Nàng Ta Là Gì Của Ngươi?


Người đăng: Thần Long

Lâm Nghi Anh ngồi nghe Tô Đóa Nhi kể chuyện, không khỏi rớt nước mắt.

Số phận cô nương này thật khổ. Xuất thân vũ cơ, xinh đẹp tài năng, tính tình
thiện lương, tưởng chừng cuộc sống phải rất tốt đẹp. Chỉ là, ở Tô Châu vì có
đại quan nâng đỡ, liền bị người gièm pha. Sau đó, chỉ trong mấy tháng từ trên
cao rơi xuống đất, bị khinh nhục lưu lạc đến kinh thành. Đến kinh thành rồi,
lại bị ghen ghét đố kỵ, phải tự bán mình.

Cũng may cuối cùng về đây.

Lâm thị chỉ không rõ con trai mình làm sao vào được cái chỗ Thất Tú các gì
kia, nghe nói chỉ dành cho quyền quý. Hơn nữa, tiền ở đâu mà chuộc Tô Đóa Nhi
ra khỏi đó? Ngay cả Đóa Nhi cũng nói, số tiền đặt cọc đấu giá nghe nói rất
cao. Lâm thị còn nhớ, mấy hôm trước hắn còn đòi mua nhà.

Thằng con trai này không phải đang giấu diếm đánh bạc gì chứ?

Lâm thị đoán trúng, Phong ca đúng là đánh bạc lấy về. Chuyện Tô Đóa Nhi, nói
trắng ra cũng nhờ lần đánh bạc đó, Lăng Phong mới bị Triệu Khánh để ý.

Cho nên nói, đánh bạc, cũng không phải chuyện xấu!

Khụ.

Lâm Nghi Anh an ủi :

- Thôi, đừng buồn nữa. Từ giờ đã vào đây, gọi ta đại nương, cô cô, hay gì
cũng được.

"Nếu gọi luôn mẹ chồng cũng được." Bà nghĩ thầm.

Lâm Nghi Anh cũng số khổ đã lâu, không kỳ thị xuất thân danh phận gì cả. Cô
gái tốt như vậy, chỉ cần nó có ý với con trai, vậy bà sẵn sàng tác hợp nhanh
gọn. Lâm thị tuy bề ngoài trẻ trung, nhưng đã gần 40, thèm cháu bế lắm rồi.

- Nương, ngài có ở trong chứ?

- Phong nhi à, vào đi.

Lăng Phong vừa đi vào vừa nói :

- Nương, mấy việc giặt giũ này sao ngài cứ muốn làm vậy. Thuê nha hoàn là
được mà.

- Ta quen rồi, không cho ta làm thấy rất khó chịu.

Từ lúc tới kinh thành, chuyện buồn không có, ăn ở đều tốt, Lâm Nghi Anh cũng
trẻ hẳn ra, nhìn chả khác gì tỷ tỷ của Lăng Phong cả.

Tô Đóa Nhi nhìn thấy Lăng Phong đi vào, vội vã đứng lên, nhẹ giọng hỏi :

- Công tử, ngươi ... không sao chứ?

- A, khụ. Cám ơn Tô cô nương, tại hạ không sao đâu.

Lâm Nghi Anh không biết chuyện ở ngoài sân tập, liền hỏi :

- Phong nhi, có chuyện gì?

- Vài huynh đệ thách đấu thôi.

- Ài, đứa nhỏ này, nhớ cẩn trọng. - Lâm Nghi Anh thở dài.

Bà thấy đứa con trai này làm chưởng quầy rồi, cứ yên yên ổn ổn mà buôn bán,
tích góp tiền bạc, kiếm đứa con dâu về là được. Tự nhiên ham hố tập luyện đánh
đấm cái gì với đám thiếu niên kia. Hơn nữa Mặc lão cũng rất ủng hộ, Lâm thị
muốn nói mấy lần lại thôi.

- Nương, để con tìm cho ngài nha hoàn, ngài muốn sai gì thì sai, không sai
coi như để nói chuyện cũng được.

- Thôi được rồi. Nếu ngươi biết ý nương, nhanh chóng lập gia thất thì hơn. -
Lâm thị chỉ cười nói.

