Độc Sủng


Người đăng: Thần Long

Cửa sau Tấn Vương phủ.

Triệu Đán mặc áo bào thêu hoa, đai lưng ngọc xanh biếc. Cạnh hắn là Dương Diệu
Chân trang phục cổ quái. Tay áo ngắn váy xòe xếp ly. Đây rõ ràng là thời trang
thời Dân Quốc thế kỷ 20.

Nha hoàn Băng Băng đang sợ hãi len lén nhìn hai vị chủ tử. Tiểu thư vừa rồi
lại không xem ai vào đâu nói linh tinh. Kia là Vương tử Kim quốc nha, đằng sau
một bang binh lính trông rất dữ tợn đâu. Chỉ sợ Tấn Vương mất mặt sẽ tức giận
với tiểu thư.

Chỉ nghe Triệu Đán cười khổ :

- Đã dặn nàng đừng ăn mặc như vậy ... Ài, mà thôi tùy nàng vậy.

Nha đầu Băng Băng thở phào. Vẫn như mọi khi, Vương gia “không dám” giận tiểu
thư.

Triệu Đán quả thật hết cách với Dương Diệu Chân. Nàng ta đương nhiên không
phải xinh đẹp nhất, nhưng lại khác hẳn nữ nhân khác. Tính tình hướng ngoại,
hiểu biết cũng thật rộng. Nào ngoại ngữ, nào món ăn, nào trang phục tân kỳ,
thậm chí khinh khí cầu cũng có thể nghĩ ra ...

- Nàng không vui sao? Ta cũng không thích yến tiệc này chút nào.

- Ta không sao ...

Dương Diệu Chân nhớ ra cái gì, hỏi :

- À, vị sư phụ Anh văn lần trước điện hạ mời tới, rút cục là người thế nào
vậy?

- Hắn ta?

Triệu Đán khựng lại, không dưng nhắc đến kẻ khác làm gì?

Tên kia cũng biết ngoại ngữ, lại lý giải được khinh khí cầu, có lẽ nào khiến
Dương Diệu Chân thấy tâm đầu ý hợp?

Triệu Đán liền hắng giọng :

- Một tên thương nhân tầm thường thôi ...

Triệu Đán qua loa rồi chuyển ngay đề tài :

- Phải rồi, hình như đã lâu rồi nàng không về nhà.

- Về nhà? Ta ... không thích về lắm.

- Vì sao? Mỗi lần nhắc đến chuyện này nàng đều thái độ như vậy. Chẳng lẽ,
nàng sợ hãi gì đó ở Dương phủ sao? Kia là nhà nàng ...

Dương Diệu Chân chột dạ :

- Sợ? Ta sợ cái gì chứ?

Triệu Đán nhớ ra gì đó, vui mừng nói :

- Thực ra cũng không sao, nàng đã không muốn về nhà như vậy, ở ngoài mãi cũng
không tốt. Hay là ...

Còn chưa nói xong Dương Diệu Chân đã ôm đầu hô :

- Băng Băng, Băng Băng ...

- Tiểu thư, tiểu thư lại đau đầu rồi sao?

Dương Diệu Chân khó khăn gật đầu, nha đầu Phạm Băng Băng rất hiểu ý chủ nhân,
lập tức khổ sở giải thích :

- Vương gia, tiểu thư lại bệnh cũ ...

Triệu Đán sẵng giọng :

- Nàng đừng giả vờ nữa. Đây không biết đã là lần thứ mấy nàng dùng trò này
rồi.

Dương Diệu Chân rút cục đứng thẳng, nở một nụ cười khó coi.

Triệu Đán nói :

- Diệu Chân, Chính phi và trắc phi, địa vị chỉ hơn kém một chút mà thôi.
Ngoại trừ chút lễ tiết với tổ tông, còn lại mọi thứ đều là ngang hàng. Nàng
còn e ngại điều gì?

- Ta ...

