Người đăng: Thần Long
Ở phía đối diện.
Vài tên lính Bình Định nhìn thấy cảnh cổ quái gì đó đều dừng hẳn lại, khiến cả
đám phía sau suýt nữa đâm sầm vào nhau.
- Chuyện gì, sao lại đột ngột dừng?
- Hỏa trưởng, mau nhìn!
Chỉ thấy xa xa trong màn sương sớm, mờ mờ hai ba thân ảnh. Trời còn chưa sáng
rõ, giữa đồi núi trống không lại xuất hiện cảnh tượng âm u như vậy, đều khiến
người ta sinh lòng ái ngại.
Một tên có nhãn lực tốt nhìn ra gì đó, hốt hoảng nói :
- Chờ chút, nữ nhân ăn mặc cổ quái kia, hình như là ... Dương đại tiểu thư.
- Dương tiểu thư? Ngươi nói thiên kim của Dương gia?
Dương Diệu Chân ăn mặc cổ quái thích làm những thứ mới lạ, là đề tài mà ở Thái
Nguyên hầu như ai cũng nghe. Vài tên lính bắt đầu to nhỏ :
- Dương tiểu thư sáng sớm chạy ra chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì?
- Nghe nói Dương tiểu thư tính tình cổ quái, không biết chừng không thích
vương gia lại thích quân nhân chúng ta cũng nên.
- Vậy cũng không đến lượt ngươi.
Lại có một tên giọng trầm chen vào :
- Này, nữ nhân đồ tím kia, ta cứ cảm giác nổi da gà thế nào đấy.
- Cô ta?
Cả đám tiền quân đều nheo mắt nhìn lại phía trước.
Lúc này bọn họ mới để ý, đúng là ngoài Dương tiểu thư còn có một nữ nhân khác
thật. Chỉ thấy xa xa một nữ nhân đồ tím đang đứng bất động, mái tóc xõa dài
bay nhẹ trong gió. Cô ta rõ ràng đứng phía trước, vậy mà vừa rồi không ai để
ý.
“Rầm rập”
Có tiếng vó ngựa kèm tiếng bước chân đều răm rắp, đám lính tiền phong biết là
ai, đều chỉnh tề tách ra nhường lối.
Rất nhanh, một tướng lĩnh giáp trụ sáng loáng, cưỡi ngựa xuất hiện ở tiền
quân. Cạnh y là một loạt lính đã lên sẵn đạn dược cung tên, xem chừng chỉ chờ
một tiếng “lên” là phát công.
Y nhìn thẳng vào màn sương, quát lớn :
- Bản tướng Lưu Quang Thế, kẻ nào phía trước trang thần lộng quỷ?
Đáp lại là một giọng nữ vang vang không chút nao núng :
- Mời Lưu tướng quân lùi quân về quân doanh, không cần đi tiếp nữa.
Lưu Quang Thế nhịn đau dõng dạc :
- Nhảm nhí. Đại quân đã phát động, há có thể vô công mà về. Ngươi lại là kẻ
nào, dám cuồng ngôn như vậy?
- Không biết Lưu tướng quân có còn nhớ đến “gốc gác” của mình?
Lưu Quang Thế nheo mắt chốc lát hừ lạnh :
- Hừ, hóa ra là ma nữ nhà ngươi!
Mãi lúc này, Thiên Diện mới từ trong sương mù nhạt chậm rãi bước ra, vẫn cách
chỗ Lưu Quang Thế gần trăm trượng, giọng lạnh băng nói :
- Xem ra ngươi vẫn nhớ tên bổn tọa. Đáng tiếc, ngươi hình như lại quên một
vài chuyện xưa thì phải?
- Đừng nói những lời sáo rỗng kia, bản tướng nghe không hiểu. Là con dân Đại
Tống, không chịu an cư lạc nghiệp, lại chạy đi làm ma nữ. Cũng được, ngươi
muốn làm gì là tự do của ngươi, bản tướng không can dự vào. Nhưng hôm nay cả
gan tập kích tướng lĩnh quân đội, thì chính là phạm vào đại tội.
Thiên Diện hơi nhếch mép cười quỷ dị :
- Đại tội? Tội là ở cha con ngươi mới đúng.
- Ngươi cản đường quân đội, chẳng lẽ muốn báo án, tố cáo bản tướng? Vậy thì
bản tướng khuyên ngươi nên tìm đến nha môn, tránh ở đây làm chậm trễ quân vụ
của ta.
- Xem ra Lưu thị các ngươi đã quyết tuyệt rồi. Ta cũng không ngại đem thêm
một cái xác trở về.
Lưu Quang Thế có vẻ tức giận quát :
- Bằng vào ngươi? Quá cuồng vọng rồi đó ...
- Hừ.
“Hí hí”
Thiên Diện lại hừ lạnh, lập tức một loạt ngựa bỗng nhiên nhảy nhót cuồng loạn.
