Tâm Pháp Bí Chữ "chém"


Người đăng: Thần Long

Chỉ thấy trên người kẻ kia, chỗ bị Lăng Phong đánh đầu tiên móp vào, sau đó
lại nở ra bằng phẳng trở lại, quả thật không khác gì đang xem phim ma.

Đến lượt tên râu ria vung bàn tay ra trước, Lăng Phong đành đưa tay ngạnh đỡ.

"Soạt"

Lăng Phong chửi thầm. Cái thứ "xì xì" của đối phương nhìn đã thấy ghê, chạm
vào còn ghê hơn, chỗ bị thương cũng bị ăn mòn như dính acid.

Nhưng vấn đề là, hóa ra hắn cũng tái tạo được.

Tốt xấu Phong ca cũng từng ghé chơi âm phủ, cũng gọi là dân có kinh nghiệm,
lập tức khẳng định đây không phải âm phủ.

Cả hắn và đối phương không phải thực thể, đánh vào người gây tổn thương ngay
lập tức có thể tái sinh, nhưng mỗi lần tái sinh sẽ tiêu hao thần lực. Lăng
Phong đương nhiên không thể đùng một cái đoán ra đây là tâm cảnh, nhưng hắn
cũng đoán được không gian này là một loại ảo cảnh. Còn hắn, có thể vẫn còn
sống.

- Ước gì ở đây có khẩu súng ngắn ...

Nói chưa xong câu, Lăng Phong đã phải trợn mắt há mồm, tên kia cũng khựng lại
nheo mắt nhìn.

Trước mặt Lăng Phong thế mà xuất hiện một thứ màu đen.

Chỉ thấy một khẩu súng ngắn G17 của thời hiện đại.

Ôi đệch m* đây là cái không gian quái quỷ gì?

Game không gian thực?

Tên râu ria không rõ thứ đồ chơi đen đen của Lăng Phong là gì, vẫn mạnh miệng
nói :

- Gì đấy? Ám khí? Hô, tưởng gì, ám khí trong thiên hạ ngay cả Khổng Tước Linh
lão ca cũng từng xài qua, ngươi đem thứ bé tẹo đó ra tác dụng gì?

"Xì xì"

Lăng Phong không suy nghĩ dông dài, hắn cực ghét cái tiếng xì của tên kia.

Súng giơ lên.

"Đoàng"

- Ááá, mặt của ta ... Đây rút cục là ám khí gì? Đường môn từ lúc nào phát
minh thứ lợi hại như vậy?

- Sửa cho ngươi nhớ. Cái này không phải Đường môn, mà do Lăng Môn phát minh.

- Lăng Môn nào?

- Chính là gia tộc của ta.

Tự nhiên trên trời rơi xuống một cây G17 đảo lộn tất cả logic, vừa rồi bị đuổi
chạy té khói bây giờ lại lật ngược thế cờ, Lăng Phong cũng chả thèm chần chừ,
giơ lên chuẩn bị bóp cò lần hai.

Tên kia nhìn thấy hoảng hồn. Cái món kia bắn ra chỉ một phát đã làm người hắn
thủng một lỗ to đùng, cả đời vân du của gã cũng chưa gặp ám khí nào khủng bố
đến vậy.

...

Lăng Phong luôn nghĩ mình không có tâm pháp để dùng.

Thực tế đúng như Kha lão từng nhận định, hắn có mà không biết.

Tâm pháp của Lăng Phong dường như là một bản sao Lưỡng Nghi Tâm pháp của Toàn
Chân, tầng hóa hình Lưỡng Nghi Hộ Tâm khá tương tự, ngay cả tâm cảnh cũng
không sai biệt. Cũng không rõ mấy thứ này trong người Lăng Phong từ lúc nào.

Điểm khác biệt giữa Lăng Phong và đệ tử Toàn Chân có lẽ nằm ở phần luyện khí
cơ bản.

Toàn Chân dùng Nội Đan thuật, còn Lăng Phong thì dùng hàng chợ trời. Mặc dù có
sự giúp đỡ của Tần Quyền, nhưng có thầy có sách vẫn khác với học theo kiểu bàn
luận hỏi han.

Nói ra thì cả hai đều chỉ cách vận khí hít thở, thông mạch Nhâm Đốc như nhau
mà thôi. Chẳng qua, hàng chợ thì không thể bằng hàng hiệu, điều này là không
thể che lấp được.

Nội Đan thuật dựa trên đạo dẫn của Đạo gia, cùng với thiền định của Phật gia,
đều lấy chữ "tĩnh" làm bí quyết. Còn phép luyện khí của Lăng Phong là Tần
Quyền gia sư, cũng không biết là dựa vào bí chữ gì, tâm trí luôn trong trạng
thái hưng phấn.

Chắc bí chữ “chém”, trong “chém gió”.

Tuy khi vận công có chút hưng phấn, nhưng thu công Lăng Phong vẫn tĩnh tọa
giống như thiên hạ.

Nói chung, võ công Lăng Phong đang có là một kiểu hầm bà lằng, nửa này nửa
kia, xác suất tẩu hỏa nhập ma luôn luôn rất cao.

Lần giao chiến với Như Vân sát thủ, vào lúc gần cuối Lăng Phong đột nhiên rơi
vào trạng thái "mong manh dễ vỡ", tai mắt khí lực hỗn loạn, đến cuối cùng
Lưỡng Nghi Hộ Tâm còn đột nhiên tiêu thất. Thực ra lúc đó Lăng Phong đã ở bờ
vực tẩu hỏa nhập ma lần hai, nếu không bị đâm trọng thương, sớm muộn hắn cũng
sẽ tự ngã luôn ra đương trường.

