Người đăng: Thần Long
Lý tài nữ hiện tại đang đứng nhìn chằm chằm bản phác thảo của Lăng Phong, một
bộ khinh thường.
Lăng Phong dĩ nhiên không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Đây là mật thất, chỉ
có hắn và Lăng Vân vào, tự nhiên đang thăng hoa thì có người lạ ý kiến. Cũng
không biết sao thiêng vậy, gọi nữ nhân đén nhận xét đúng là có nữ nhân xuất
hiện thật. Có điều, giọng nói cô ta như kiểu khinh khỉnh thì phải. Lăng Phong
định quay lại chửi, vừa quay lại thì mồm há ra chả phun được câu nào.
Người đẹp, hóa ra hôm nay không hề xui xẻo như hắn nghĩ.
Lý Minh Nguyệt, tên như người, khuôn mặt tỏa sáng như ánh trăng, nhẹ nhàng
thanh thoát. Đặc biệt ánh mắt trong suốt, tỏ vẻ thông minh lanh lợi. Nàng búi
tóc cao cao, quanh lọn tóc quấn khăn lụa, mặc trang phục nho sinh, kiểu như nữ
giả nam trang. Phục trang thì như nam giới, khuôn mặt lại nhu mì nữ giới, eo
thon ngực nhô, mắt liễu mi cong. Nhìn kỹ thật yêu dị, Lăng Phong thật không
biết nhận xét cô nàng này thế nào cho phải.
- Nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Lăng Phong không kiêng nể gì lầm bầm.
Lý Minh Nguyệt trừng mắt :
- Ngươi nói cái gì đấy?
- Cái ta vẽ không phải yếm, đó là kiểu áo mới do bản công tử đây sáng tạo ra.
- Sáng tạo? Phì, ta khinh. Ta thấy ngươi muốn nữ nhân mang yếm ra đường mặc
thì nhận đi. Ra vẻ. Sắc lang.
- Ta nói, vị tiểu thư không biết là ai này? Chúng ta bèo nước gặp nhau, đây
còn là nội viện của ta, nói gì thì nói ta là chủ chỗ này đấy. Cô nương tuy
xinh đẹp, nhưng cũng không thế vô lý như vậy, vừa bước vào đã mắng người?
- Ngươi ... hừ ... Thì ra là ngươi, ta còn tưởng thần thánh phương nào?
Lăng Phong lại là ai? Chửi anh thì anh bất kể, mỹ nữ chứ có Hoàng đế anh cũng
bật hết.
- Chúng ta có quen sao? Bản công tử lâu nay giữ thân như ngọc, cũng không
trêu hoa ghẹo nguyệt gì, mà có trêu cũng không trêu phường vô duyên như cô.
- Ngươi ... ngươi ...
Đúng lúc này Lăng Vân khó hiểu bước vào, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ không khỏi
hỏi :
- Hai người chưa gì đã cãi nhau rồi?
- Vân Vân, ngươi xem cái gì mà phác thảo chứ, rõ ràng là dâm tặc, muốn biến
yếm thành áo. Uổng công ta đến đây.
Lăng Văn nhíu mày nhìn bản vẽ của Lăng Phong, cũng không biết nói gì cho phải.
"Người này, còn tưởng có ý gì hay." Lăng Vân mắt nghi ngờ nhìn Lăng Phong như
muốn chất vấn.
Lăng Vân nghe Lăng Phong chém gió rất tự tin về chuyện mẫu mã, quyết định tin
tưởng hắn, tới hỏi ý Lý Minh Nguyệt. Mặc dù hai nàng là bạn thân, nhưng Lăng
Vân phải nói mãi người ta mới chịu giúp. Bây giờ người vừa đến, còn chưa đâu
ra đâu đã thế này, nàng rất khó xử.