Đồng thời một cơn gió lạnh bỗng chốc thổi lên, khiến cho đám lính đứng hàng
đầu không tự chủ phải lùi lại một bước, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.
Chỉ thấy quanh người Thiên Diện làn sương khói lởn vởn bỗng dày hẳn lại, vài
kẻ có kinh nghiệm chiến trường đều không nhịn được rét lạnh. Bọn họ biết cái
thứ khí tức kia không phải cho vui. Cũng không phải ai cũng có thể luyện ra.
Tử khí.
Nhân tiện nói, thần pháp bí chữ “ý”, tỷ dụ Đoạn Hồn quyết mà Lăng Phong từng
biết, là để luyện chiến ý sát ý. “Sát ý” luyện đến thành thục, sát ý hóa sát
khí. Lúc đó có thể dẫn xuất gây sát thương, là một loại lực lượng thực sự. Có
điều Lăng Phong hiện tại cũng đã dừng luyện bí chữ “ý”, mà tập trung vào Thái
Ất Thần Công bí chữ “vô”.
Trong quân đội, phàm bậc đại tướng đều có một thân sát khí, kẻ tầm thường gặp
phải đều sẽ sinh run sợ.
Nhưng tử khí của Thiên Diện thì là phạm trù cao hơn hẳn sát khí. Tử khí không
thể tự luyện, chỉ có giết người thật nhiều bị bám vào thân. Nói đơn giản, kẻ
mang sát khí sẽ là “ta muốn giết ngươi”, còn tử khí là “ngươi chuẩn bị chết”.
Vài tên lính nhìn nhau, gắng gượng cười đùa với một kẻ mặt vuông :
- Lão Ngưu, hôm nọ chẳng phải nói ma nữ đến ngươi chấp hết sao? Bây giờ ngừoi
ta đến rồi kìa.
- Ta xem hắn đang sợ rồi. Haha.
Mặt vuông Ngưu Cao đỏ mặt chửi :
- Cười cái c*t. Đợi tướng quân hạ lệnh bắn tên, ma nữ gì cũng chết thôi.
- Vậy cũng chưa chắc. Ta nghe kể năm xưa ma nữ này giữa ngàn quân có thể
khống chế Dương lão, chỉ e một đợt cung tiễn không ngăn kịp. Trọng yếu là ở
kia còn có Dương tiểu thư, chỉ sợ tướng quân sẽ không dám loạn tiễn. Đến lúc
đó lại bắt chúng ta xông lên. Lão Ngưu, chốc nữa đều trông cả vào ngươi rồi.
Ngưu Cao im re không nói gì. Lại nghe một kẻ ra vẻ trấn tĩnh :
- Xem ra ma nữ này cũng đã tính toán, bắt theo Dương tiểu thư, khiến Lưu
tướng quân vướng bận.
Lúc này, Nhạc Thành phát hiện tình hình đình trệ, bộ dáng dũng mãnh đeo thương
tiến lên trước nói :
- Tướng quân, chỉ có 3 người, vì sao còn chưa phát lệnh?
Lưu Quang Thế không đáp, chỉ đăm chiêu.
Y tuy là tướng có tài, nhưng đó là tài bày trận nghênh địch. Nếu gặp phải cao
thủ võ lâm đơn thương độc mã như Thiên Diện, thì lại có chút không biết phải
làm sao. Trọng yếu là, y biết ma nữ nọ thực lực ra sao.
Một viên Lang tướng nhắc Nhạc Thành :
- Nhạc Giáo úy chắc không biết. Trong tay ả kia là Dương tiểu thư, không thể
lỗ mãng.
Nhạc Thành vỡ lẽ ra. Gã không phải người Thái Nguyên, vừa rồi cũng không biết
kia là Dương gia tiểu thư, liền nói :
- Tướng quân, thuộc hạ cho rằng ả ta sẽ không dám làm gì, thậm chí còn phải
bảo vệ cho Dương tiểu thư.
- Vì sao nói vậy?
- Nếu ả tự tin có bản lĩnh ngăn được chúng ta, đã không phải đem theo con
tin.
Không chờ Lưu Quang Thế nói gì, Nhạc Thành chắp thương nghiêm nghị :
- Quân vụ cấp bách, thuộc hạ xin đi cản địch. Như vậy đại quân có thể đi vòng
đường sau núi.
Viên Lang tướng da ngăm lại cất giọng như muốn khích bác :
- Nhạc Giáo úy, như vậy chỉ có tìm chết thôi. Ngươi có lẽ không biết, ma nữ
kia là siêu cao thủ.
Nhạc Thành chỉ lạnh nhạt nói :
- Vậy cũng không thể để chỉ ba người ngăn được ngàn quân. Chuyện này truyền
ra quân Bình Định làm sao còn mặt mũi?
Gã kia hổ thẹn, cũng không thể phản bác gì nữa.
Lưu Quang Thế lộ ánh mắt thưởng thức, chỉ hỏi :
- Nhạc lão đệ cần bao nhiêu quân?
