Người đăng: Thần Long
Một góc Trường An.
Kinh thành là chốn phồn hoa, nơi mỗi người đều tự hào là những người đầy văn
hóa ...
- Đậu móa hai thằng lừa đảo ...
Một tên thanh niên rách rưới vươn vai chửi lớn, khiến bầu không khí nhân văn
của kinh đô nhất thời bị ô nhiễm.
Hôm nay kỷ niệm một tuần Lăng Phong xuyên qua dị giới. Cái này có thể xem là
tin tốt. Nhưng cũng có một tin xấu, đó là dị giới tuy khác biệt, nhưng còn
không dị đến mức có hẳn internet smartphone, còn nát hơn cả âm phủ.
Mấy ngày qua, Lăng Phong cũng đã bắt tay hoạch định một chút tương lai.
Dùng ngón tay điểm qua vài kịch bản xuyên không, hắn đương nhiên rõ thành phần
nào thường có kết cục tốt. Đó chính là những vai tinh thông “cầm kỳ thi họa”,
giống như Lâm Tam gia.
Nói giỏi “cầm kỳ thi họa” thì có chút miễn cưỡng, chính xác phải là giỏi chôm
thơ đạo văn.
Lăng Phong rất mến mộ thơ ca, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức mến mộ đó thôi.
Nói trắng ra là, Phong ca dốt văn.
Hắn kỳ thực rất kính phục các thiên tài xuyên không. Làm như biết mình sẽ
xuyên, học thuộc trước chuẩn bị. Phong ca hiện tại đừng nói là thơ, ngay chữ
phồn thể hắn còn quên hết nét. Hết cách, cả ngày đều ôm máy tính làm việc, có
yêu mến văn chương bao nhiêu cũng thui chột.
Không giỏi văn thơ, vậy khoa học thì thế nào?
Là thanh niên thế kỷ 21, thơ có thể không nhớ, chữ có thể không đẹp, nhưng
kiến thức hàm lượng kỹ thuật cao thì vẫn phải có một chút. Tỷ dụ phương trình
tuyến tính ... thôi bỏ qua. Hoặc phương trình chế thuốc nổ TNT, hình như một
vòng toluen ... thôi lại bỏ qua. Vậy thì trái đất này là hình tròn, gia tốc
trọng trường 9.8, ...
Đáng tiếc, mấy chuyện này đem ra chém gió thì được, đem vào ứng dụng thì Lăng
Phong chịu thua. Hắn là kiểu thanh niên mạng điển hình, có vẻ cái gì cũng
biết, kỳ thực đều là nhờ google. Nếu không có google ...
Năm đó đọc truyện xuyên không, có vài bộ còn để nam chính chế ra cả xe tăng,
thật con m* nó vớ vẩn. Nên biết ngay cả thời hiện đại, 200 quốc gia chỉ có vài
nước chế được xe cộ, số còn lại ngay ốc vít còn phải nhập khẩu, quy trình chế
tạo đều không nắm rõ.
Cho nên hiện tại cho dù tác giả có gắng tô vẽ thế nào, Phong ca căn bản không
thể làm nhà sáng chế vượt thời gian.
Vậy, làm nhà tiên tri thì thế nào?
Cũng không cần chuyên sâu gì lắm, chỉ cần nhớ danh sách vài đại sự kiện là đủ.
Cứ thế ỷ vào tri thức lịch sử mấy trăm năm, vung tay xu cát tị hung, tùy tiện
lẫn lộn một chút quan to lộc hậu kiều thê mỹ thiếp. Chịu khó chơi lớn một chút
tầm ngàn chương, không biết chừng còn đá bay luôn hoàng đế, đánh đến tận châu
Mỹ đi.
Chờ chút, đây lại là dị giới.
Cái này tốt lắm, tri thức lịch sử toàn bộ thành rác rưởi. Lăng Phong hiện tại
so với người cổ đại còn hồ đồ hơn.
Nói dài như vậy, chung quy lại Phong ca là một thanh niên bình thường, thậm
chí vô cùng bình thường. Không văn không võ, không bảo vật không thần khí,
không nhà không xe, không bạn gái không việc làm, cái gì cũng không, xuyên
cũng như không.