Lăng Phong chợt hiểu ra, ngay lập tức xoay 180 độ mặt cười nịnh :
- Ồ, thất lễ thất lễ. Hóa ra vị mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn đây là họa sĩ số
một kinh thành sao? Hân hạnh hân hạnh. Tại hạ ... à quên ... tiểu sinh Lăng
Phong.
- Hừ, còn biết là tốt.
Lý Minh Nguyệt tuy khó chịu, nhưng được người ta khen, phun không ra tiếp câu
mắng. Lăng Phong đảo mắt nhìn, không khỏi buột miệng khen :
- Quá chuẩn, quả thực quá chuẩn.
- Cái gì chuẩn?
Nhìn vẻ mặt của Lăng Phong, Lý Minh Nguyệt liền thấy khó chịu.
"Còn không chuẩn mới sợ. Họa sĩ là nữ nhân, lại đẹp thế này, dĩ nhiên chuẩn
hơn bất kỳ lão họa sĩ nào rồi. Nếu chịu làm người mẫu khỏa thân thì còn chuẩn
gấp bội." Lăng Phong nghĩ dâm, miệng thì nói :
- Ý ta là tìm họa sĩ như vị mỹ nữ đây, quả thật quá chuẩn đi.
Lăng Vân thấy bộ dáng nịnh hót của Lăng Phong, liền cắt đứt mạch ba hoa của
hắn, tay chỉ vào bản vẽ.
- Còn cái này ...
- Cái nào sao? Được được, nếu vị mỹ nữ đây chính là người thiết kế, vậy ta sẽ
giải thích một chút, haha, mời ngồi, Vân nhi, nàng đem nước lên phục vụ đi
thôi.
- Vân ... Vân nhi? Ngươi muốn chết?
Lăng Vân bừng bừng nhìn hắn. Tên này hôm nay chán sống, hay ăn phải thuốc
chuột?
Lăng Phong chột dạ cười trừ :
- Ấy, nhầm nhầm, haha, tại hạ sẽ đi lấy nước, không biết hai vị mỹ nữ có cần
bánh trái gì khác không? Dạo này trời khô lạnh, ăn tí trái cây sẽ tốt cho da
dẻ.
Nhìn Lăng Phong đi ra khỏi phòng, Lý Minh Nguyệt không kìm được nói nhỏ :
- Vân Vân, ngươi nói người có nhiều ý tưởng độc đáo kia la hắn, ta thấy nhìn
thế nào cũng giống như phường vô lại.
- Ta ... nghĩ cứ xem thêm chút đã. - Lăng Vân xấu hổ nói.
Đem chút điểm tâm trở về. Lăng Phong bắt đầu luyên thuyên giải thích cho hai
người về kiểu áo cổ ngang này.
Lăng Phong gần như vận dụng hết khả năng diễn thuyết được luyện thời trước.
Kiếp trước dùng cho giám đốc với trưởng dự án nghe, nay cũng thế thôi.
Keyword của slide hôm nay là "gợi cảm".
Hở một chút ngực - "gợi cảm".
Bóp eo - "gợi cảm".
Nâng mông - "gợi cảm".
Lăng Phong kiên trì bảo vệ quan điểm, đảm bảo bài nói chuyện luôn xoay quanh
keyword đã đề ra, có thể nói là một bài nói chuyện trên cả xuất sắc, chỉ không
để ý hai vị mỹ nữ mặt cứ đỏ dần lên.
Thằng này nói chuyện thân thể trước mặt nữ nhân mà chém không hề kiêng kỵ. Bao
nhiêu từ ngữ đều đem ra hết, cái gì mà trơn với chả tròn, thiếu điều cởi hết
đồ người ta ra kể, bảo sao hai vị mỹ nữ không xấu hổ cho được.
Lăng Phong nói đến gần hết, mới cảm giác kỳ kỳ. Cái cảnh này, giống như đang
truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy nha.
Lý Minh Nguyệt nghe đến đoạn mông tròn đã chịu hết nổi, đập bàn nói to :
- Đủ rồi. Ta hiểu ý ngươi. Không cần nói nữa.
