Lại Xịt?


Người đăng: Thần Long

Lôi lão gia lãng tai, giọng nói bình thường đã to hơn người thường, đừng nói
gì còn hét lên. Thậm chí khiến đám đông Cái bang Kim nhân đang hỗn chiến cách
đó một đoạn cũng phải nghe thấy.

Phe U Linh cũng có kẻ hiểu biết hô :

- Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia? Cẩn thận hỏa dược của hắn ...

"Vèo"

Chưa nói hết câu đã thấy Lôi Trấn ném ra bịch gì đó tròn tròn đen đen.

Lôi gia tiếng tăm chỉ dưới Đường môn về ám khí. Những thứ vũ khí càng không rõ
hình thù càng dễ gây sợ hãi, hỏa dược của Lôi gia chính thuộc nhóm này.

Mấy chục mạng nhìn thấy dị vật bay trên không đều không hẹn mà cùng lộn người
khinh công, kẻ ôm đầu người co chân, đủ loại tư thế che chắn thân thể. Cũng
chỉ có hai tên "điếc không sợ súng" Lôi Trấn và "đao thương bất nhập" Lăng Hổ
là bình chân như vại.

"Bẹp"

Dị vật đã rơi xuống đất.

Hai bên hé mắt nín thở, nhìn "dị vật" nằm lăn lóc trên đất bắt đầu phát ra
những âm thanh kỳ quái.

"Xì xì"

Hai bên địch ta đều hé mắt chờ hẳn một lúc ...

Vẫn là tiếng xì xì.

Lăng Phong không khỏi ai oán che mặt.

"Xong, lại xịt nữa rồi."

Dạo này tuyển nhân viên có năng lực một chút sao lại khó như vậy? Nghe nói cái
gì Lôi gia Phích Lịch Đường hỏa dược đệ nhất võ lâm, thế nào hai lần đem ra
đều xịt.

- Lão Lôi, ngươi rút cục có phải người của Lôi gia thật không vậy?

- Hỏi vớ vẩn. Gia gia dám cá lần này sẽ nổ đẹp, gì chứ Lưu Tinh châu ta đã
thử 3 lần rồi.

- M* ơi, 3 lần mới đáng nghi đó.

Có lẽ không muốn để thanh danh gia tộc bị ảnh hưởng, Lôi Trấn dõng dạc hô lớn
:

- Chư vị thỉnh yên tâm. Đây là hỏa dược Lôi gia đặc chế, chịu khó chờ một
lát, một khi phát nổ đảm bảo đặc sắc, không đặc sắc không lấy tiền.

- Còn chờ lấy tiền của bọn ta?

Cao Đào bị môt vố lừa mất mặt, lạnh giọng khinh bỉ. Nói rồi gã vung trượng lao
tới trước, Như Vân sát thủ cũng đồng loạt ra tay.

Mấy cái bóng vừa phi lên khỏi mặt đất, bỗng ...

"Bùm"

Một tiếng nổ lớn phát ra vang vọng, kèm theo khói bụi mù mịt, dường như còn
kèm cả ám khí li ti, hàn mang bùng phát khắp bầu trời. Cảnh tượng giống như
thiếu nữ tán hoa, khiến toàn bộ mọi người đều sợ hãi than.

Chỉ nghe Lôi Trấn vừa ho vừa cười ha hả :

- Khụ khụ, Lôi gia gia đã bảo mà, không hỏng được ...

Cả đám U Linh sơn trang không chút phòng bị, dính chiêu nặng nhất đều đồng
loạt bị thổi bay ngược cả ra sau.

Lăng Phong cảm nhận áp lực kia không khỏi chậc chậc nhìn lại Lôi Trấn, chỉ
thấy hiện đúng một chữ, "được". Không khỏi mơ tới tương lai dùng "MMA thần
công" và "lựu đạn hơi cay" lật đổ võ lâm Trung nguyên.

Chỉ là, lại có tiếng ai đó phàn nàn :

- Lão Lôi, ngươi rút cục dùng hỏa dược hay cái gì dược, sao lại thối như vậy
chứ?

- Chẳng phải nói muốn phá trận một cách đặc sắc sao? Thế nào, đủ đặc sắc
chưa?

Lăng Phong bịt mũi khen :

- Đặc sắc, rất đặc sắc. Có điều, ngươi về sau ... chú ý tố chất văn hóa của
Phong Vân bang chút. Chế mùi nặng thêm chút nữa mới ổn.

Vừa nói vừa nhún người lao qua làn hơi cay, mũi đao nhằm thẳng Cao Đào.

Lưu Tinh Châu chỉ tương đương với một đòn ngoại công, không thể làm bị thương
cao thủ nội công. Dù sao bằng mọi giá phải quấy rối tên kia, bằng không để gã
lại chống trượng lập trận, phiền chết.

