Ta Thực Sự Chưa Nhìn Mặt Nàng


Người đăng: Thần Long

Tại hiện trường.

Trong đêm đen Lăng Phong nhìn không rõ mặt nữ tử nọ, không phân biệt nổi đẹp
xấu, trong lòng tuy có ngàn vạn lời muốn nói, ngoài miệng ngáp ngáp vài lần
lại chỉ bắn được vài dòng :

- Cô nương, thỉnh ngươi đừng kêu. Ta đi ngay lập tức.

Không có tiếng hồi đáp. Nữ tử trên giường vẫn không nhúc nhích, đại khái bị
Phong ca dọa cho chết cứng.

Thực ra vừa rồi người kêu dâm tặc cũng không phải nàng này, mà là con nha
hoàn. Chỉ là ả kia đã chạy bay biến ra ngoài, xem chừng đi gọi người.

Phong ca lập tức muốn chuồn, chẳng lẽ còn chờ người tới bắt gian tại trận?

Chẳng qua, hắn vừa đứng lên khỏi giường thì phát hiện một chuyện phiền toái.

Số là hắn thân trên ngoại trừ băng bó đều trống trơn, bên dưới chỉ độc một cái
quần lửng. Này trong mắt nữ tử cổ đại có thể coi là thật to khiếm nhã, vô cùng
khiếm nhã.

Trong bóng đêm, chỉ thấy cô gái kia có lẽ vì giật mình, thụt lùi thật sâu vào
góc giường.

Lại nói, quần lửng thời cổ tuy thùng thình, nhưng lại mỏng manh rất dễ lộ
hàng. Lăng Phong ăn ở hai năm mà vẫn chẳng quen nổi, phải đặt riêng mấy chục
cái quần nhỏ dùng dần. Hắn cũng chả rảnh đi phổ biến món này cho toàn dân, đồ
ai người đó giữ, Phong ca còn chưa tấm lòng Bồ tát đến mức đi phát minh đồ đạc
nâng niu tiểu đệ dùm thằng khác.

Lần này dưỡng thương không biết ai thay áo quần cho hắn, lại cởi luôn món nội
y độc quyền kia. Còn may Phong ca đang lúc căng thẳng, nếu không "tiểu đệ" mà
dựng thẳng lên chào cờ, chỉ e nữ tử kia sẽ ngất ngay tại chỗ vì ngưỡng mộ.

Vốn Lăng Phong nghĩ nàng ta sẽ ôm đầu che mắt la toáng lên, hoặc là tê tâm
liệt phế nức nở thống thiết cái gì đó. Dù sao cho dù là hiện đại đi nữa, bị
một nam nhân nửa đêm nhảy lên giường, lại thân trần khiếm nhã như vậy, phản
ứng bình thường nên là vậy.

Chỉ là, nàng ta vẫn ... im lặng.

Thậm chí Lăng Phong còn cảm giác, dường như đằng sau tấm chăn kia, nàng ta còn
lén đưa mắt chiêm ngưỡng thân thể mình.

Có khi nào là bị bệnh máu lên não chậm hay không?

Lăng Phong không có thời gian nghĩ nhiều, hắn cố gắng trương ra bản mặt thuần
khiết nhất có thể của mình :

- Đây là hiểu lầm, tuyệt đối hiểu lầm. Có thời gian ta sẽ kể ít chuyện xưa
cho cô nghe, đảm bảo vô cùng kịch tính ...

Kỳ thực nói đến đoạn "hiểu lầm", Lăng Phong chính bản thân cũng cảm giác vô
lực. Thật m* nó trên đời còn có hiểu lầm nào xảo như vậy, muốn giải thích chỉ
e nói vài ba năm vẫn không ai tin.

Bên ngoài đã nghe tiếng người chạy từ xa xa.

Lăng Phong lập tức tỉnh táo.

Tình hình này còn dây dưa ở đây giải thích làm m* gì cho mất thời gian, chạy
trước tính sau mới là thượng sách. Cái này không phải vấn đề vô lại hay không
vô lại, mà là ngu hay không ngu. Dù sao hắn tin tưởng mình còn chưa đụng đến
thân thể cô gái kia, ngay cả nàng ta có mấy con mắt hắn còn chẳng rõ.

Lùi một bước mà nói, cưỡng bức xong Phong ca cũng phải có tí sướng trong người
mới phải, đây hắn chỉ thấy mệt mỏi rã rời, cái bộ phận thần thánh kia lại chả
có tẹo xúc cảm gì.

Chẳng qua xét lại, hình như Phong ca ngày trước mấy lần hành lạc đều như vậy
cả, cứ hết chuyện là mù mờ quên sạch, biết đâu lần này bệnh cũ tái phát?

Lăng Phong còn chưa kịp động bước tiếp theo, sau lưng đã có người động giúp
hắn.

"Ầm"

Cửa lớn bị đá văng.