Tô Đóa Nhi người hơi run lên, sắp nói đến nàng rồi đây.

Có điều, lại nghe Lăng Phong nói :

- Tô cô nương cứ chờ lát nhé, hiện tại ta sẽ sang chỗ gia chủ nói một chút,
chuẩn bị cho cô phòng riêng.

- Phòng riêng? - Tô Đóa Nhi hơi khó hiểu.

Ngồi trò chuyện với Lâm Nghi Anh nàng cũng hiểu tình trạng hai mẹ con này, chỉ
là chưởng quầy nhỏ. Thậm chí nàng còn nghĩ, đêm nay mình sẽ phải ngủ chung với
hắn mà đỏ mặt mấy lần. Nàng sao lại có phòng riêng?

Lăng Phong kỳ thực đang đau đầu. Hắn nhớ ra Lăng phủ làm gì còn phòng nào. Vả
lại hắn cũng chỉ người làm thuê cho Lăng Vân, ngủ chung với hạ nhân cả, không
thể tùy tiện đem ra một phòng mới.

Thực ra, nếu bí quá hắn có thể trích tiền riêng ra mua phòng cho Tô Đóa Nhi.

Nhưng mà, vậy sẽ rất đau lòng nha. Kia là tiền vốn cưới vợ của Phong ca, không
xài lung tung được đâu.

...

- Ngươi tìm ta làm gì?

Lăng Vân hình như mới tắm xong, mái tóc còn ươn ướt, trên người tỏa ra mùi
thơm nhàn nhạt.

- Là thế này, đằng sau phủ còn một gian nhỏ trống không dùng. Ta muốn bỏ tiền
ra thuê cái phòng đó.

- Ngươi muốn thuê? Muốn dọn ra ở riêng?

Lại nói, mẫu thân Lăng Vân năm đó là một nha hoàn, vi sinh khó mà mất, nàng
lúc nhỏ cũng không phải đại tiểu thư, mãi sau này mới dần được công nhận.
Chuyện của nàng và Lăng Phong vì vậy gần giống nhau, cho nên nàng mới thông
cảm để Lâm thị có phòng riêng.

Nếu Lăng Phong muốn một phòng riêng, Lăng Vân kỳ thực không phản đối.

Chỉ nghe Lăng Phong thấp giọng :

- Thực ra, cũng không phải để ta ở.

- Vậy chứ cho ai ở?

- Là thế này. Khụ. Số là ta hôm nay đến Thất Tú các ...

Nói đến đây đã cảm giác không khí có gì đó không đúng.

Nuốt một ngụm nước miếng, nói :

- Sau đó, âm kém dương sai thế nào, tiện tay ... đem về môt vị cô nương.

- Cô nương? - Giọng Lăng Vân đã lạnh hẳn lại.

Lăng Phong cảm giác, nhiệt độ không khí đột nhiên tụt xuống âm độ.

Lại nuốt một ngụm nước miếng, nói :

- Phòng ta muốn thuê, là để cho ... nàng ấy.

Nói xong ngước lên, Lăng Phong suýt nữa chết cháy trước ánh mắt của đại tỷ.

- Ngươi nói nhảm cái gì? Tự nhiên không đâu đem về một nữ nhân, không thân
không thích, nha hoàn thì cứ đưa đại vào chỗ người làm ở chung là được. Còn
đòi hẳn phòng riêng?

- Khụ, không chỉ phòng riêng. Có lẽ phải sắm chút đồ đạc, thêm cả ... nha
hoàn.

- Gì?

Lăng Phong cướp lấy nói trước :

- Có điều, chi phí đồ đạc nha hoàn, ta sẽ lo hết.

Lăng Vân mắt hạnh phun hỏa.

Vừa rồi Từ Nguyên nói xấu Lăng Phong không ít, nàng tuy không tin hết nhưng ấn
tượng kém đi nhiều.

Bản thân Lăng Vân ở phủ sống khá tiết kiệm. Ngay cả Khương Vũ Y là tỷ muội
tốt, lại chưởng quỹ, cũng không được đãi ngộ như thế kia, đều phải ở chung với
mấy nha hoàn. Kể cả là hôn thê của Lăng Phong cũng không thể. Lâm Nghi Anh có
gian nhà nhỏ là đã đặc biệt lắm rồi.

