thấy không đúng, liền quay ra sau.
Khương Vũ Y nhìn hắn nói :
- Lăng Phong, ngươi vào đây.
- Chuyện gì?
Lăng Phong bất ngờ, lần đầu tiên nàng ta chủ động nói chuyện.
...
Tình hình tiếp đó lại không vui vẻ cho lắm.
- Đáng lẽ ngươi là chưởng quầy, ta chưởng quỹ, ta không muốn làm ảnh hưởng
đến công việc. Nhưng ngươi tốt nhất từ bỏ ý định theo đuổi ta. Bởi vì điều đó
là không có khả năng.
- Ta theo đuổi cô?
Lăng Phong ngẩn ra.
Cảm phiền bà cô này cũng hiểu lầm như đám A Quyền rồi đi.
Chẳng qua, mình còn chưa nói gì đã bị nàng ta phũ như vậy, rất mất mặt nam
chính nha. Vì vậy Lăng Phong cũng không nói rõ ra, chỉ hỏi :
- Vì sao không có khả năng?
- Thân phận ngươi ... không đủ.
Khương Vũ Y không dám nhìn, chỉ nói ngắt quãng. Chuyện này rõ ràng khó nói
thẳng ra, dù ai cũng biết.
- Thân phận?
Lăng Phong buồn bực, cái thứ này nghe không biết lần thứ mấy rồi.
Ánh mắt Khương Vũ Y sắc lên, tỏa ra sự kiêu ngạo, sự thương hại, còn kèm theo
chút muốn cười.
- Ngươi cũng biết ta là ai?
- ...
Lăng Phong cười khổ. Ta cũng không muốn tán cô, đương nhiên không buồn đi tìm
hiểu cho hết. Nhưng hắn cũng biết sơ sơ nàng ta là tiểu thư đại gia tộc gì đó.
- Ngươi thông minh chắc chắn biết ta là tiểu thư thế gia. Nói cho ngươi cũng
không sao. Gia tộc của ta là Khương gia, lập quốc thế gia, đương kim Võ Thánh.
Ngươi nói ta và ngươi có thể sao?
- Hừ. Chả có gì không thể.
Lăng Phong nghe đến đó đã hiểu, nhưng sắc mặt cương ngạnh lên. Hắn không cam
chịu cái lý do này, hắn là người hiện đại, thế gia với chả vọng tộc.
Nói tới nói lui, vẫn là chuyện danh phận địa vị. Lần trước lão phu nhân họ
Khương kia cũng cái kiểu này, nói hắn đừng có mơ tưởng hão huyền. Lúc đó Lăng
Phong còn nghĩ đám người già này cổ hủ cứng nhắc. Nay chính chủ Khương Vũ Y
nói ý tứ y chang, Lăng Phong mới nhận ra, cái khoảng cách này đã ăn sâu vào
tiềm thức tất cả người ở thế giới này. Lăng Phong nghĩ thoáng, không phải ai
cũng nghĩ thoáng như hắn.
Môn đăng hộ đối, cho đến hiện đại vẫn chưa thể hết. Mấy cái kịch bản ăn khách
đời sau, cái gì tiểu thư quý tộc bỏ trốn cùng trai nghèo, hoàng tử giành người
yêu với hạ dân, chẳng qua đều là ... hư cấu.
Âu cũng là vì thị hiếu chung mà ra, đại đa số người trong thiên hạ đều nghèo,
thân phận kém. Bọn họ không thể với tới tầng lớp cao, mới nghĩ ra những kiểu
chuyện như vậy để giải trí, có khi để đả kích.
Nói cho cùng, bản thân Lăng Phong hắn nếu có tiền có địa vị, cũng sẽ đầu tiên
đi tìm nữ nhân tương xứng với hắn, chả đâu lại chạy về chỗ nghèo mà tìm.
Khương Vũ Y cúi đầu :
- Dù ngươi là thiếu gia công tử, cũng không thể.
- Ý nàng là gì? - Lăng Phong giọng đã mang ý giận.
- Ngươi nhìn lại xem, ngay cả mục đích sống của ngươi là gì? Làm chưởng quầy
sao? Ngươi có tài gì đó, nhưng những người theo đuổi ta, lập quân công có, sĩ
tử đỗ cao có, tự mình làm giàu có, người nào cũng hơn ngươi cả. Ta chẳng qua
không về Khương gia ở lại để trải nghiệm cuộc sống. Ta không muốn mình là nữ
nhân tầm thường, vì vậy người ta thích cũng không thể tầm thường.
Khương Vũ Y làm chưởng quỹ, Lăng Phong tiện thể chỉ cho nàng con số Ả-rập, các
phép tính nhanh, nhờ vậy nàng cũng đỡ mệt mỏi. Khương Vũ Y biết hắn có tài lặt
vặt. Nhưng đối với tiểu thư Khương gia, mắt rất cao, trượng phu nàng phải có
tài năng xuất chúng, kiểu nhỏ nhặt Lăng Phong không đủ nàng động tâm. Dù sao
nàng cũng không khinh thường hắn như trước là tốt rồi.
