Thôi Kệ Đi


Người đăng: Thần Long

Lăng Phong chậm rãi mỏ mắt. Chỉ thấy toàn thân tê dại như bị trói, mờ mờ phía
đối diện là một nữ nhân bịt mặt.

Chuyện gì đây chuyện gì đây?

Bị bắt cóc? Lại còn là nữ nhân bắt cóc?

Dám lắm. Kịch bản xuyên không trước nay chẳng phải đều vậy sao? Kiểu m* gì nam
chính cũng sẽ có cảnh bị nữ tặc bắt đi. Trong lúc khống chế hai bên lại cọ xát
sinh tia lửa điện.

Rút cục cảnh này cũng tới phiên Phong ca diễn.

Tốt, diễn thì diễn.

- Khụ ...

- Chàng tỉnh rồi?

“Ý, giọng điệu nhẹ nhàng quá nha. Đậu móa kịch này mới.”

- Nữ anh hùng ...

Mới nói nửa câu Lăng Phong đột nhiên dự cảm không đúng.

“Từ từ, làm sao vóc dáng có điểm quen.”

Nghĩ vậy liền cẩn thận dụi mắt nhìn lại.

- Chàng nhìn không rõ sao?

- Thành Bích?

- Ừm, làm sao? Chàng quên người ta luôn rồi sao?

Lăng Phong không khỏi mồ hôi, còn tưởng bị bắt cóc hiếp dâm. Ai đáng tiếc! A
không đúng, làm sao lại có suy nghĩ tự ngược này. Xem chừng mấy tháng qua ăn
hành dữ quá, tâm hồn mỏng manh cũng bị tổn thương.

Thành Bích nhẹ giọng quan tâm :

- Phải rồi, chàng có bị nội thương chỗ nào không?

- Ta cũng không chắc, phải kiểm tra từng bộ phận mới được.

Nói rồi Lăng Phong cẩn thận sờ soạng trên người. Thành Bích ánh mắt trìu mến
nhìn theo, chỉ là được một lúc nàng bỗng đỏ mặt sẵng giọng :

- Đừng có cởi quần, đồ lưu manh.

- Không cởi làm sao mà xem nó có bị gì không? Nàng không sợ nó có vấn đề sao?
Hay nàng xem giúp ta?

Lăng Phong một bộ nghiêm túc, Thành Bích lại càng thêm túng quẫn, đành mặc kệ
tên bại hoại quay đầu đi. Nàng vén rèm xe ngựa, cố gắng điều chỉnh lại giọng
điệu hỏi ra ngoài :

- Diêm Bá, đến đâu rồi?

- Cách Thái Nguyên chừng 50 dặm, gần Hà Bắc.

Sau sự cố Đại Danh, Thiên Địa hội Hà Bắc phải tạm lánh sang Hà Đông, những
người đi theo Thành Bích ở đây đều là thành phần trung thành còn lại. Diêm Bá
bề ngoài là hộ vệ, kỳ thực hắn là người phụ trách đưa tin liên lạc, mật danh
"Thảo Hài".

Chỉ nghe Thành Bích hỏi :

- Tình hình lúc ngươi rời đi thế nào?

Diêm Bá làm bộ nghiêm trọng nói :

- Đám kia kịch đấu ma nữ tổn thất hơn phân nửa. Đến sau cùng, hình như có cao
thủ Cái bang tới trợ chiến, mới tạm đánh lui được ma nữ.

Lăng Phong nghe chuyện bên ngoài, không hiểu sao nghĩ đến Thiên Diện. Không
biết nàng ta còn sống hay đã chết? Ai, ta làm sao lại quan tâm đến ma nữ vô
tình kia rồi?

Đầu vừa xua đi suy nghĩ, mắt Lăng Phong lại bị một cảnh tượng làm chấn trụ.

Thành Bích đang ngồi cạnh cửa sổ vén rèm hỏi chuyện. Thân người xoay ngang,
bầu ngực vốn đã tròn lại càng thêm bạo mãn, cặp đùi thon dài miên man gấp vào
nhau. Tha thướt mượt mà, đẹp tới mức làm người ta ngạt thở.

Lăng Phong không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Thân thể của Thành Bích quả là
quá chí mạng với hắn.

Lại nói, lần abcxyz gần đây nhất là khi nào đây? Hình như là ở Chu lâu, tính
ra cũng gần cả tuần lễ rồi.