Lăng Vân bỗng nghiến răng :

- Cô ta là gì của ngươi?

- Vân tỷ. Nàng ta là ...

- Nói!

Lăng Phong nắn nót câu chữ :

- Nàng ta ... là thần tài của chúng ta.

- Thần tài?

Chuyện với Tần Vương giải thích không thể trong một câu, bời vì nghe rất vô
lý.

Lăng Phong là ai? Hoàng tử là ai? Tự dưng không đâu liên quan tới nhau. Đã thế
còn đưa nữ nhân cho Lăng Phong giữ.

Quả nhiên, gãy lưỡi trình bày giải thích trước sau, nhưng Lăng Vân vẫn nửa tin
nửa ngờ. Cuối cùng Lăng Phong phải thề, nếu trong một tháng Tần Vương không
xuất hiện, hắn sẽ từ bỏ vị trí chưởng quầy về làm tạp vụ. Chủ tịch Lăng Vân
lúc đó mới chịu một chút, nhưng tiền lương tháng này của Lăng Phong về 0, tất
cả chuyển sang dựng phòng cho cô gái kia.

"Ài, là phúc hay họa đây. Tần Vương gia, ngài tháng tới làm ơn tới đây phong
lưu dùm, nếu không tiểu nhân không chết đói không thể." Vừa đi ra Lăng Phong
vừa ngẩng đầu kêu.

Thời thế đổi thay, dạo này tin giật gân cũng nhiều. Xem ra sắp có tin nóng,
hoàng tử quên hẹn hò, một chưởng quầy chết đói.

...

Trở về phòng gặp Lâm thị. Hắn tiện thể nhắc nhở mẫu thân, Lăng Phong biết bà
rất hay nghĩ lung tung, âu cũng là lo cho tương lai hắn. Nếu không nhắc, lại
để bà tự đi làm cái gì "công tác tư tưởng với con dâu tương lai" là tiêu.

- Con vừa sắp xếp phòng cho Tô cô nương.

- Đóa Nhi số phận cũng rất khổ. - Lâm Nghi Anh liền thở dài.

- Khổ? Cũng chưa chắc.

Lăng Phong cười trừ.

"Nữ nhân của hoàng tử, nói khổ cũng không khổ bằng dân đen chúng ta, biết đâu
một bước lên trời."

- À, nương, ngài nên xưng hô với nàng ta là Tô cô nương.

- Tô cô nương?

- Đúng vậy, nàng ấy là người của hoàng tử, con chỉ là giữ người thôi, gọi
lịch sự một chút cho chắc.

- Hoàng tử? Giữ người?

Lại một hồi kể chuyện tưởng chừng viễn vông. Cũng may Lâm Nghi Anh xuất thân
Lâm gia, nên không đến nỗi nghe tới Hoàng tử đã tự động quỳ lạy.

Lâm Nghi Anh hơi xấu hổ nói nhỏ, kèm theo chút lo lắng :

- Thế mà ta còn tưởng ...

- Ngài tưởng gỉ?

- Ài, không có gì. Con bé không biết mình là người của Hoàng tử thì phải.

- Vâng. Để con đi giải thích.

Thật chán, Hoàng tử ngài bây giờ chắc đang ngủ với tỷ muội nào, bắt đàn em
chạy đông chạy tây giải thích tình hình.

"Khục, khục."

Bỗng có tiếng ho khan của Lâm thị.

Lăng Phong quay lại quan tâm hỏi.

- Nương, có sao không vậy?

- Không sao, chắc thời tiết thay đổi. Già rồi, dễ sinh bệnh.

- Nương, ngài đùa sao? Nương nếu già thì cả chỗ này không ai trẻ cả.

Lăng Phong thấy Lâm Nghi Anh ho nhẹ kiểu hắng giọng, chỉ đùa nói, sau đó lui
ra.

Lăng Phong không hề biết, lúc bóng hắn khuất khỏi phòng, Lâm Nghi Anh hai tay
run run. Trong lòng bàn tay vừa che miệng, có vết máu.

...

Lăng Phong lại mất nửa ngày, cùng với mấy đứa thiếu niên chuẩn bị phòng cho Tô
Đóa Nhi.