Nói vậy vì sao lại chọn hắn làm nam chính?
Khụ, cái này ...
Dù sao thì, xưa nay phân chính phụ không quan trọng ở hoàn cảnh, mà quan trọng
là đẹp trai ... Khụ, nhầm kịch bản. Quan trọng là ăn ở.
...
Đây là một góc chợ thuê việc.
Lăng Phong trước mắt đang phải tìm một việc làm, bằng không căn bản không có
sức mà tỏa ra khí lực bá vương.
Là một thanh niên tiên tiến, xuyên về cổ đại công việc gì là phù hợp nhất?
Sau một tuần lăn lộn, Phong ca kết luận, đó là ... rửa bát.
Từ từ khoan hẵng khinh bỉ. Rửa bát, sẽ luyện cho nam chính tinh thần tập trung
cao độ, làm việc theo dây chuyền, tiến lên công nghiệp hóa, rất có tương lai.
Năm đó sinh viên công việc làm thêm đầu tiên của Phong ca cũng là rửa bát.
Có kinh nghiệm, phỏng vấn không sợ trượt.
Chỉ là, cổ đại xin rửa bát lại không dễ như Lăng Phong tưởng tượng.
Phỏng vấn xin rửa bát cổ đại, chưởng quầy sẽ không hỏi những câu như : kỹ năng
rửa bát của ngươi ra sao, kinh nghiệm rửa bát của ngươi thế nào, trình bày lý
do ngươi chọn bổn điếm, vân vân. Mà sẽ hỏi ngươi là ai giới thiệu qua đây.
Không có? Vậy muốn chạy chân rửa bát này bao nhiêu tiền?
Xin việc, thời nào cũng như nhau. Ngay cả rửa bát cũng phải đi cửa sau. Đại
khái "con cháu xa của chưởng quầy", “bà con của Cửu phu nhân”. Nếu không chí
ít cũng phải bạc trắng vài lượng một suất.
Nói sao, thời này cái gì cũng thiếu, riêng thanh niên có chí hướng rửa bát thì
đông như kiến cỏ, cạnh tranh khốc liệt, không dễ gì rơi vào tay một tên tứ cố
vô thân như Lăng Phong.
Lăng Phong còn nhớ tên chưởng quầy thứ 10 từ biệt hắn, mắt còn khinh thường
nhìn trời :
- Thứ bất học vô thuật như ngươi cũng muốn xin việc ở kinh thành?
Phong ca lúc đó ngửa mặt đầy xúc động. Bất học vô thuật? Đại ca, tốt xấu ta
đây cũng tốt nghiệp đại học, đáng tiếc lúc xuyên không mang được bằng theo mà
thôi.
Xuyên không bị đẩy vào nước này, Phong ca chính là văn sở vị văn.
Rút cục, Lăng Phong đành phải làm thuê linh tinh. Ai thuê gì làm đó, được bữa
nào hay bữa đấy. Lăng Phong thậm chí nghĩ, có lẽ đâm thuê chém mướn nếu giá
cao hắn cũng sẽ làm.
...
Trời đã sắp tối.
Nhóm làm thuê của Lăng Phong đang làm cùng có 4 người. Người lớn tuổi nhất tên
Hùng. Người này dáng như tên, to cao như con gấu, nghe nói trước kia từng làm
trong nha môn quan phủ, đại loại canh ngục cai lệ, sau vì phạm lỗi mà bị đuổi
việc. Còn lại một người mặt vuông tên Diệp, một thanh niên thư sinh tên Vinh.
Và một tên tuổi kém hơn Lăng Phong, tên Quyền. Quyền khá điển trai, rất có
tiềm năng làm soái ca ngôn tình, cũng là kẻ thân thiết với Lăng Phong nhất.
Lại không biết hôm nay có kịp kiếm việc gì hay không, còn mua cái bánh bao lót
dạ.
Tình hình rất không khả quan. Không cẩn thận lại thành nam chính đầu tiên
trong lịch sử xuyên không chết đói ngay tập 3.