Ai, lão tử rút cục có phải vai chính hay không đây, sinh hoạt phòng the quá
con m* nó không điều độ, còn rải rác hơn cả hòa thượng. Ai nói bậy rồi.

Không được, phải bù đắp ngay và luôn.

...

Thành Bích căn bản không biết thân mình đã rơi vào nanh vuốt của sắc lang,
nàng vẫn tiếp tục hỏi chuyện bên ngoài :

- Vậy còn đám Triều Lam?

Diêm Bá cười nhạt nói :

- Tên Minh chủ bù nhìn đó sao? Kịp thời dùng thủ hạ làm bia thoát khỏi chiến
trường. Trước khi rời đi còn mạnh miệng tuyên bố sẽ phát động võ lâm truy sát
ma nữ lấy lại công đạo cho nhân sĩ bị giết hại. Thật là uy phong bát diện,
haha! Lại nói, ma nữ kia ...

Trong lúc Diêm Bá luyên thuyên về Thiên Diện, Thành Bích cũng nghĩ đến nữ nhân
kia.

Mặc dù Thành Bích cũng đã biết Thiên Diện là ma nữ, nhưng nàng chỉ nghĩ đó là
một loại "danh hiệu", chứ căn bản không nghĩ đến khía cạnh linh hồn. Nàng mới
gặp đối phương một lần, tuy suýt bị Thiên Diện đánh chết, nhưng nàng vẫn không
hề hận. Ấn tượng của nàng về Thiên Diện trái lại còn có gì đó đồng cảm. Nữ
nhân kia có gì đó đau khổ và cô độc, giống chính nàng ...

Đang xuất thần mông lung, đột nhiên Thành Bích giật bắn mình.

Nàng phát hiện có một bàn tay ma quỷ đang sờ nắn bầu ngực mình, thậm chí dần
dần đi xuống bụng. Thành Bích cả kinh suýt chút thì kêu to dâm tặc. Cũng may
phút cuối nhớ ra, trong xe đúng là có một tên dâm tặc. Chỉ là, kẻ này không
thể nàng không thể kêu.

Lúc này bên ngoài xe Diêm Bá vẫn đang báo cáo, Thành Bích căn bản không thể cứ
thế mặc kệ, nàng đành đưa tay muốn ngăn cản đôi tay ma quỷ kia.

Chỉ là, nàng có thể ngăn sao? Thủ pháp của tên kia nàng căn bản không trụ nổi
một phút. Cả khuôn mặt nàng dần hồng như ráng chiều, hơi thở cũng dồn dập hẳn
lên, bên tai đã chẳng còn nghe Diêm Bá nói cái gì.

Diêm Bá cưỡi ngựa bên ngoài nhận ra, không khỏi cổ quái hỏi :

- Phu nhân bị sốt sao? Bỗng nhiên mặt lại đỏ như vậy?

Thành Bích vội lấp liếm :

- A, không có gì. Ngươi lại dẫn vài huynh đệ đi dò la, không cần để ý ta.

Diêm Bá nào biết nữ thủ trưởng đang bị quấy rầy, gãi đầu nói :

- Dò la? Đã dò từ trước rồi, không cần đâu.

- Ta bảo dò thì dò đi, không được sao?

Diêm Bá toát mồ hôi, huýt sáo gọi thêm vài tên vội chạy đi.

Gắng dặn dò xong thủ hạ, Thành Bích liền vội vội vàng vàng kéo rèm quay đầu
vào trong xe. Mở miệng sẵng giọng với tên xấu xa nào đó :

- Chàng làm gì ... Aưmmm!

Môi anh đào vừa hé đã bị bịt kín lại.

Lăng Phong bị hỏa dục trong lòng thiêu đốt. Hắn ôm lấy thân thể mĩ miều của
Thành Bích, cúi xuống áp miệng vào đôi môi thơm tho mọng nước, tùy ý nhấm nháp
hương vị ngọt ngào của nàng.

Đúng lúc này ...

"Lộc cộc"

Xe ngựa bị xóc nảy một cái, Thành Bích vội vàng đẩy Lăng Phong ra xa. Tay ngọc
quệt quệt vết nước trên môi, nàng nhìn Lăng Phong lắc lắc đầu tỏ ý không được.

Lăng Phong lúc này tên đã trên dây, làm sao có thể đồng ý, hơi thở ồ ồ nói :

- Ta thực chịu không nổi.

