Người đăng: Thần Long
Chiều tối.
Lăng Phong vừa đi thị sát tình hình huynh đệ về đến cửa phòng, còn định tìm
Thành Bích ôm ấp một chút, liền thấy “mê trùng” Điền Khai Quang mặt mày nghiêm
trọng đi ra :
- Đương gia, không tốt không tốt.
- Thối mồm, không tốt cái gì?
Lăng Phong buồn bực.
- Có người muốn gặp huynh.
- Ai mà không tốt?
Lăng Phong vẫn đang mơ màng, lúc trưa uống hơi nhiều. Chỉ nghe Điền Khai Quang
nói cái gì “họ Triển”.
Nhìn dáng vẻ thậm thụt của Điền Khai Quang, hắn buồn bực rèn dũa môt phen :
- Triển? Triệu ta còn không sợ nữa là Triển. Nhớ lấy, bây giờ chúng ta đã là
dân có số có má cả. Hành tẩu giang hồ nhất định phải giữ được khí phách biết
không? Quan trọng chính là giữ được cốt cách, ngực ưỡn lưng thẳng thì sợ gì bố
con thằng ... Phụt ... Họ Triển?
Ai, dám chắc là Triển Chiêu.
Tiêu cục mới lập, còn chưa kiếm được đồng nào Giám đốc Công an thành phố đã
tìm tới, này làm sao mới tốt?
- Các vị quan gia, nhường đường một chút. A Quang, sao lại để mấy vị quan gia
đứng mỏi thế này, dâng trà bánh.
- Đương gia, dâng rồi mà không thèm dùng thôi.
Không xong, coi bộ Triển Đại ca đang bực mình.
Lăng Phong vừa bước vào cửa vừa giang tay bày ra một bộ thân thiết :
- Trời, Triển đại ca, ngọn gió nào đưa huynh tới tiêu cục của đệ thế này?
- Còn không phải gió của ngươi làm ra.
Mặt Triển Chiêu phù ra như cái bánh bao, coi bộ mấy ngày không ngủ.
“Vòi tiền hiếu kính chăng?”
- Đại ca, đệ kỳ thực đang muốn thăm đại ca đấy. Hiềm một nỗi, ài, đại ca cũng
biết. Tiêu cục mới lập, chưa có lợi nhuận. Hôm nào kiếm được đợt hàng đầu, đệ
khắc sẽ đến thăm đại ca ...
Triển Chiêu chỉ đánh mắt với Lăng Phong ra cửa.
“Két”
Lăng Phong rón rén khép cửa lớn, ngồi xuống bên cạnh, Triển Chiêu lập tức thở
dài :
- Ngươi cũng là công sai cho triều đình, thăm hỏi của ngươi ta nuốt không
trôi. Chỉ là, ngươi thân là mật thám. Ta mặc dù không biết mật thám các ngươi
có quy định riêng ra sao, nhưng đều là quan, kinh doanh là đại kị.
- Ài, công quán không đủ ăn mà, ai mà chẳng làm chút bên ngoài chứ? Giống như
Tấn Vương đó thôi, không phải tất cả tửu lâu Thái Nguyên đều bị ngài ấy nắm
gần hết.
- Đó là vương gia ...
Nói xong Triển Chiêu liền tỉnh ra, không khéo thằng này cũng có chống lưng.
Chẳng bù cho lão Triển, thân cô thế cô, làm gì cũng bị chèn ép.
Lăng Phong làm gì có chống lưng nào, chẳng qua tư tưởng hắn khác người thời
này.
Người cổ trọng quan khinh thương. Làm quan là nhất, buôn bán xếp chót, đã phục
vụ triều đình nhất định không buôn bán. Thời hiện đại thì khác hẳn, nhà nhà
đều muốn làm ăn, làm quan càng làm ăn to.
- Dù sao, tiêu cục thì còn được, chứ hắc đạo tuyệt đối không nên làm chứ?
“Hắc đạo?”
Lăng Phong chớp mắt liền hiểu ý, có lẽ nói đến đám Bạch Ngọc Đường.
- Ấy, đại ca yên tâm, bên đệ nhất định không đối chọi với phủ nha, còn giúp
là đằng khác. Trường Phong khác hẳn những chỗ khác, hoạt động minh bạch, luôn
bám sát đường lối chính sách của quốc gia. Riêng Bạch Ngọc Đường ... bảo kê
mấy chỗ đều là sòng bạc thanh lâu, hàng quán bách tính hoàn toàn không nhúng
tay vào. Lỡ như có chuyện gì bên đệ liền báo ngay cho nha dịch, chẳng phải quá
tiện sao?
- Đây là mục đích của ngươi? Hay của Mật Thám ty?
- Ờ, cả hai ... cả hai ...
Đây coi bộ chính là cái lợi khi làm trong mật thám.
Nhân tiện mà thôi. Lăng Phong ngay ngày đầu gật đầu vào Mật Thám ty đã nghĩ
đến chuyện lấy công làm tư.
Triển Chiêu nói :
- Ta sắp hết nhiệm kỳ ở đây rồi, chỉ nhắc ngươi thế thôi. Có điều, tên nào
thay thế ta chưa chắc đã dễ tính như ta đâu.