...

"Hóng" thời nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều.

Chưa tới vài phút, trước cửa phòng đã tụ tấp mấy chục người. Cả đám chen chân
đốt đuốc, cố gắng chiêm ngưỡng vị anh hùng vừa ngang trời xuất thế.

Bon họ không khỏi bội phục vị hái hoa dâm tặc kia, hình như trên bụng còn đang
băng bó, không biết chừng lần trước hành nghề cưỡng gian chịu trọng thương,
nay vừa tỉnh dậy chưa chừa lại vác của quý đi tìm hàng, quả nhiên có tâm huyết
với nghề. Kể ra quanh đây phường dâm tặc lỳ lợm cũng không thiếu, nhưng đạt
đến trình độ này thì không có ai.

Phi vào phòng là hai tên gia đinh to cao, chưa vào đã la :

- Cuồng đồ to gan, nửa đêm dám đột nhập Triều gia trang làm nhục dân nữ ...

Hai vị đại ca đây cũng thật là nhiệt huyết. Nhìn thế nào cũng giống như vội vã
vào xem tiểu thư có lộ hàng gì không mới đúng.

Lăng Phong còn không tệ đến mức đứng yên chờ người ta đánh. Hắn ngay lập tức
thi triển tất cả tuyệt học có thể, từ Hoạt Bất Lưu Thủ cho đến Đoạn Hồn quyết.

Chẳng qua, chiêu số thì vẫn có, nhưng hiệu quả thì không.

"M* nó khí lực đi đâu hết cả? Không lẽ vừa rồi thực sự làm chuyện kia, liền cả
chút sức lực cũng không còn?"

Tình hình cực kỳ bất ổn, Lăng Phong không chỉ cơ bắp mất sức, ngay cảm ứng
thần lực cũng không thấy đâu. Vừa rồi trong "tâm cảnh" chẳng phải đã hồi phục
dư thừa sao?

Đã hiểu, thôi khẳng định là lại xuyên không rồi, thân thể mới nên khí lực lại
về zero.

Lăng Phong thầm kêu khổ, này không khác gì biến hắn thành kẻ bại liệt.

Chưa kịp ra chiêu thứ hai, Lăng Phong đã bị hai tên kia khóa cứng đầu vai, cả
người gập xuống. Thật không rõ nhà này nuôi gia đinh hay nuôi lực sĩ, khí lực
đối phương quả thật ngoài dự đoán của Lăng Phong. Đối phương ấn xuống hắn
không cách nào gỡ ra được.

Một tên khinh khỉnh nói :

- Hừ, hóa ra chiêu số cũng không tệ, chỉ tiếc lại yếu ớt như sên.

Lăng Phong mượn lực của đối phương cúi luôn người xuống, muốn nhăn đây lách
qua. Chỉ là, vừa xoay được người ra cửa, Lăng Phong đã phải khựng lại.

"Sang"

- Khôn hồn thì đừng cựa quậy.

Hai thanh đao nặng trịch đã đặt lên cổ Lăng Phong.

Lăng Phong từng trải chém giết, hắn nhận ra hàn ý phát ra từ cây đao, này là
đồ đạc từng giết người, không phải loại đồ chơi làm cảnh.

Cùng lúc, bên ngoài có tiếng the thé của một đứa nha hoàn :

- Chính tên dâm tặc này ...

Lăng Phong trợn mắt há mồm, trong lòng kêu to ngậm máu phun người, còn chưa
kịp phân bua đã nghe con nha hoàn kể lể :

- Ta hét lên đuổi hắn ra ngoài, hắn còn nói cái gì "phóng ra", rồi cái gì
"lâu lâu mới sướng một lần, thả cửa cái đã" ghê tởm gì đó, cứ thế hùng hổ đi
vào phòng lao lên giường ...

Lăng Phong nghe đến đây vô cùng buồn bực. Mấy câu kinh điển "phóng khoáng" gì
kia hắn có nói thật, nhưng rõ ràng là trong tâm cảnh cùng một tên xấu xí, lúc
nào lại đến tai đứa nha hoàn?

Bên ngoài nghe đến đoạn "phóng ra" đều đã gật gù một mảnh :

- Khẳng định là dâm tặc, không sai được.

- Giết hắn, sẵn đuốc thiêu luôn ...

Tình cảm quần chúng dâng trào. Cá biệt có vài vị hiểu biết sâu rộng còn bàn
luận hẳn về mặt chuyên môn :

- Theo ta tính toán, từ lúc hắn vào cửa cho đến lúc phóng ra chưa đến mấy
phân thời gian, này con m* nó quá mất thể diện nam nhân, có lý nào không chém?

Lăng Phong bị hai tên lực lưỡng cưỡng ép đi ra ngoài, nhìn đám đông ác miệng
không khỏi sinh căm hặn. Phong ca có cưỡng gian thật, có thiêu cũng phải mời
luật sư ra tòa định án, nào đến lượt đám các ngươi ở đó mà ý kiến? Pháp luật ở
đâu? Công an ở đâu chứ?