Tô Đóa Nhi ngồi xa nhìn đám Lăng Phong làm việc. Nàng vẫn chưa hiểu vì sao
Lăng Phong lại sắp phòng riêng cho mình, trong khi hắn vẫn ở với đám hạ nhân.

Xong xuôi thì cũng đã tối muộn.

Đợi Lăng Phong đi ra, Tô Đóa Nhi liền tiến lại gần. Nàng rút ra một cái khăn
tay tinh xảo, có lẽ muốn lau mồ hôi cho hắn.

- Công tử chắc mệt rồi, để Đóa Nhi ...

- A, Tô cô nương không cần đâu.

- Công tử, thiếp ...

Lăng Phong vội lách người, lấy tay áo tự chùi, nói :

- Tô cô nương, mời cô vào phòng, ta có điều muốn nói.

Tô Đóa Nhi liền ngoan ngoãn đi vào, trong lòng hồ tư loạn tưởng, nghĩ đến rất
nhiều khả năng, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ đến chuyện Lăng Phong là “tú bà”.

Lát sau ...

- Tô cô nương, ta nghĩ có lẽ cô đang rất khó hiểu đúng không?

Tô Đóa Nhi gật đầu.

Bộ dạng nàng lúc này, yếu ớt nhỏ nhắn, như thể chim non sợ cành cong, khiến
người khác yêu thương.

- Kỳ thực, người mua cô về cũng không phải ta, mà là môt vị ... đại, đại, đại
công tử.

Tô Đóa Nhi lờ mờ hiểu ra, hỏi :

- Là Triệu công tử, hay là ... Ngô công tử?

- Cô cũng biết?

Tô Đóa Nhi gật đầu. Hôm đó bán mình, nàng cũng đã xem qua danh sách khách VIP.

- Là Triệu công tử. Ta chỉ thay hắn trông chừng cô mà thôi. Có lẽ mấy ngày
nữa hắn sẽ đến đây.

Tô Đóa Nhi liền lộ nét buồn bã.

Lăng Phong có thể không hiểu vì cái gì Triệu Khánh ném Đóa Nhi cho mình, nhưng
Tô Đóa Nhi liếc mắt liền hiểu.

Tô Đóa Nhi không biết Triệu công tử là một Hoàng tử. Nhưng nàng biết Triệu
công tử nọ xem ra không muốn nạp nàng vào phủ làm thiếp, mà chỉ mua xong để ở
ngoài thi thoảng đến chơi.

Số phận của nàng, sau này sẽ ra sao đây?

Lăng Phong thấy Tô Đóa Nhi bỗng trở nên sầu cảm, nhớ ra cái gì, liền hỏi :

- Tô cô nương lúc trước tham gia Hoa khôi hội Tô Châu đúng không?

Tô Đóa Nhi lúc này mới tỉnh lại, tròn mắt hỏi :

- Sao ... huynh biết?

- Hề, bởi vì ta cũng xem hội thi lần đó đó. Ta nói thật, ta đã từng xem rất
nhiều loại ca vũ, cái gì múa lửa múa bụng múa cột ... khụ. Nhưng điệu múa của
cô nương quả thật khiến ta say mê đó.

- Múa lửa múa cột?

- À, cái này không phải trọng yếu. Trọng yếu là cô nương múa đẹp lắm.

Tô Đóa Nhi không biết phải xưng hô thế nào, liền nhẹ giọng đáp :

- Cám ơn ... Lăng đại ca.

- Ừm, vậy ta đi. Có gì thiếu thốn cứ đến gặp thẳng ta là được.

Lăng Phong nói xong đứng lên muốn ra về, dù sao trời cũng sắp tối.

Tô Đóa Nhi bỗng cất giọng :

- Lăng ... đại ca.

- Cô nương có chuyện gì?

- Muội xưng hô là ... đại ca, không sao chứ?

Lăng Phong liền cười :

- Đương nhiên, cầu còn không được. À, ý ta là Tô cô nương cứ tùy tiện, cô
thấy thoải mái là được.

Tô Đóa Nhi nhoẻn miệng cười.


Mật Thám Phong Vân - Chương #57