- Điều này đệ hiểu mà, nhất định ngày đại ca lên kinh sẽ đến chào hỏi.
Lăng Phong cười cười. Lại nghe Triển Chiêu trầm giọng :
- Được rồi, nói vào chuyện chính. Sứ thần bị cướp, ngươi có mặt. Đặc vụ bị
giết, ngươi cũng có mặt. Giang hồ đánh nhau, ngươi cũng có mặt nốt. Lăng hiền
đệ, mật thám các ngươi rút cục đang làm gì đây? Cái gì cũng đòi nhúng tay vào.
Chỗ quen biết, nể mặt đại ca nói nói một chút tin gió thế nào?
- Chuyện này, đệ còn muốn hỏi đại ca đó. Nhiệm vụ của bọn đệ là đoạt đồ vật,
nay bị một đám bí ẩn đoạt mất, còn đang đau đầu đây.
Lăng Phong gãi gãi đầu.
Triển Chiêu cười khổ, nhìn Lăng Phong đồng cảm :
- Lão ca lại bị cấp trên đòi phải báo cáo liên tục. Ài ...
- Đại ca chẳng phải biết Chu Kinh sao? Hắn là Đô mật sứ, chắc chắn biết nhiều
hơn, đệ chỉ là lính thôi.
- Đã hỏi, hắn nói vụ này ngươi là đặc sứ, ngươi làm chỉ có ngươi biết.
- Chu Kinh nói như thế?
Lăng Phong tròn mắt, tay vuốt vuốt cằm.
Hắn thậm chí còn chưa gặp người này.
Nghĩ gì đó nói :
- Ai là kẻ đứng sau, chẳng phải đều nhờ tài phá án của Triển đại ca đó sao?
Nhân chứng vật chứng bọn đệ đều để cho quan sai đem về còn gì? Bên chỗ đệ
không có thông tin gì hết.
- Ngươi nói án của Hoa An sao? Hắn đã biến mất rồi. Làm ta chẳng có cái gì
báo lên trên, buồn bực mấy ngày nay.
- Biến mất?
- Vừa đưa vào nhà xác, chưa kịp giám định nhoáng cái nửa khắc liền không dấu
vết.
- Xác bị người trộm mất?
Lăng Phong bất khả tư nghị, hắn ngửi thấy mùi kỳ quái đâu đây.
Triển Chiêu đột nhiên gõ bàn nói :
- Từ từ, đột nhiên ta nghĩ. Không phải mật thám các ngươi có điều mờ ám muốn
giấu, nên mới làm trò ném qua cho chúng ta, rồi cướp xác từ tay chúng ta đó
chứ?
- Đại ca, không thể nào. Chỗ các ngươi làm án, đâu có dễ mà vào thế chứ?
Triển Chiêu gật gù.
- Không phải đệ nhiều chuyện. Nhưng xác bị đánh cắp nhanh như vậy, chỉ e bên
trong bộ khoái có nội gian.
- Ài, ta đang điều tra.
Lăng Phong nhớ đến gì đó, lại hỏi :
- Vậy còn xác mấy tên Bạch Vân Thành thì sao?
- Bạch Vân Thành nào?
- Là lão già trong đống đổ nát đó. Còn có một đám sát thủ nữa đó, bọn chúng
tự giết nhau.
- Sát thủ? Ngươi nói ... U Linh sơn trang?
Triển Chiêu là Bộ đầu Thái Nguyên, không thể không biết cái tên này.
U Linh sơn trang dính đến không ít vụ giết người, đặc biệt tại Hà Bắc. Hồ sơ
truy nã của chúng còn nằm chình ình ở phủ nha Thái Nguyên. Hà Đông Hà Bắc phối
hợp truy lùng đám này đã rất lâu, tưởng chừng không có cách nào bắt được.
Lăng Phong không ngại không khí đang nóng hổi, bồi thêm một câu :
- Lão ta còn là mưu sĩ của Yên Vương.
- Gì chứ? U Linh sơn trang là tay sai của Yên Vương? Vậy thì ... những vụ án
trước kia, chậm đã, chậm đã. Có cái gì làm bằng chứng không?
Triển Chiêu mừng phát hoảng lên, như hai tay bắt được vàng túm lấy cổ Lăng
Phong.
Triển Chiêu thân là Bộ đầu, nhưng lại bị tin tức của Lăng Phong làm cho nóng
cả mông. Đối với một Bộ đầu như gã, câu của Lăng Phong vô cùng trọng yếu, có
thể đảo lộn tòan bộ hồ sơ của U Linh sơn trang.
Chuyện này nếu báo lên trên, coi bộ lão Triển cũng sẽ qua loa được một chút.
Điều này cũng không phải Triển Bộ đầu phá án bất lực, chẳng qua hai bên phạm
vi khác nhau, có những chuyện Bộ đầu hoàn toàn không tra ra được.