- Không được, bên ngoài ...

Lại một cái hôn sâu.

Thành Bích bị Lăng Phong hôn đắm đuối hít thở không thông. Tình dục cũng rất
nhanh bị hắn khơi dậy. Chỉ là nàng vẫn kịp giữ một chút thanh tỉnh cuối cùng,
lại lần nữa thoát khỏi dục vọng, mang theo suyễn âm nói :

- Xin chàng đó. Có được không? Thiếp ... không phải là dâm phụ.

Rút cục Lăng Phong bị hai chữ "dâm phụ" làm cho tỉnh táo.

Ân ái trên xe ngựa chính là tràng diện kích thích vào loại top 5. Chẳng qua
bên ngoài đầy người như vậy, nếu thực sự làm gì lập tức lộ tẩy. Phong ca thực
ra cũng chẳng ngại, nhưng Thành Bích thì khác.

Ai, thôi vậy.

Thấy Lăng Phong mất hứng, Thành Bích một bên sửa lại phục trang, một bên nắm
lấy tay hắn nhẹ giọng :

- Chàng giận sao? Đến Mã Chủng thôn, chàng ... muốn sao cũng được.

- Mã Chủng thôn sao?

Thành Bích nói :

- Ừm, là địa điểm hội ước với đám Triều Lam.

Lăng Phong nửa đùa nửa thật, làm bộ như đang ghen nói :

- Hóa ra nàng vậy đến hội ước với hắn?

Thành Bích má ửng hồng, nguýt một cái nói :

- Nghĩ lung tung gì đó? Không phải chàng đang điều tra Triều Lam sao? Nhân
thủ của ta tình cờ phát hiện, Triều Lam thực ra bị hạ độc, hàng tháng đều cần
thuốc giải. Khả năng có kẻ thứ 3 khống chế hắn.

- Ồ, trúng độc?

Lăng Phong nghe vậy lập tức trầm ngâm. Xem ra lại thêm tình tiết mới.

Lăng Phong đã đoán được Triều Lam bị giật dây từ lâu. Chỉ chưa biết đến tận
cùng rút cục là ai làm, và làm cách nào khống chế Triều Lam.

Cái này không trách được. Vốn dĩ Phong ca là đặc vụ vô trách nhiệm số một Đại
Tống. Hắn không được hết mình vì nhiệm vụ, mất công lại bị chúng độc giả chửi
là đồ chó săn triều đình không có chí lớn làm vua các loại.

Cho nên thôi kệ đi.

Lại nghe Thành Bích nói :

- Mã Chủng Thôn là nơi Triều Lam gần đây bí mật lui tới. Hắn tìm được một
thần y có thể trị được loại độc kia ở đó.

- Âm thầm lui tới?

Thấy Thành Bích gật đầu, Lăng Phong chỉ vuốt cằm cười nhạt. Xem ra gã kia cũng
có chút mưu đồ, không phải hạng đầu đất.

Mà thôi kệ m* đi liên quan gì Phong ca đâu?

Chỉ là, Thành Bích lại lần nữa bổ sung :

- Vốn ta cũng biết chàng không để ý chuyện này. Chỉ vì triệu chứng độc đó có
chút giống với Đoạn Cân mà chàng kể, cho nên ...

Lăng Phong nghe vậy đành phải nghiêm túc ngẩng đầu.

Ai, thế thì không kệ được. Xem ra lại phải cố điều tra một chút.

Thầm quyết định xong chủ ý, Lăng Phong bỗng nhoẻn miệng cười gian :

- À, nàng thực sự sao cũng được?

Thành Bích ngẩn ra :

- Cái gì sao cũng được?

- Không phải nàng vừa nói đến cái Mã gì thôn đó, tư thế gì cũng được sao?

Thành Bích không khỏi vừa bực vừa buồn cười. Nàng thì nghĩ chính sự, hắn thì
chỉ nghĩ đến ... Liền ngượng ngùng cúi đầu :

- Chỉ cần ... tư thế không quá kinh thế hãi tục.

Lăng Phong không khỏi đại hỉ. Lập tức một bên bấm đốt ngón tay. Thành Bích
không nhịn được tò mò hỏi :

- Chàng tính toán chuyện gì nữa sao?

- Ừm. Để ta xem còn tư thế nào hai ta chưa làm ... A, có. Ta sẽ bồng nàng
lên.

- Lưu manh! Miệng chó không nhả nổi ngà voi.

