Đạo Hữu Chết Thây Kệ, Miễn Bần Đạo Không Chết


Người đăng: Thần Long

Ngày vẫn chưa tàn, nhưng một góc hẻo lánh Thái Nguyên lại như chìm vào sương
mù, có điểm lành lạnh sau khi tuyết tan, lại có chút âm khí nặng nề. Quét mắt
nhìn qua, chỉ thấy túm tụm hai ba nhóm người đang ở thế gầm gừ canh phòng lẫn
nhau, chỉ có căn miếu cạnh đó là có tiếng đao kiếm văng vẳng.

Giữa ngôi miếu đổ.

"Choang choang"

Trận chiến này đánh đến giờ đã tốn không ít giấy mực.

Bạch Vân Thành từ đầu vẫn dùng Lưu Vân Kiếm pháp cùng chân khí phòng ngự, trên
dưới trái phải kín như bưng, đánh mãi cũng không lọt nổi cái khe hở nào. Lăng
Phong chân chính biết cái gì mới là "hộ thể" đích thực.

Lăng Phong ở phía sau chỉ có thể kiên trì dùng choáng thuật. Hắn cứ đợi Bạch
Vân Thành lộ sơ hở là úp vào một lần, có điều gây choáng đến tai ù mắt hoa
cũng không thấy lão ta có tí tẹo suy chuyển nào.

Mãi tận lúc này ...

"Khục"

"Dính rồi."

Lăng Phong suýt chút kêu thành tiếng.

Có lẽ vừa bị nội thương hành hạ lại cộng thêm kịch độc công tâm, lần đầu tiên
Bạch Vân Thành sững lại, xem ra đã trúng một đòn choáng của Lăng Phong. Lão ta
cũng luyện thần, lại thâm niên lâu năm, 100 lần có thể công phá được 1 lần đã
là thành công.

Nhưng rất nhanh Bạch Vân Thành liền định thần được, sát ý lạnh lẽo chuyển sang
Lăng Phong, đột ngột hô :

- Yên Tiêu Vân Tán, phá!

Đây là giá chiêu Ngân Diện từng dùng đến.

Cặp song kiếm trong tay Bạch Vân Thành xoay tròn loang loáng. Sau một chiêu
Yên Tiêu Vân Tán kiếm khí màu đen bỗng tan ra ít nhiều. Quanh người lão vô
tình hữu ý chừa ra một vị trí ở mạn sườn, trùng hợp là ngay trước mặt Lăng
Phong. Phía ngược lại là Cao Đào, cũng đang ở vị trí thuận lợi ra chiêu chí
mạng.

Lúc này nếu Lăng Phong tận dụng thời cơ, liều lĩnh nhảy vào chỗ đó lôi kéo chú
ý giúp cho Cao Đào, không biết chừng có thể kết thúc trận chiến.

Cao Đào khẳng định Lăng Phong cũng thấy, nhưng mãi không chịu nhảy vào đó,
liền nóng ruột quát :

- Lăng Phong, mau trám vào!

Lăng Phong lưỡng lự, hắn thấy có gì đó không đúng.

Sát ý của lão già kia không phải tự nhiên mà chuyển sang mình.

"Dụ ta vào đó sao?"

Nghĩ gì đó liền nhún vai :

- Thông cảm, không có hứng.

- Ngươi ...

Cao Đào suýt nữa thổ huyết, mắng :

- Sợ chết?

- Sợ chết thì sai sao?

- Ngươi ...

Cao Đào trợn mắt than, lần này kết hợp với thằng vô dụng lại còn sợ chết.

Lăng Phong hừ nhẹ, tức cái gì mà tức? Ông tin ai cũng được, chỉ có sư đồ các
ngươi khẳng định không bao giờ tin.

Khí lực không thể huy động, chả ai khẳng định chuyện chân khí hộ thể sẽ xuất
hiện lại lần nữa, mạng mình chỉ có mình giữ lấy.

Rút cục, Nha Đao lại không nhịn được lao ngay vào vị trí hở kia.

- Chính Linh!

Thế đao như yêu linh muốn lấy mạng người.