- Một trăm quân, một cây trọng cung.
Nhạc Thành đáp gọn. Đám tướng lĩnh đều đưa ánh mắt dò xét. Trọng cung nặng tận
mấy chục thạch, không phải ai cũng có thể dùng.
Lưu Quang Thế lại không nghi ngờ mấy, lập tức phát lệnh :
- Tốt, đem trọng cung.
Nói rồi cười vui vẻ với Nhạc Thành :
- Nghe nói Nhạc lão đệ luyện được tiễn thuật vô song từ Vân Du thần tăng?
Không lẽ muốn dùng nó chế ngự ma nữ?
- Lệnh sư chỉ là một hòa thượng bình thường.
Nhạc Thành không chút kiêu ngạo đáp lời, nhưng vài viên tướng nghe thấy đều
kinh hãi nhìn nhau :
- Vân Du thần tăng? Có lẽ nào là Thiếu Lâm thần tăng Chu Đồng.
Nhạc Thành im lặng, Lưu Quang Thế lại cười nói thay :
- Đúng vậy, Nhạc huynh đệ chính là đồ đệ của Chu đại sư.
- Thì ra là vậy.
Đám tướng lĩnh lúc này mới thấy bớt dị nghị đôi chút.
Phàm là tướng lĩnh có chút võ công, lúc còn trẻ đều lăn lộn giang hồ luyện võ.
Chu Đồng vài năm trước trong võ lâm được xem như đệ nhất cao thủ. Có thể làm
đồ đệ Chu Đồng, nói vậy Nhạc Thành ắt bản lĩnh không tầm thường.
Lúc này, một tên Giáo úy để ý đến gì đó, nói :
- Vậy còn tên thanh niên kia, có phải để mắt cứu hắn không?
Cả đám lính đồng loạt nhìn về phía đó, chỉ thấy quả thật cạnh ma nữ và Dương
tiểu thư, còn có một tên lấc cấc đứng cạnh, đang dặt dẹo nhìn ngó xung quanh.
Bởi vì diện mạo quá mức tầm thường, suốt một lúc lâu không ai để mắt.
- Hay là đồng bọn của ma nữ?
- Không giống lắm. Ma nữ này luôn hành động một mình.
Nhạc Thành nhíu mày, gã cảm gíac mình đã từng gặp thanh niên này.
Lưu Quang Thế phất tay :
- Tùy cơ ứng biến, trước tiên cứ bắt lại.
Nói rồi lớn giọng :
- Ma nữ, bản tướng không muốn dây dưa với ngươi. Mau thả Dương tiểu thư, niệm
tình ngươi vẫn chưa gây hại gì đến quận tình, ta sẽ không truy cứu. Đừng có
nghĩ đến chuyện gì ngu ngốc, kể cả ngươi có là cao thủ võ lâm thế nào, trong
thiên quân vạn mã cũng chỉ là con kiến mà thôi.
“Rầm rập”
Đám lính tuy biết trước mắt là đại danh Thiên Diện Quỷ Thủ, nghe câu này của
Lưu Quang Thế không khỏi sùng sục khí thế, mũi thương lại chỉa lên cao.
Có tiếng Thiên Diện lạnh lùng đáp lại :
- Chỉ vì một cái quốc gia thối nát, một lão Hoàng đế ngu xuẩn, ngươi thấy có
đáng không?
- Hừ, hồ ngôn loạn ngữ. Bản tướng là quân nhân, phải báo đáp quốc gia, tận
trung Hoàng đế. Các ngươi chỉ là một đám giang hồ thảo khấu, căn bản không
hiểu đại nghĩa này.
Kỳ thực, có một điểm không chỉ Lăng Phong, mà đám tướng lĩnh quân Bình Định
cũng thấy kỳ quái.
Đó là, Lưu Quang Thế nói hơi nhiều.
Thân là một võ quan đang có quân vụ gấp gáp. Mặc dù y đang bị trúng độc nhưng
vẫn ra lệnh được, đáng ra họ Lưu phải hành động ngay. Xem ra họ Lưu và Thiên
Diện quả thật có mối quan hệ. Hoặc là, y thực sự e ngại Thiên Diện.
Lăng Phong nhìn vào mắt, lại không khỏi cảm thán.
Giữa sơn cốc một nữ nhân bóng dáng cô độc đứng đó, đối chọi là ngàn quân cờ
xí, nhưng lại không hề lép vế. Dường như sau lưng cô ta có hàng ngàn quỷ binh
chờ lệnh.
Lăng Phong cũng từng một thân chặn kị binh Kim, hồi đó chỉ có chục tên cũng
khiến hắn run rẩy. Mặc dù kị binh tính uy hiếp cao hơn hẳn bộ binh, nhưng ngàn
người đứng trước mặt, cảm giác không dễ thở tí nào.
Bỗng có tiếng ai đó thầm thì vào tai Lăng Phong :
- Này, còn đứng đó làm gì? Mau tìm cách gì đi.