Bộ khoái nha môn chủ yếu xử án trong dân gian, chỉ cần dính đến vương công quý
tộc là đã phải buông tay, giao lại cho Án sát sứ ty. Đụng đến phản loạn còn mù
tịt hơn, cũng chỉ Mật Thám ty mới nắm rõ. Cho nên nhiều khi Bộ đầu có tài năng
đến mấy, nhưng gặp án lớn, có những loại địa phương không được phép tra, không
kiếm đủ tình tiết trong tay, Triển Chiêu cũng không cách nào phá án được.
Ngược lại thì, Lăng Phong cũng có nhiều chỗ nếu muốn biết buộc phải hỏi Triển
Chiêu.
- Đại ca, bình tĩnh ngồi xuống đã. Hôm đó xong xuôi đệ liền nghĩ ngay đến
Triển đại ca, vì thế bỏ đi ngay, để lại toàn bộ hiện trường cho quan sai làm
án. Trên người lão ta không có gì có thể chứng minh thân phận sao? Bộ khoái
truy nã chắc cũng phải ghi đặc điểm nhận dạng chứ?
- Khi chúng ta dỡ xong đống đổ nát lôi được cái xác ra ngoài, trên người hắn
đã bị lột trống trơn. Vả lại, là thanh niên, đâu phải lão già?
- Từ từ đã, từ từ đã ... Bên trong chỉ có một cái xác ... thanh niên?
Triển Chiêu gật đầu.
Chuỵện này ...
Có quá nhiều khả năng, Lăng Phong gắng lấy bình tĩnh hỏi :
- Vậy mấy cái xác bên ngoài đắp cỏ thì sao?
- Bên ngoài? Bên ngoài cỏ thì có, nhưng không có cái xác nào cả. Ta còn nghĩ
mật thám các ngươi đem đi hết ...
- Gì?
Ít nhất phải có hai cái xác, của Cao Đào và tên Cẩu Lang Quân gì đó chứ?
Nhất định đã bị phe thứ ba nào động tay động chân vào, hôm đó Lăng Phong biết
rõ có người thầm quan sát, Bạch Ngọc Đường còn khẳng định trong đó có Chu
Kinh. Nhưng Triển Chiêu nói đã “ghé thăm” Chu Kinh, chứng tỏ bên kia cũng
không làm.
Lúc đó đánh nhau, sai nha bộ khoái đều có mặt ở ngay bên ngoài, mật thám quan
phủ quan hệ vi diệu, Chu Kinh cho dù có toan tính chắc sẽ không lỗ mãng như
vậy chứ?
Hoặc là ...
Bên trong có kẻ còn sống?
Dạo này xu thế ăn khách làm sao vậy, vai chính sống dai thì thôi, vai phụ cũng
sống dai nốt?
Theo Lăng Phong nhớ, bên trong miếu đổ ngoài Bạch Vân Thành chí ít phải có vài
cái xác của đệ tử lão ta, bởi vì phút cuối cả đám Như Vân sát thủ chục người
đều lao vào, bị một chiêu cuối của Bạch Vân Thành đều nằm la liệt hết. Chỉ có
bốn tên Cao Đào, Ma Phong, Nha Đao và Loạn Si Cẩu Lang Quân lao được ra ngoài,
về sau chết hai chạy được hai.
Lăng Phong ngày đó còn cười vang, nghĩ trận chiến đánh quá đẹp, quân địch
người đông thế mạnh tự quay đầu giết nhau, quân ta yếu hơn lại bình an vô sự.
Nhưng giờ mới biết, hóa ra bên trong chỉ có một cái xác. Ngay cả hai cái xác
bên ngoài cũng không còn.
Chính Lăng Phong kiểm tra thân thể hai tên Cao Đào và Cẩu Lang Quân, đắp cỏ
lên người chúng, còn tiện thể cuỗm luôn hai cây vũ khí kỳ quái của chúng. Nói
lại mới nhớ, hai tên này sát thủ lâu năm kiểu gì, trên người chả có tí tẹo đồ
vật đáng giá nào.
Nhưng số còn lại đã đi đâu?
Hôm đó Lăng Phong lao ra ngoài đầu tiên, kế đó là Tiêu Thiên Phóng. Sau đó, có
vài kẻ vào trong xác nhận, là ...
Gượm đã, kẻ nói vết thương của Bạch Vân Thành do phi đao gây ra, chính là
người của Bạch Tiểu thư. Nay kết hợp với lời Triển Chiêu, thậm chí không phát
hiện ra xác Bạch Vân Thành?
Đã bị đánh tráo?
Hay Bạch Vân Thành vẫn còn sống?
Lăng Phong thực sự toát mồ hôi lạnh.
Nếu Bạch Vân Thành còn sống thật, lão đi tìm đầu tiên có lẽ sẽ là đám đệ tử
cuả mình thanh lý môn hộ, nhưng Lăng Phong cũng khó tránh khỏi liên can. Nhất
là khi lão ta có vẻ biết rõ bí ẩn bên trong bảo hạp, không giống như hai tên
đệ tử Ma Phong Nha Đao.
Lăng Phong bỗng nghĩ đến, có khi nào tất cả chỉ là một màn kịch của lão già
đó?