- Hay là vì Sương Nhi? Nàng không biết, chính nàng ấy còn hối thúc ta mau mau
đưa nàng vào Vương phủ, để nàng ấy nhận thức thêm một tỷ muội. Những thứ tân
kỳ nàng làm, Sương Nhi đều khen không ngớt lời.

Sương Nhi là nhũ danh Chính phi của Triệu Đán, một tiểu thư danh môn. Vị chính
phi này là do đích thân phụ hoàng Triệu Cát ban hôn, hai người tuy không có
tình cảm nồng nhiệt gì, nhưng cũng gọi là tương kính như tân.

Dương Diệu Chân chỉ cười. Nàng lại không tin vị Chính phi kia tốt tính như
vậy. Trong mấy bộ phim xuyên không, mấy bà cả đều chẳng phải một dạng nhu
thuận lừa người vậy sao?

Triệu Đán nói :

- Bản Vương yêu thích nàng, nàng làm trắc phi cũng không khác gì Chính phi
cả. Vì sao nàng vẫn không đồng ý?

- Phải đó tiểu thư, chỉ cần Vương gia yêu thích tiểu thư ...

Phạm Băng Băng nói nửa câu bị Dương Diệu Chân liếc mắt, liền rụt cổ lại im re.
Nó căn bản không hiểu nổi, tiểu thư vì cái gì năm lần bảy lượt từ chối Vương
gia. Nó làm nha hoàn, còn chưa nghe nói có nữ nhân nào “có phúc không biết
hưởng” như Dương tiểu thư. Ai đời được Hoàng tử cầu hôn lại còn từ chối, tiểu
thư còn muốn cái gì nữa nha.

Chỉ nghe Dương Diệu Chân nói :

- Điện hạ, cái ta để ý không phải là địa vị quyền lợi trong “hậu cung” của
ngươi ...

Hai chữ “hậu cung” bị nàng ta nhấn rất nặng, chỉ là Triệu Đán lại không nghe
hiểu ý tứ, hỏi :

- Vậy nàng để ý cái gì?

Dương Diệu Chân bước ra trước một bước, kiên nghị nhìn vào mông lung :

- Ta không thích làm một nữ nhân trong hậu cung của bất kỳ ai. Ta chỉ gả cho
nam nhân cả đời toàn tâm toàn ý với ta, ngoài ta ra không có nữ nhân nào khác.

Vài nha hoàn liếc nhau sợ hãi.

Dương tiểu thư đây chẳng phải là đòi ... độc sủng sao?

Kỳ thực, chuyện này cũng không tính giật gân, trong hậu viện cổ đại rất thường
gặp.

Đa phần nữ nhân cổ đại lúc gả vào đại viện đều ù ù cạc cạc, mặc kệ trưởng bối
bày bố, có muốn tranh sủng cũng là gả rồi mới tranh sau. Tuy nhiên, cũng có
không ít nữ nhân mạnh mẽ kiểu Dương tiểu thư, có cơ hội gặp gỡ với trượng phu
từ sớm, đưa ra điều kiện như vậy.

Chỉ là, cái điều kiện này cũng chỉ là chóp lưỡi đầu môi. Nam nhân nào thú thê
thiếp mà chẳng hứa hẹn “nàng cứ yên tâm ta sẽ độc sủng nàng”. Lấy được rồi thì
đâu lại vào đấy.

Có điều, bọn nha hoàn căn bản không hiểu, Dương Diệu Chân đòi hỏi lại là một
khái niệm hoàn toàn khác. Nàng ta là đang làm “cách mạng”.

Triệu Đán có chút không hiểu :

- Cái nàng muốn ...

Dương Diệu Chân ngẩng đầu nhìn thẳng Triệu Đán, mạch lạc nói :

- “Một vợ một chồng”. Trượng phu của ta, chỉ lấy một mình ta mà thôi.

- Cái gì?

Câu này vừa ra, không chỉ Triệu Đán, cả đám nha hoàn thị vệ xung quanh đều
trợn to mắt nhìn. Đây không chỉ là Triệu Đán từ nay không được nạp thêm thiếp,
mà còn phải bỏ cả Chính phi hắn đang có lấy Dương Diệu Chân.