Đao vừa ra, Bạch Vân Thành bỗng nổi giận gầm lên một tiếng dữ dội.

"Oàm"

- Vân Khởi Long Tương, chết hết cho ta!

Thanh âm Bạch Vân Thành văng vẳng như lão hổ đang giãy chết. Có thể nghe được
trong không khí những thanh âm vỡ vụn ghê rợn.

Vân Khởi Long Tương là nộ chiêu của Lưu Vân Kiếm pháp, uy lực tăng lên gấp mấy
lần.

"Ào"

- Thần Long Bãi Vĩ.

Tiêu Thiên Phóng vội tung một chưởng chắn lại sát chiêu Vân Khởi Long Tương.

"Bùng"

Dù thế cả 5 người vẫn bị đánh bay ra một đoạn xa.

Còn may vừa rồi không bị lão già này lừa vào bẫy, Lăng Phong toát mồ hôi chửi
Cao Đào :

- Đó! Biết ngay mà. Chỉ có ngươi cái đồ ngu ...

- Hừ, ngươi làm sao nhìn ra?

- Chỉ số thông minh của ta đây đâu phải là người như ngươi có khả năng hiểu
được.

- Ngươi ...

Lần này không chỉ Cao Đào muốn thổ huyết, Nha Đao vừa nhảy vào chỗ kia mới là
kẻ trực tiếp thổ huyết.

- Sao vậy Tiêu đại ca?

Tiêu Thiên Phóng nửa khó khăn nửa vui mừng nói :

- Lão ta sắp đến lúc hơi tàn rồi.

Lăng Phong nhíu mày, cả ngày nay quả thật là đừ quá rồi, khí lực có thể điều
động thì không còn chút nào, khả năng phán đoán của hắn cũng giảm sút thảm.

Bạch Vân Thành sau chiêu Vân Khởi Long Tương, ước chừng khí lực bị rút sạch,
lão như rơi vào trạng thái điên cuồng, tóc tai bung cả ra, khuôn mặt đã biến
thành nhăn nhúm dị thường. Nhưng khí lực vẫn tuôn ra như thác, dưới sự thôi
thúc của nguồn khí lực bạo phát, một bàn tay lão đưa ra trước đảo qua đảo lại.

"Ào"

- Hút cho ta.

Tên Nha Đao trong chớp mắt bị nhấc lên, sau đó hút lại gần lão ta, lủng lẳng
cách mặt đất một trượng cao, không khác nào người treo cổ.

"Dã man. Cách không khống thuật?"

Xem ra khống thuật và hống thuật của Cao Đào đều học từ đây mà ra, nhưng uy
lực vẫn là khác biệt rõ ràng.

Cao Đào mặt mũi không rõ biểu tình nói :

- Không ngờ lão đầu ngươi vẫn còn trữ lại một chiêu này không chịu truyền ...
Các huynh đệ, bây giờ đã tin lời ta rồi chứ? Lão ta căn bản không xem chúng ta
là đồ đệ.

Bạch Vân Thành nổi giận đùng đùng quát :

- Hừ, kẻ nào dám phản bội lão phu, hôm nay đừng hòng sống tiếp.

- Sư phụ, ngài không xem chúng ta là đồ đệ, thứ tốt đều dành cả cho Ngân Diện
Kim Diện, chúng ta khổ cực bỏ mạng bên ngoài chỉ để nuôi hai đứa nó, ngài nói
công bằng hay không?

- Tư chất các ngươi kém cỏi, có luyện cũng vô ích.

Câu này xem ra động chạm đến không ít người, lại thêm mấy cái bóng xuất hiện.

Mãi đến lúc này, đám Như Vân còn lại mới thực sự lao vào vòng chiến.

Trận chiến gần như thành chuyện riêng của U Linh, Lăng Phong dần thành kẻ
ngoài cuộc. Hắn thực tế đã tính chuyện rút ra ngoài từ vài khắc trước, chỉ là
mãi không làm được. Đám Như Vân sát thủ trong lúc vây Bạch Vân Thành cũng rất
giảo hoạt, luôn bày ra một trận thế nào đó vây Lăng Phong vào trong.