Thành Bích bực mình sẵng giọng, Lăng Phong thì cười ha ha.

Bỗng có tiếng Tần Quyền vang vang đâu đó :

- Ai, Tứ ca làm gì mà xe ngựa xóc nảy kinh quá nha.

Lăng Phong thầm oán thằng mất dạy.

Bỗng hắn nhớ đến một kỷ niệm nho nhỏ khi xưa, nín giận thò đầu ra nói :

- Lão Lục lão Thất, để đại ca nói cho hai ngươi một tin giật gân, nghe xong
đừng quá xúc động.

- Chuyện gì?

Hóa ra vừa rồi trong lúc minh tưởng, Lăng Phong cũng tiện thể hành công thử
một lần, thì phát hiện chân khí trong cơ thể đã thuận lợi xông nốt đạo kinh
mạch cuối cùng. Con hàng Kỳ Kinh Bát mạch coi như chính thức hoàn mỹ.

Nói sao, Phong ca mãi lúc xuyên không mới bắt đầu luyện khí, đã vậy lại chẳng
có sư phụ nào kèm cặp, căn bản là tự mình mày mò, thổ huyết toi mạng mấy lần
rút cục mới thông xong Bát mạch. Chuyện này rõ ràng là chuyện đáng chúc mừng.

Liền hắng giọng :

- Đại ca ta vừa xông xong Bát mạch. Thế nào? Ngưỡng mộ không?

Tần Quyền nghe xong chỉ trợn mắt một cái, bình thản nói :

- Hổ Tử, nói nói một chút trải nghiệm của ngươi cho Tứ ca nghe chơi.

Lăng Hổ làm bộ nhớ lại tuổi thơ :

- A-di-đà Phật, năm ta 5 tuổi, sư phụ nói muốn luyện đao thương bất nhập thì
phải thông mạch, ra kỳ hạn 3 năm. Ta nghĩ chuyện này chắc phải rất khó, cho
nên chú tâm thúc đẩy, chẳng ngờ mới một năm thì thông xong mất. Thiện tai!

- Vl ...

Có kẻ nào đó suýt nữa chúi mũi ra khỏi cửa xe.

Chỗ này cũng phải nói một chút, mạch của Phật môn và “Bát mạch” của Đạo môn có
chút khác biệt nói sau, chẳng qua muốn thông đều khó như nhau.

Lại nghe Tần Quyền thờ ơ :

- Đệ thì không luyện sớm như hắn. Nhưng năm 9 tuổi đệ dậy thì, liền muốn ra
ngoài tầm hoa vấn liễu. Cha đệ biết được liền ngăn cản, bảo rằng thân thể kém
cỏi mà vui chơi sớm sẽ tổn hại về sau. Vì vậy ném cho đệ một quyển kinh rách,
bảo đệ luyện được thì mới cho đi. Đệ dành ra vài tháng thì đại thành. Sau này
nghe gia nhân nói mới biết, hóa ra kia là tâm kinh gia truyền, đại thành thì
thông Bát mạch.

Kẻ nào đó hai mắt trợn trắng. Đậu phộng 9 tuổi đã dậy thì thì thôi, còn chỉ
mất có vài tháng thì thông Bát mạch? Đành đỏ mặt tía tai chui vào xe ngựa.

Cũng may còn có Thành Bích, nàng nhỏ giọng :

- Chàng không phải buồn. Luyện kinh mạch hơn nhau là nắm được các huyệt vị
cần thiết, việc còn lại chỉ là ở sự kiên trì mà thôi.

- Cũng chỉ có nàng là hiểu ta.

Lăng Phong cảm động rơi nước mắt.

Bởi vậy mới nói, quan trọng là tìm được một nữ nhân cảm thông với mình. Chứ
không phải là nàng xinh đẹp bao nhiêu ...

Thôi bỏ đi, xinh đẹp cũng rất quan trọng.

Thành Bích rơi vào hồi tưởng :

- Năm đó luyện khí, sư phụ nói phẩm chất ta không phù hợp luyện khí thượng
thừa, chỉ có thể luyện qua loa. Ta phải mất một năm rưỡi mới thông Bát mạch.

- Một năm rưỡi?

- Đúng vậy. Đó là chưa kể đến Đại Đao ...

- Thôi nàng đừng nói nữa.

Lăng Phong nghẹn ngào.


Mật Thám Phong Vân - Chương #367