Vài người nghĩ đến, còn may nàng ta là Dương gia tiểu thư, bằng không chỉ sợ
đã bị mắng thảm.

Cổ đại chú trọng nông nghiệp, đòi hỏi nguồn nhân lực dồi dào, thế giới quan
của cả xã hội đều là “con cái đầy nhà”. Lại vì tỷ lệ trẻ sơ sinh chết non cao,
hơn nữa hủ tục lạc hậu, địa vị nữ nhân thấp kém, cho nên tam thê tứ thiếp bị
xem như đương nhiên.

Dương Diệu Chân đòi hỏi Triệu Đán chỉ lấy một mình nàng ta, ở hiện đại là lẽ
thường, ở cổ đại là quá phận. Cũng đừng nghĩ hành động của nàng ta sẽ khiến nữ
nhân thiên hạ cảm động sùng bái. Chỉ e còn trách Dương Diệu Chân không đủ
“hiền lương thục đức” như bọn họ.

Nhân tiện nói.

Cổ đại tuy đa thê là chuyện thường, kỳ thực không phải nam nhân nào cũng có
diễm phúc này. Rất nhiều thanh niên hiện đại đều ngộ nhận cứ xuyên về cổ đại
là lấy vợ thoải mái. Thực ra, còn phải kèm vài điều kiện.

Mặc dù pháp luật không quy định hạng người nào thì được hạng người nào không.
Nhưng thông thường, phải có chút địa vị thì mới có quyền lấy vợ bé. Bình dân
trừ phi chính thê vô sinh phạm pháp, còn không vẫn chỉ một vợ một chồng.

Cho nên, nếu xuyên phải một thanh niên tầm thường, đừng nói nạp thiếp, ngay cả
lấy vợ cũng vẫn khó khăn. Nói không chừng được cô vợ đẹp một chút, ngày nào đó
lại thành thiếp của địa chủ trong vùng. Điểm này thì chẳng khác gì hiện đại.
Mà Lăng Phong hiện tại lại chính là ... loại này.

Nhưng xuyên trúng một Vương gia như Triệu Đán, thì chính là loại hình “lấy
thoải mái”. Gã mà chỉ có một vợ, còn là không phù hợp địa vị làm mất mặt Hoàng
gia, vi phạm truyền thống mỹ đức tốt đẹp ngàn năm, thậm chí còn bị toàn dân
xem thường.

Nói sao, anh em bọn ta là nghèo nên không nạp nổi thiếp, ngươi là Hoàng tử lại
bày đặt không nạp thiếp, chúng ta không phỉ nhổ ngươi mới là lạ.

Tính ra thì, hậu viện của Triệu Đán vẫn rất khiêm tốn. Gã hiện chỉ có 1 Chính
phi và 3 người thiếp. So với Hoàng huynh Hoàng đệ khác đều kém, đám kia đều là
2 chữ số. Tỷ dụ Nhị Hoàng huynh Triệu Khánh của gã, nghe đâu vừa nạp một vũ cơ
làm người thiếp thứ 10.

Nạp Diệu Chân làm trắc phi, đã là cực hạn tranh đấu của Triệu Đán. Trắc phi
Hoàng tử là đã động đến Tông thất Hoàng gia, phải có Tông Chính Tự bàn bạc
Hoàng hậu phê chuẩn, không phải Triệu Đán thích lập là lập. Dương gia đang
thuộc diện hiềm nghi, lý lịch gia tộc “có vấn đề”, nạp một nữ nhân Dương gia
làm thiếp đã khó đừng nói chi làm hẳn trắc phi.

Chẳng qua may cho Triệu Đán, gần đây Thái tử Triệu Hoàn hoàng huynh gã lại lập
được một trắc phi họ Lâm. Lâm gia Dương gia tình hình có chút tương đồng,
Triệu Đán nhân đó mới hy vọng làm theo.