Lại nói, Hắc kỳ cũng từng luyện tập khả năng phối hợp, đáng tiếc bây giờ chỉ
có 3 thành viên Hắc kỳ ở đây. Lăng Hổ thì trọng thương, Tần Quyền lại là tên
không bao giờ thích phối hợp, chỉ khoái solo.

- Hành Vân, khởi!

Bạch Vân Thành bằng vào chút khí lực cuối cùng, đột ngột phóng hai thanh kiếm
rời tay, kiếm biến thành phi kiếm.

Đúng, là phi kiếm, thật con m* nó đẳng cấp cao.

- Lão phu đã tính trước có gian tế. Đám ngu ngốc các ngươi lại đi tin lời của
hắn làm phản ta. Chỉ đáng tiếc không tính tới còn Đoạn ... khục khục.

Ánh mắt lão đỏ ngầu, nhìn thẳng vào Cao Đào.

"Từ từ, Đoạn ... cái gì?" Lăng Phong nghĩ đến gì đó chột dạ.

Mấy tên Như Vân có lẽ nhận ra gì đó, đưa mắt nhìn nhau. Lưu Vân Kiếm pháp hóa
ra còn có tầng này, bọn chúng đều không hề biết.

Có kẻ buột miệng :

- Sư phụ, Cửu U ta không cần, chỉ cần ngài chịu giao nốt chiêu cuối của Lưu
Vân Kiếm pháp, đệ tử xin rút lui.

- Lão Tứ, ngươi ...

- Hừ, muộn rồi. Lão phu không có thứ đồ đệ phản bội như các ngươi, U Linh sơn
trang muốn đổi người còn không dễ sao? Lão phu hôm nay thanh lý môn hộ.

Lăng Phong lúc này chen vào :

- Khoan đã, lão già, ngươi trúng độc gì?

Chỉ là, Cao Đào không rõ vô tình hay cố ý, chặn mất câu của Lăng Phong :

- Lão ta chỉ dùng kế ly gián mà thôi. Độc là do lão ta tự rước lấy, lại nghi
ngờ lên đầu chúng ta. Hôm nay hoặc là lão ta chết, hoặc chúng ta chết. Mau
giết lão, nhất định kiếm pháp tâm kinh đều nằm trên người lão mà thôi.

Tiêu Thiên Phóng đột ngột cười lớn :

- Bạch Vân Thành, cảm giác thế nào? Năm đó sư phụ ta bị vây giết, hôm nay
ngươi lại bị phản đồ vây giết. Thứ sư phụ như ngươi đương nhiên sẽ có kết cục
này. Còn tỏ vẻ cái gì?

- Haha, ngươi có nói nữa sư phụ ngươi cũng bị lão phu giết mà thôi, là bại
tướng của lão phu.

- Câm mồm!

"Vù"

Tiêu Thiên Phóng vừa xuất chưởng vừa quát :

- Bạch Vân Thành năm đó giết không biết bao nhiêu đồng môn mới làm Trang chủ
được, chuyện này các ngươi đều ra rõ hơn ta, còn bị lão ta lung lay?

Đám Như Vân sát thủ không biết bị câu của ai làm đả động, rút cục đồng loạt
tung ra sát chiêu.

Kiếm khí đao phong trượng hình bỗng lăng lệ đầy trời.

Bạch Vân Thành bị vây kín 4 phương 8 hướng, Lăng Phong gần như không thấy hình
thù lão ta. Hắn căn bản đã thành giám sát viên trận này, chỉ là chữ "Đoạn" cứ
văng vẳng bên tai.

"Oàm"

Rất nhanh, lại một lần nữa Bạch Vân Thành hống một tiếng hung dữ, đánh bật đám
Như Vân sát thủ.

Cao thủ vẫn là cao thủ, đến lúc tối hậu vẫn không suy chuyển là bao.

Đồng thời, một thanh phi kiếm đột ngột lao ra, nhằm thẳng hướng Lăng Phong.

"Gì? Sao lại vẫn nhằm vào ta trước?"