Phong ca làm sao khuất phục đơn giản như vậy, nhất quyết ngẩng cao đầu nói :

- Tại hạ liền ngay cả mặt cô nương kia còn chưa nhìn được, làm sao có thể ...

- Ồ ...? - Bên dưới bỗng ồ lên một mảnh.

Lăng Phong cứ tưởng nói câu này ra ở dưới sẽ một mảnh truy vấn chửi bới, hóa
ra sự thực hoàn toàn trái ngược.

Chỉ nghe vài đứa trong đó xì xào :

- Chưa nhìn mặt? Thảo nào. Hắn ta nếu nhìn mặt mà vẫn hành sự được, ta vái
hắn làm sư phụ.

- Mất hứng, còn tưởng thằng này có sở thích kỳ lạ.

Lăng Phong càng nghe càng mạc danh kỳ diệu. Đám này giọng điệu giống như còn
trách hắn, đại khái phải nhìn mặt cưỡng gian mới hợp ý chúng.

Lăng Phong đang muốn nói tiếp, lưỡi đao lại ca sát vào cổ hắn, ước chừng đã
sinh vết cắt. Hắn vội vàng nói :

- Hai vị nhân huynh, tức giận thì cứ tức giận, trước tiên để thanh đao xuống
cái đã. Lỡ đâu lệch tay mà nói, này cả cái mạng người chứ không đùa được.

- Ngươi câm mồm, mạng ngươi đáng sao?

Kẻ còn lại chán ghét nói :

- Uổng công Đại ca đối tốt với ngươi, còn đem ngươi về trị thương.

"Trị thương?"

Lăng Phong giờ này mới cảm giác vật băng bó ở trên bụng.

Ngoài miệng vẫn tiếp tục :

- Ài ... đây tuyệt đối là mộng du. Các vị còn không biết, ta lúc nhỏ có bệnh
mộng du, vừa đặt lưng xuống ngủ liền có thể tự đi vệ sinh, haha ... Ngươi
trừng cái gì mà trừng, ta thề với trời đất đang nói sự thật.

Bên dưới nghe không lọt, chửi lại :

- Lão Tam, lão Tứ, giết chết tên đăng đồ tử này cho rồi còn để hắn nói nhiều
làm gì?

Hai tên thanh niên cổ tay lật lại, thêm một nhịp Lăng Phong sẽ đi đời nhà ma.
Trấn Độc Mộc này quan phủ không quản hết, Triều gia trang lại là đại trang
viện, có giết một người chứ mười người cũng chả ai thèm truy cứu.

"Đệch, cứng mềm đều không ăn. Lần này thảm."

"Soạt"

Tưởng chừng vụ án nửa đêm đột nhập phòng dân nữ đến đây cứ thế là kết thúc,
tên dâm tặc bị quần chúng mãnh liệt lên án, xấu hổ cắn lưỡi tự sát tại hiện
trường. Thì ...

"Keng"

- Xin dừng tay.

Lăng Phong trong lòng mừng rỡ. Có thế chứ, tốt xấu cũng là nam chính. Người
tốt xuất hiện rồi.

Chỉ thấy vài người xuất hiện trong đám đông.

- Nguyệt Dung, Tần Quyền? Ta không phải đã xuyên lần nữa sao? Các ngươi cũng
đi cùng?

- Hắn bị làm sao vậy?

- Không biết.

- Tránh đường, lão gia đến!

Rất nhanh, gia chủ Triều Lam cũng giá đáo, mặt hầm hầm tức giận. Kia là phòng
em gái y, đại tiểu thư Triều Nguyệt Nga, là người mà họ Triều yêu thương nhất.
Còn tên Lăng Phong này, y nể mặt người khác mới cứu hắn về, thế mà hắn lại dám
làm chuyện đồi bại này, thật là muốn chém chết hắn tại chỗ. Chỉ là, người kia
trước khi đi có dặn dò y chăm sóc tên này, y không thể xuống tay.

Nhưng cũng không thể cứ thế cho qua, Triều Lam lạnh giọng :

- Lăng thiếu hiệp, ngươi còn gì để nói không?

Lăng Phong nhìn quần chúng nghĩ nghĩ, rút cục nghẹn ra một câu :

- Ta ... thực sự chưa nhìn mặt nàng.

- Ài, cũng tội cho hắn ...

Bên dưới một mảnh thông cảm.

Triều Lam giống như càng giận, quát :

- Người đâu, trói lại ném vào nhà kho.

Cùng lúc, lại thêm một tên gia đinh chạy vào :

- Lão gia, có người trộm thức ăn trong nhà bếp ...

- Bắt trói ném luôn vào kho.


Mật Thám Phong Vân - Chương #203