Dương Diệu Chân nhìn Triệu Đán, nửa đùa nửa nghiêm túc nói :

- Điện hạ, yêu cầu của dân nữ, ngài không làm được, đúng không?

- Tiểu thư ...

Phạm Băng Băng sợ hãi kéo tay chủ nhân. Lời kia rất dễ chọc giận Triệu Đán.

Quả nhiên Triệu Đán sinh khó chịu, nặng giọng :

- Diệu Chân, trước nay nàng muốn làm gì bản vương đều chiều ý. Nhưng còn muốn
ta cả đời chỉ có một Vương phi, bản Vương không làm được.

Dương Diệu Chân chỉ cười gượng. Nàng ta đã biết sẽ có đáp án này.

Bắt một nam nhân chung tình với chỉ một nữ nhân, cái này ngay cả hiện đại còn
khó, nói chi một Hoàng tử cổ đại.

Chỉ là, điều kiện của Triệu Đán, có lẽ đã là tốt nhất mà một nữ nhân có thể
truy cầu. Còn trẻ, đẹp trai, có tiền, có quyền, là “Hoàng tử” cả nghĩa đen lẫn
nghĩa bóng. Quan trọng là, hắn ta thực thích nàng.

Dương Diệu Chân còn cầu mong cái gì đây? Một vị “cao phú soái” nhưng chỉ yêu
một mình nàng trọn đời? Cái khả năng này căn bản là mò kim đáy bể.

Kỳ thực, nàng ta vừa rồi cũng không quá quyết liệt như bề ngoài. Nàng ta chỉ
hy vọng Triệu Đán không đồng ý cũng sẽ nói tránh đi, hứa hẹn linh tinh cũng
được.

Chỉ là, Triệu Đán lại quá nghiêm túc, lại còn lần đầu tiên giận lớn như vậy.

Chỉ thấy Triệu Đán phẩy tay với hạ nhân :

- Các ngươi đưa tiểu thư về Dương phủ đi.

- Vâng, điện hạ.

Dương Diệu Chân còn muốn nói gì đó, nhưng chợt nhớ ra thời gian qua nàng trốn
nhà sống ngoài, đều là một tay Triệu Đán chu cấp. Mịch lâu Yên Vũ lâu Thục Cẩm
Hiên, đều là Triệu Đán ban cho. Nàng ta nhất thời cũng thấy hổ thẹn.

Mặc dù khi nhận những bất động sản kia, nàng và Triệu Đán đã có hiệp nghị
ngầm. Vương gia giúp đỡ nàng kinh doanh, nàng làm ra tiền sẽ trả lại hắn.
Nhưng loại chuyện này chỉ là nói cho vui, chính là có đi không cần lại.

Dương Diệu Chân cũng chẳng phải ngốc, biết kia là Triệu Đán “đầu tư tán tỉnh”,
nào có thể trả lại sòng phẳng. Chẳng qua, bấy lâu nàng vì muốn sống riêng nên
giả vờ không thấy mà thôi.

Chỉ nghe Triệu Đán phân phó :

- Phải rồi, dạo gần đây trong thành bất ổn. Bản vương sắp xếp thêm vài nha
hoàn có thân thủ cho nàng, nàng cứ nhận đi!

Triệu Đán cũng không nhìn Diệu Chân, chỉ để lại một câu rồi xoay lưng đi vào :

- Còn nàng, là của ta. Ai cũng đoạt không được.

Dương Diệu Chân không khỏi thở dài. Nàng không biết cảm thụ của nữ nhân khác
sẽ ra sao khi nghe câu nói bá đạo kia, có lẽ sẽ thấy rất hạnh phúc chăng? Nàng
lại thấy như mình bị giam cầm. Hắn là một Vương gia, nàng chạy không khỏi tay
hắn.

Nàng ta liếc mắt lơ đãng, phát hiện một nha hoàn xinh đẹp nhìn mình ánh mắt
khá cổ quái. Chỉ là đang lúc có tâm tư, cũng nhất thời không để tâm.


Mật Thám Phong Vân - Chương #289