Quả nhiên, hắn còn chưa kịp tiếp cận, chỉ trong chớp mắt cả 10 tên đều bật
dậy. Ngoài việc trang phục chút rách nát, có vẻ đều không hề hấn gì.

Lăng Phong cũng biết rõ, chỉ một đường đao "mèo cào" của hắn khó lòng kết thúc
nổi cao thủ như Cao Đào, kể cả đối phương vừa bị Lưu Tinh châu thổi bay một
đoạn. Hắn dự tính lấy đại đao làm hư chiêu, phi đao làm thực chiêu.

Chỉ là, khi mũi đại đao chỉ cách Cao Đào chưa đến một trượng, còn chưa kịp
dùng đến phi đao, dị biến bỗng phát sinh.

- Khống Thuật ...

Cao Đào hô một tiếng, gã vung Minh Hoàng Trượng thật mạnh. Ngay khi Minh Hoàng
trượng vung lên, kèm theo đó là một bóng người không rõ từ đâu bị kéo ra, chắn
ngay trước mũi đao của Lăng Phong, phương hướng giống y như bị Minh Hoàng
trượng điều khiển.

Lăng Phong mờ mịt, hắn còn tưởng đối phương xuất chiêu phản công.

"Gì đây, còn có chiêu này?"

Không nghĩ Cao Đào ngoài "hống thuật" còn có cả "cách không khống thuật", vung
một cây trượng lại có thể di chuyển cả thân thể người?

Thứ này Lăng Phong chỉ xem trong phim, chưa từng chứng kiến bao giờ. Càng lúc
càng thấy mình hiểu biết hạn hẹp.

Cao Đào xuất chiêu cực nhanh, Lăng Phog phản ứng vẫn hơi chậm một chút. Hắn
chỉ kịp thi triển một đòn choáng thuật, dồn cả thần lực vào bóng người trước
mặt, đề phòng trường hợp kẻ này mượn lực lượng từ "khống thuật" của Cao Đào
tấn công hắn. Dù sao đám kia cũng là tổ chức sát thủ, hành động cùng nhau bao
lâu nay, ám hiệu phối hợp chắc chắn không tệ.

Cây đao trên tay Lăng Phong bỗng rung lên ...

"Hự"

Có tiếng đao đâm xuyên vào da thịt.

Lăng Phong vội Hoạt Bất Lưu Thủ ngả người lùi ra sau, chỉ là kẻ kia vẫn bám
ngay trước mặt Lăng Phong như một bóng ma. Chỗ này khuất ánh trăng, Lăng Phong
không tài nào nhìn rõ mặt, thần lực lại không thể thi triển. Vừa rồi dùng một
chiêu choáng thuật toàn lực, thần lực còn chưa kịp tụ lại lần hai.

Lăng Phong hoảng hốt dùng Cô Hồn Hoặc Thần, tung người lộn một vòng, phóng ra
vài cây phi đao. Hắn tin tưởng ở cự ly này, kẻ kia nếu không muốn chết sẽ buộc
phải tránh ra xa. Chỉ mệt là hết trận lại phải đi lượm về.

"Bụp bụp bụp"

Ngoài dự đoán, phi đao toàn bộ đều trúng đích.

“Chuyện gì? Bao thịt?"

Cách ra được một quãng, Lăng Phong nheo mắt nhìn lại.

Khuôn mặt kẻ nọ đã bị lộ mất mặt nạ, da mặt nhợt nhạt, hai mắt trợn tròn nhìn
Lăng Phong, khóe miệng giật giật. Kỳ quái là ánh mắt hắn lại không có hận ý
nào với Lăng Phong. Nhìn xuống, chỉ thấy lưỡi đao của Lăng Phong đã xuyên
ngang người đối phương, không trách được Lăng Phong lùi kiểu gì cũng thấy bóng
ở trước mặt.

"Không có mặt nạ? Cổ Tùng?"

Cao Đào giết Cổ Tùng?

Đối phương đột nhiên quay ra hại lẫn nhau. Lăng Phong dám chắc ngoài khống
thật Cao Đào còn dùng phụ chiêu nào đó, bằng không Cổ Tùng khó lòng trong một
chiêu đã bị đâm xuyên như vậy, đám người này đều sàn sàn như nhau.

Lăng Phong thở ra, coi như trả lại nhát kiếm lúc xưa, nhưng đồng thời cũng
trăm tư khó giải.

"Mượn đao giết người? Phí mất mấy cây phi đao."

"Soạt"

Lăng Phong rút đao khỏi người Cổ Tùng, lộn vài vòng ra sau, quan sát động
tĩnh.

Đám sát thủ này xem ra kẻ nào cũng giấu diếm tuyệt chiêu, nói cũng phải, bằng
không làm sao có tiếng tăm như vậy? Chỉ là không ngờ lại dành đề giểt chính sư
huynh đệ, thật không biết còn có thể làm ra chuyện gì khác?