Nhớ lại năm đó, cũng một buổi chiều đẹp trời thế này, Phong ca mặc trang phục
siđa, khụ, CK. Ra ngã tư, dựa lưng vào cột điện, nhãn thần u buồn, mái tóc cỏ
dại, nụ cười bất cần đời, ngậm một điếu thuốc rẻ tiền. Đương nhiên, không phải
không có tiền, vì mục đích diễn xuất mà thôi.
Kết quả?
Vô số tiếng hét chói tai hâm mộ, có vài thiếu nữ thậm chí còn kích động tới
hôn mê.
Xuyên không tuy không đem được thân thể, nhưng khi chất thì vẫn mang theo. Hôm
trước chẳng phải vừa hiện thân liền khiến A Cẩu quỳ lạy sao? Đành vậy, lại
phải sống điệu thấp một chút.
- Đây rồi, con ăn mày dơ bẩn ...
Lăng Phong đang thơ thẩn thì con phố phía trước có tiếng ồn ào.
Chỉ thấy một đám thanh niên quây quanh một cô bé ăn mày. Đi giữa là một tên
điển hình cho “đã xấu còn đóng vai ác”, “Nhị thế tổ”. Trước ngực thằng kia là
một cái dây xích chó ... Khụ, tên khoa học gọi dây chuyền vàng.
Lăng Phong còn chưa kịp mô tả thêm, tên kia bỗng vung chân đá một cú như trời
giáng lên người cô bé.
“Bốp”
- A, huhu ...
- Mau chui đến đây cho Đại Hắc nhà ta hỏi tội.
Lăng Phong nhận ra cô bé kia.
Ngày hôm qua lúc hắn không có gì ăn, đang chửi nhân tình thế thái tàn nhẫn,
chính cô bé này chạy đến đưa cho hắn một cái màn thầu cắn dở, nhoẻn miệng cười
rồi chạy đi mất. Lăng Phong đi theo mới biết cô bé này là ăn mày. Chỗ đám ăn
mày tụ tập và chỗ chợ thuê việc cũng gần nhau.
Lúc này, cô bé nước mắt chảy dài, vừa bò trên đất vừa run rẩy :
- Huhu, Đại Hắc ... là ai?
Tên kia chỉ tay sang bên cạnh, cười ha ha :
- Là ai? Haha, chính nó. Ngươi không nhớ sao? Vừa rồi ngươi dám giành mất
miếng bánh của nó, làm nó mất hứng. Bây giờ không làm cho nó vui lên, bổn gia
đánh chết ngươi.
Cô bé nhìn “Đại Hắc” kia, trong mắt lộ vẻ khủng hoảng, chỉ biết ngồi sóng xoài
ra đất nức nở.
"Đại Hắc" kia còn tưởng người nào, hóa ra là một con chó.
Xung quanh lại chẳng có ai đoái hoài. Ăn mày bị đánh chửi là chuyện cơm bữa,
nhìn nhiều thành quen. Hơn nữa, tên kia ăn mặc giàu sang, ác nô ác khuyển đều
dữ tợn, rõ ràng là nhà có quyền thế, chẳng mấy ai dám động vào.
Bốn người Hùng đại ca cũng có mặt từ đầu, chỉ là giờ này bọn họ ngồi xem như
không liên quan, thậm chí tên Hùng liếc cũng không thèm liếc. Có lẽ lăn lộn
nhiều có thói quen giữ mình. May ra mỗi tên Quyền để ý chút đỉnh.
Bình thường trong phim ảnh mà nói, lúc thế này nên có vài đồng chí trị an tới
dẹp loạn, hoặc cao thủ nào đó hành hiệp trượng nghĩa. Coi bộ hôm nay ngày
nghỉ, các vị đây đều ở nhà với vợ con.
Lăng Phong không thể ngồi yên, không có ai làm đại hiệp, vậy hắn sẽ làm. Mỗi
người thanh niên đều có một lần muốn làm đại hiệp.
Lập tức đứng dậy dõng dạc hô :
- Này, dừng tay!
Đám ác nô trợn mắt nhìn sang.
Cô bé ăn mày vội lồm cồm bò dậy, chạy trốn ra sau lưng Lăng Phong.
- Ca ca, cứu muội với ...
- Đừng sợ. - Lăng Phong đẩy cô bé ra sau, thấp giọng an ủi.
- Muội sao lại giành đồ ăn với nó?