- Khụ ... - Lăng Phong ho khan.
Hắn đang hứng thú trên trời dưới đất, đột nhiên bị cắt ngang, trước tiên lấy
cốc nước uống cho nhuận cổ, chém gió nhiều khát quá. Nhìn lại thì thấy vị Lý
mỹ nữ đang mặt đỏ tai hồng nhìn hắn, còn Lăng mỹ nữ thì cúi gằm mặt xuống, chả
hiểu đang biểu hiện gì.
- Cái này chỉ là một kiểu cổ áo, còn thứ gì nói luôn đi.
Lý Minh Nguyệt hỏi tiếp. Hỏi xong nàng cũng không hiểu tại sao mình còn muốn
nghe tên kia tiếp tục.
- Dĩ nhiên là ...
- Không được dùng từ vô sĩ.
- Dĩ nhiên là còn, có điều phải từ từ. Cái này nếu nói về phương diện kinh
doanh, không thể tung hết ra từ đầu được. Dù sao cái tại hạ vẽ cũng chỉ là thứ
sơ đẳng, còn cần ai đó có khiếu thẩm mỹ phát triển cho thích hợp. Chỉ không
biết vị Lý mỹ nữ đây có đủ ...
- Nói nhảm, đưa giấy bút đây.
Bị khích tướng, Lý Minh Nguyệt dĩ nhiên không thể ngồi yên.
Lý Minh Nguyệt là ai chứ? Trong giới sĩ tử kinh thành, Lý Minh Nguyệt rất nổi
bật. Nàng được xem là tài nữ số một, đâu thể để một tên vô lại như Lăng Phong
chém gió cho đã rồi khinh thường được.
Thứ nhất, nàng là nữ nhân, lại là nữ mỹ nữ siêu hạng.
Thứ hai, nàng là con gái Lý tư nghiệp, thân phận không hề thấp.
Thứ ba, là nàng thực sự có tài hoa, đặc biệt là về họa. Thơ nàng làm tốt,
nhưng không đủ đứng đệ nhất. Chẳng qua là nữ nhân, nên nhiều khi làm chỉ đc 80
điểm thì cũng được nâng lên thành 90 điểm.
Nhưng về họa thì nàng thực sự rất tài, đương kim hoàng đế Triệu Cát trong một
lần cao hứng từng khen nói : "Lý Minh Nguyệt vẽ tặng một bức, bằng bảo vật
trăm năm.", nhờ câu này mà nàng thành họa sĩ số một kinh thành. Mặc dù ngoài
nàng ra còn rất nhiều lão họa sĩ tên tuổi khác còn sống. Cũng vì nàng là nữ
nhân, nên không bị mấy lão già kia cà khịa.
Danh khí nàng lâu nay như thế, thế mà thằng trời đánh này từ đâu chui ra, đã
không biết thì thôi, còn dám nghi ngờ khích tướng, bảo sao không bực cho được.
Nhưng càng vào vẽ, Lý Minh Nguyệt còn bực mình hơn, thiếu điều muốn phi thẳng
cây viết vào mặt tên Lăng Phong rồi ra về.
Tên khó ưa này vẫn cái dạng thao thao bất tuyệt, Lý Minh Nguyệt vẽ được nét
nào hắn ý kiến ý cò nét đó, đòi chỉnh sửa không ngừng, còn bảo nét vẽ nàng chỗ
này không nên, chỗ kia không chuẩn.
- Ngươi không phải họa gia, còn dám chê bai ta.
- Ài, Lý cô nương à, ta công nhận tay ta không phải họa gia, nhưng mắt ta là
mắt của họa gia nha. Còn là siêu cấp mắt thần.
- Ta bất kể ngươi cái gì mắt thần mắt cẩu? Đừng có bày đặt chỉnh sửa nét vẽ
của ta, nếu không thì tùy ngươi. Ta nể mặt Vân Vân lắm mới đứng ở đây đến giờ.