Lăng Phong phản bác :
- Nàng chọn nam nhân cũng thật cao, như thế chẳng khác nào thi tuyển, ai mạnh
hơn thì thắng?
- Vậy ngươi thì không tuyển chọn sao?
Lăng Phong dừng.
Đúng là hắn thấy Khương Vũ Y khá hơn người khác, tính tình nội liễm, cho nên
ít nhiều mới để ý. Thế thì ngược lại, vây quanh Khương Vũ Y không thiếu nam
nhân, nàng ta cũng có quyền so sánh để chọn mà thôi.
Chẳng qua, cũng không thể chịu thua ngay :
- Ta là nam nhân đặc biệt, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ chứng tỏ cho nàng biết.
- Ta không giống ngươi.
Một câu nói trúng hai điểm.
Lăng Phong muốn nói rằng, hắn là người tư tưởng hiện đại. Hắn cho rằng đám nam
nhân cổ đại này đều trọng nam khinh nữ, chỉ có hắn đến từ hiện đại xem nữ nhân
ngang hàng, nữ nhân nào yêu hắn là may mắn.
Tiểu thuyết xuyên không ăn khách đều là như vậy. Bởi vì nam chính ân cần dịu
dàng, xem nữ nhân kể cả nha hoàn đều như nhau, khiến cho chị em thời cổ ai
cũng phải cảm động, từ đó yêu nam chính đến chết.
Sự thật có như vậy không? Nam nhân cổ đại tất cả đều tệ như vậy chăng? Lăng
Phong thực sự là nhân tuyển tốt nhất?
Cũng không chắc.
Khương Vũ Y không giống hắn, nàng không biết chuyện hắn là người thời nào. Và
điều này thực ra không quan trọng.
Khi yêu một người, đối phương lúc nào cũng thu hút, chẳng cần biết hắn là khác
bao nhiêu so với đám xung quanh. Trong mắt tình nhân, kể cả không khác biệt
cũng nhìn thành khác biệt thôi.
Điều quan trọng hơn cả, nàng là nữ nhân, không giống Lăng Phong.
Khương đại tiểu thư lại có thể đi đánh đổi thanh xuân của mình "thử yêu" một
người sao?
Đáp án là không.
Nàng không thể thử cả loạt người mà xem ai là người đặc biệt nhất. Cái tư
tưởng “thử” này chỉ có Lăng Phong thời sau đem tới. Nữ nhân cổ rất xem trọng
chữ chung tình. Nếu đã vậy, Khương Vũ Y thà rằng chọn một người khác, còn hơn
"thử sự hơn người" của Lăng Phong, quá mông lung.
Vị Khương Vũ Y này, bình thường ít nói ít xuất hiện. Nay nói một lần, câu nào
cũng sắc nhọn, khiến Lăng Phong nghẹn trong cổ, thở cũng khó khăn. Quả là con
gái gia tộc quân đội, lời nói gang thép, đánh trúng trọng tâm, không có ngại
ngùng bẽn lẽn gì cả.
Thực ra, Khương Vũ Y cũng không muốn nói thẳng quá như vậy. Bấy lâu nàng vẫn
giữ thái độ im lặng cho qua chuyện. Chỉ là vừa rồi Lăng Phong không biết ngồi
chém trúng câu nào đó, chọc phải lòng tự tôn của Khương đại tiểu thư, khiến
nàng mới xổ hết ra như vậy.
Lăng Phong không muốn tranh cãi với Khương Vũ Y, cũng không muốn nói toẹt ra
nàng ta đang tự tác đa tình. Vì nàng ta nói không sai, đã giúp thức tỉnh hắn.
Lăng Phong đang sống vì cái gì?
Hắn sống rất bình thường, chả vì cái gì cả. Sống, đơn giản để tiếp tục. Có cơ
hội kiếm tiền thì kiếm tiền, có cơ hội học võ thì học võ. Mục tiêu cuối cùng
của Lăng Phong có lẽ là ngày nào đó trở về được thế giới cũ.
Không sai, không tệ. Chỉ là không đủ.
Lăng Phong vẫn chỉ nằm ở hai chữ "tầm thường" mà Khương Vũ Y nói.
Những câu này của Khương Vũ Y, nhìn bây giờ thì thấy hơi quá đáng. Nhưng về
sau, Lăng Phong phải cảm ơn nàng ta.
Rất nhanh, Lăng Phong mặt như đưa đám đi ra.
"Ông đây thề. Không khiến nàng ta tiếc nuối, không lấy vợ ... À, không ổn, hơi
độc. Thề không lấy nhiều vợ đi."