Lăng Phong ngồi xuống hỏi cô bé, tim hắn đồng thời nhói lên. Hắn bỗng tưởng
tượng ra cảnh một cô bé lăn ra đất tranh miếng ăn với súc vật, quả thực không
muốn nghĩ tiếp.
Cô bé hai mắt đỏ hoe thổn thức :
- Hức ... muội không giành mà. Đại gia kia rõ ràng ... cho muội tới lấy mà.
- Đừng khóc.
Lăng Phong xoa đầu, đưa tay chùi hai má đã lem luốc.
Lăng Phong cũng đoán ra 7 8 phần câu chuyện. Đám khốn này vứt bánh ra xem trò
"người chó tranh nhau" cho vui, chẳng may cô bé nhanh nhẹn lấy được thật, làm
chúng mất hứng.
Con chó kia to gấp đôi cô bé, nếu chẳng may cô bé chậm chạp, không bị nó vồ
chết mới lạ.
Miếng ăn, trong mắt người này là mạng sống, trong mắt kẻ khác là trò chơi.
Lăng Phong đứng dậy trầm giọng :
- Nó chỉ là một tiểu hài, các ngươi một đám thanh niên đã không nói lý còn ỷ
đông hiếp yếu, không thấy nhục nhã sao?
- Di, con chó này ở đâu ra, còn dám lớn giọng với bổn gia?
Lăng Phong không có võ công, hơn nữa ăn uống thiếu thốn, sức lực chẳng vào
đâu. Nhưng hắn lại có nhiệt huyết của thanh niên đến từ xã hội không giai cấp.
Vì vậy chẳng kiêng nể gì nghiến răng :
- Ngươi gọi ai là chó?
- A, còn dám sủa cơ đấy? Làm sao? Cái loại ti tiện rác rưởi như ngươi, bổn
gia vứt ra miếng xương liền chạy lại gặm, không là chó ...
Chữ “chó” còn chưa nói xong, đã nghe “ào” một tiếng.
Đám gia nô ngơ ngác, căn bản không thể tưởng chuyện này có thể xảy ra. Bọn hắn
theo thiếu gia bao năm, đánh nhau với thiếu gia khác thì có, chứ bị đám làm
thuê này đánh thi chưa bao giờ.
Chỉ thấy tên nhà giàu bị Lăng Phong ngồi lên, hai quyền đấm túi bụi vào mặt.
- Ngươi ... dám đánh lão tử?
“Binh bốp”
- Vi sao không dám? Ông đây hôm nay nhân danh giai cấp vô sản, đánh cho thổ
hào phong kiến các ngươi cha mẹ không nhận ra, thức tỉnh nhân dân cả nước.
Lời kịch rất hào hùng, quần chúng dường như bắt đầu sôi sục.
Chỉ là, chưa đến nửa khắc, đám gia nô tỉnh táo lại, hiện thực tàn nhẫn dần lộ
ra.
- Bảo vệ thiếu gia!
- Đánh chết nó cho ta, ái ui mặt của ta. Đánh vào mặt nó!
“Bốp binh”
- Ca ca ...
- Từ từ, không được đánh mặt không được đánh mặt. Để mặt ta còn lãnh đạo cách
mạng nữa.
Lăng Phong ôm đầu. Trong miệng vẫn thều thào “cách mạng đã đến lúc cấp thiết,
đồng bào hãy tiến lên”. Mãi khi sắp rơi vào hôn mê, hắn mới loáng thoáng thấy
vài bóng người bu lại. Sau đó là một loạt tiếng kêu thảm, hình nhu của tên
thiếu gia kia :
- Phản rồi, phản rồi.
Ai đó nở nụ cười mãn nguyện.
“Haha, phản rồi sao? Cách mạng rút cục nổ ra. Ta sẽ được ghi danh lịch sử, có
chết cũng không nuối tiếc một lần xuyên không.”
Sau đó thì chiến sĩ Lăng Phong cũng nhắm mắt xuôi tay.
Lại quên không kể nốt chuyện năm đó Phong ca mặc đồ siđa đứng đường. Kết cục
cuối cùng là bị vào đồn uống trà hai giờ đồng hồ, tội quấy rối trật tự công
cộng.