- Ài, Vân nhi nàng xem ... Ối quên, Vân đại tỷ xem, ta chẳng qua chỉ muốn nét
vẽ cụ thể dễ nhìn một chút, như thế cắt may cũng dễ. Ngươi bảo người làm chúng
ta đều là người trần mắt thịt, may đồ cần chính xác tỉ lệ, vẽ bay bổng nét
thanh nét đậm thế này, làm sao mà họ nhìn ra chứ?
- Hừ, vậy đi tìm ta làm gì? Tìm người trần mắt thịt mà vẽ.
- Nghe nói Lý mỹ nữ là họa sĩ số một kinh thành, hóa ra kiểu vẽ cũng chỉ có
một.
- Ngươi câm mồm. Ta dĩ nhiên có thể vẽ kiểu nào cũng được. Nhưng đầu tiên
ngươi cút ra xa cho ta.
- Vậy cứ vậy đi.
Đột nhiên Lăng Vân cũng nói chen vào :
- Ta thấy nếu ta là người cắt may, đúng là chỗ này vẽ không ổn ...
- Vân Vân, ngươi ...
- Đấy, haha.
...
Từ Nguyên nóng như lửa đốt ngồi ở sảnh.
Gã quay lại đây được một lúc rồi, trời thì đã dần về tối, không đi tức là bỏ
mất cơ hội lần này.
Đêm qua vì lần hẹn hò này, lão Từ còn họp nội bộ suy nghĩ biết bao nhiêu thủ
đoạn. Cái gì mà tình cờ nắm tay, ôm eo bảo vệ người đẹp lách qua dòng người,
bị kẻ xấu lợi dụng anh hùng cứu mỹ nhân, thủ hạ diễn viên đều xếp hết ở ngoài,
kịch bản kín như bưng. Thế mà giờ này phải ngồi nhìn mấy đứa người làm cứ thi
thoảng liếc liếc, Từ Nguyên mặt đỏ bừng lên.
Cái này, chẳng phải là bị cho leo cây sao.
Từ Đại thiếu gia, bình thường hô một tiếng cả đống nữ nhân chạy tới, không ngờ
còn bị cho leo cây? Chuyện này lộ ra chả phải bao nhiêu uy phong đều mất sao?
Mấy lần Từ Nguyên bảo hạ nhân vào gọi, chỉ toàn nghe nói tiểu thư vẫn đang bận
rộn bàn bạc, chưa thể đi ra.
Đã thế, tức nhất là trong đó có cả thằng chết tiệt Lăng Phong kia.
Thằng nhãi kia thì có cái quái gì mà ngồi bàn bạc cả ngày với Lăng Vân. Còn có
vị Lý mỹ nữ kia nữa. Trong khi Từ đại thiếu gia thì ngồi ở đây lạnh lẽo.
Chuyện gì đây? Thời thế đổi thay sao? Từ Nguyên thiếu điều tức chết.
Gã đang máu nóng xông lên đầu thì có người thò đầu vào tiệm.
- Ấy ấy, ai đây? Chẳng phải Từ Nguyên Từ đại thiếu sao? Hạnh ngộ hạnh ngộ.
- Haha, còn tưởng ai. Hóa ra Hải huynh đệ.
Từ Nguyên ngoài mồm chào hỏi, trong lòng khinh thường.
Lăng Hải hôm nay hết tiền tiêu, đặc biệt ghé thăm Vân Tam muội hỏi tiền. Kinh
thành đúng là kinh thành, ngọa hổ tàng long, dưới chân thiên tử, tiêu xài cũng
rất có phong thái thiên tử.
Mấy hôm nay Lăng Hải mới dạo có vài vòng, đụng độ chỉ vài tiểu thiếu gia, thế
mà vèo cái đã đi vài vạn lượng. Không ổn, Nhị gia nhất định phải bơm lại tí
máu, lấy lại thể diện.