Lăng Phong bật nhảy lên cao, ném ra một chiêu Cô Hồn Hoặc Thần, hy vọng đánh
lệch thanh phi kiếm đang vù vù trước mắt, miễn cho bị nó bất thình lình xuyên
cho một nhát.

"Keng"

Kiếm vẫn lao đến.

"Móa"

Tiêu Thiên Phóng đột ngột dẫm nhẹ một cái, chưởng phong đánh chếch xuống đất,
hú một tiếng :

- Kháng Long Hữu Hối!

"Bùng"

Từ người Tiêu Thiên Phóng tỏa ra những luồng khí màu vàng nhạt bay lượn, vô
cùng khí thế, lao đến chụp lấy hướng đi của thanh phi kiếm.

"Uung"

Thanh phi kiếm lệch đường, cắm thẳng xuống đất rung bần bật ngay cạnh Lăng
Phong.

- Mau thoát thân.

Tiêu Thiên Phóng hô lớn, chụp lấy Lăng Phong ném ra ngoài.

Trong sát na cuối cùng trên không, Lăng Phong bỗng đảo mắt đến một người.

Hắn nghĩ gì đó cực nhanh, vận toàn bộ lực lượng sót lại lên tay, dùng chiêu Âm
Hồn Bất Tán đơn giản mà tinh chuẩn nhất ném nốt 2 thanh phi đao cuối cùng về
hai tử huỵệt của kẻ nọ.

"Choáng thuật"

"Vù"

"Phực"

- Ngươi ...

Kẻ kia trúng đao, trợn mắt nhìn lại.

Lăng Phong chỉ để lại một nụ cười âm hiểm trước khi thoát ra.

Đã lâu không thực sự giết người, lại lần đầu tiên làm loại chuyện đánh lén
này, tim không khỏi đập gia tốc một chút. Nhưng Lăng Phong không cảm thấy tội
lỗi, hắn có lý do để làm vậy.

...

Áp lực tiêu tan, kiếm triều biến mất, Lăng Phong cũng đã thoát ra khỏi căn
miếu đổ nát.

Xung quanh la liệt đều là người nằm. Không hổ Trang chủ U Linh, năm xưa một
trong 10 người ám sát Tiêu Phong, thậm chí bị thương bị độc, vẫn có thể 1 chọi
10 suốt một lúc lâu, phẫn nộ chiêu nào cũng khiến tất cả chật vật chống đỡ.

Khắp toàn thân mấy kẻ phản bội xấu số từ trên xuống dưới đều đã che kín những
vết cắt. Có vài tên thậm chí đã không còn một chỗ da thịt hoàn chỉnh nào, máu
me đầy người, có lẽ đều chết chắc.

"Phù phù"

Lăng Phong thở hổn hển, cũng chẳng thèm quan tâm đám kia nữa. Tư tưởng chiến
lược chính là đạo hữu chết thây kệ, miễn bần đạo không chết. Còn đừng nói đám
kia căn bản chỉ tạm thời là đạo hữu, Bạch Vân Thành mà chết, hai bên lại trở
mặt thành thù ngay tức khắc.

Thành Bích vỗ ngực nhè nhẹ tiến lại gần, nắm lấy tay Lăng Phong :

- Chàng có sao không? Lão ta hình như đã chết rồi.

- Chết rồi sao?

- Ta không cảm nhận được ba động thần thức nào bên trong đó nữa.

- Chỉ thế đã xong? À không đúng, thế là đã xong?

Lăng Phong vừa mừng vừa sợ.

Lăng Phong tự biết mình chưa đủ thực lực đánh những trận thế này, cái khí lực
gì kia chỉ giúp hắn sống sót. Đóng góp vào trận chiến của hắn gần như không
đáng kể, chỉ như quân xanh lâu lâu quấy rối. Nhưng quan trọng là Lăng Phong đã
bám trụ đến cùng. Hắn thực sự cố gắng hết sức rồi.

Có điều vừa rồi rút cục ai kết liễu được Bạch Vân Thành? Cái này rất quan
trọng, đánh boss xong phải xem ai là người kết thúc nha, còn chia thành phẩm
nữa.


Mật Thám Phong Vân - Chương #318