"Ầm"

Cổ Tùng ngã xuống, hơi thở yếu đi cực nhanh, không dám tin thều thào nói :

- Cao Đào, ngươi ...

Cao Đào đã đứng hẳn dậy. Ánh mắt gã thản nhiên như không, lạnh lùng nói :

- Lão Bát, ngươi không phải không biết, sát thủ Như Vân một khi nhận nhiệm vụ
mà thất bại, đồng nghĩa đã vĩnh viễn mất tư cách.

- Chẳng phải lần đó ... cả 7 chúng ta cùng hành động sao?

- Nhưng ngươi là người ra tay cuối cùng, trách nhiệm nằm ở ngươi. Yên tâm đi,
sẽ có người xứng đáng thay thế ngươi.

Lăng Phong thầm nghĩ, xem ra chúng đang nói đến lần ám sát hắn.

Một kẻ cầm đao nhìn Cao Đào cất giọng bất mãn :

- Lão Thất, giờ là lúc nào? Kể cả lão Bát sai sót, cũng không đến lượt nhà
ngươi ra tay thanh lý môn hộ ...

- Hừ, hắn vô dụng như vậy, giữ lại làm gì?

- Hay là ngươi đang có mưu tính riêng đi? Đừng quên còn có chúng ta ở đây.

Cao Đào chỉ nhếch mếp trầm mặc.

Lăng Phong thì vẫn án binh bất động.

Trong mấy tên Như Vân sát thủ, kẻ ân oán nặng nhất với Lăng Phong đương nhiên
chính là Cổ Tùng. Gã từng đâm xuyên Phong ca một kiếm. Có điều kể ra chính từ
nhát kiếm đó ngược lại giúp Lăng Phong gặp không ít kỳ ngộ, hắn có khi phải
cám ơn Cổ Tùng mới đúng.

Cổ Tùng đã chết, ân oán với Như Vân sát thủ cũng giảm quá nửa. Nếu lúc này
Lăng Phong dốc hết sức giết đám này, chỉ e thắng được cũng lưỡng bại câu
thương. Chi bằng chờ xem, để chúng tự giết nhau không phải là hay nhất sao?

Lại nói, bản thân Lăng Phong từ khi xuyên không, hình như chỉ chân chính giết
đúng một người, chính là tên sư đệ của Ngân Diện. Còn lại những trận chiến
khác, từ Uy Viễn tiêu cục Lạc Dương, kỵ binh Nữ Chân ở hẻm núi, cho đến mật
thám Thiên Sách ở Đại Danh, đều kết thúc bằng màn "đánh liệt đối thủ".

Phong ca lâu nay cùng lắm chỉ gây tỷ lệ thương tật 90% là dừng tay. Đương
nhiên, sau đó đối phương có bị huynh đệ khác giết hay không lại là chuyện
khác, cũng không thể truy cứu trách nhiệm hình sự lên người Phong ca đi.

Nghiêm túc mà suy xét, nói Lăng Phong hơi nhân từ nhát tay cũng đúng. Đây là
một điểm yếu của hắn, nhưng cũng là chỗ tốt. Tính cách này khiến kẻ thù sống
dai hơn, nhưng ngược lại lúc cần lại có thể hóa giải không ít kẻ thù thành
bằng hữu.

Dù sao, Phong ca là người văn minh, đánh nhau là đánh nhau, giết người lại là
chuyện khác.

Lăng Phong tiền kiếp là nhân viên bình thường, không phải đặc công cảnh sát.
Ba năm "du lịch" Đại Tống giúp hắn quen mùi máu tanh một chút, nhưng không
đồng nghĩa biến hắn thành một sát nhân. Ngay cả trong suy nghĩ nói năng hắn
vẫn rất hiện đại, xem chừng còn lâu mới sửa hết được.

Thời gian qua ở Hà Đông tình hình hỗn tạp, trộm cướp hoành hành, đủ loại tội
phạm đổ về đây ẩn náu. Đi đâu cũng nghe chuyện chém giết mà thấy quen. Đổi lại
nếu ở Giang Nam Trường An, trị an vẫn rất ổn định, giết người vẫn là trọng
tội. Kể cả có là trả thù đều sẽ bị pháp luật trừng trị.

Không nói ra huynh đệ lại tưởng, cứ về cổ đại dấn thân giang hồ, vung tay muốn
giết người là giết người không ai quản.

Kể ra, giang hồ có câu ân ân oán oán. Lần này Lăng Phong lại hay, chính tay đã
trả được thù, thế nhưng kẻ kia trước khi chết lại không hề căm thù gì Lăng
Phong. Võ lâm chỉ e không mấy người làm được như hắn.


Mật Thám Phong Vân - Chương #294