Lăng Phong liều lĩnh kích phát chiến ý thi triển thương pháp, vô hình khiến
thần pháp của hắn "lục đục nội bộ", chữ "vô" chữ "ý" đồng thời xuất hiện xung
khắc lẫn nhau, kéo theo tâm pháp cũng bắt buộc phải kích hoạt.

Nói dễ hiểu thế này, cướp tới nhà, hai huynh đệ tranh giành ra chiến, lão cha
phải chạy ra can ngăn, rút cục cả ba đều mất sức.

Trong cái rủi có cái may, sau lần bị kiệt quệ, tâm pháp của Lăng Phong rút cục
vượt ải thành công sinh tâm cảnh, chính là giấc mơ kỳ quái này, báo hại Phong
ca còn tưởng mình gặp "trải nghiệm cận chết".

Có điều trong cái may lại có cái rủi. Tâm cảnh của Lăng Phong vừa xuất hiện đã
bị kẻ lạ dùng thần pháp sờ vào. Đối phương có lẽ nghĩ Lăng Phong yếu, muốn vào
chơi chút.

Bên trong tâm cảnh, mọi thứ thực thể hay chiêu thức đều phải xài đến thần lực.
Thân ảnh đều do thần lực sinh ra, chỉ cần thần lực không cạn lúc nào cũng tạo
ra được. Điều này có nghĩa là, với những người không có thần, hoặc không đủ
thần như Tiểu Uyển, chỉ có thể nhìn thấy không gian tâm cảnh, chứ không thể
tạo ra cái gì.

Cũng có nghĩa là, nếu bị cao thủ thần đột nhập, người không có thần chỉ có thể
dùng ý chí để thủ, không thể phản công. Đó là lý do vì sao Dương Thanh Phong
nhắc nhở Tiểu Uyển luyện tâm cho kỹ, tránh bị khống chế.

Tiện nói luôn.

Bình thường một người dùng thần lực đột nhập tâm cảnh đối phương, chỉ cần lọt
một tia vào là được, không có ai rảnh đi phí phạm thần lực tái tạo cả thân thể
rõ rành rành như tên kia. Đã thế, dường như anh đây còn là người yêu bản thân,
đánh nhau thắng thua không quan trọng chỉ cần dung nhan vẫn còn đẹp là được.
Hỏng một tí lại tạo một tí.

Lăng Phong từ đầu cứ ghê tởm lão này râu ria không thèm cạo, bẩn bẩn khó chịu,
nào có biết đối phương tốn không biết bao nhiêu thần lực đi tỉa tót từng sợi
một.

...

Thấy họng súng đen ngòm lại đưa lên, gã râu ria hai tay che mặt, miệng nói vội
:

- Khoan đã, cái ám khí kia không tốt, bỏ đi.

- Nói cũng phải, cây này hơi kém. - Lăng Phong tán thành.

Tên kia tưởng đã xong, vội vã chỉnh sửa dung nhan, chuẩn bị trả thù. Chỉ cần
Lăng Phong đừng dùng cái thứ kia, gã hoàn toàn tự tin bóp chết đối thủ.

Chẳng qua, còn chưa kịp nghỉ xả hơi, râu ria lại buộc phải lên tiếng :

- Lại gì nữa đây?

Lăng Phong tỉnh bơ :

- Không cho ông dùng G17 thì ông chuyển qua M4A1 thôi.

- Cái gì gờ với mờ ...

Tiếp đó là một loạt âm thanh hỗn loạn.

"Tạch tạch"

- Á, trời ơi thân thể ta thủng hết cả rồi. Ngươi cái tên hỗn ... á ... trướng
này, lão ca đây chỉ ghé thăm nhà ngươi một chút ... phì phì ... không tiếp
khách thì thôi việc ... gì phải đối xử tàn nhẫn như vậy? Lễ nghĩa ngươi để đâu
... á ... hết.

- Buồn cười, ông bị sút về cái thời quái quỷ này hai năm, ở thêm tẹo nữa ngay
cả cách dùng điện thoại cũng quên. Thôi, chịu khó thêm chút đi, ông đây ôn lại
tí kỷ niệm xưa.

"Tạch tạch"

- Sao cứ nhằm mặt mà bắn thế hả?

- Ngày xưa ông chuyên headshot.

Tên kia ngán ngẩm, cứ thi thoảng thằng nhãi cầm ám khí lại tuôn ra một tràng
từ ngữ trên trời, không khác gì thằng điên.

Lăng Phong vẫn không chịu dừng, cảm giác xả đạn này quả nhiên phê không thể
dừng lại :

- Ông đầu thai cái chỗ chết tiệt này chém gió chả thằng nào tin. Lần này thì
tốt rồi, có nhân chứng vật chứng hẳn hoi nhé.

- Được rồi, ta tin, ta tin là được chứ gì?

Râu ria khổ sở vừa tránh ám khí vừa kêu.

"Tạch"

- A, đồ lưu manh ...

"Tạch"

- Thổ phỉ ...

"Tạch"

- Vô liêm sĩ ...

- Thông cảm, còn nốt mấy viên, không bắn nó kẹt đạn mệt lắm, cây M4A1 này
riêng vụ tháo ra rất phiền.

- Hừ, kẹt mới là tốt a, kẹt mới tốt ...

"Tạch"

...

Lát sau, trời yên biển lặng.

Xem chừng bắn mỏi tay hết đạn, Lăng Phong cũng buồn chán ngồi xuống đất.

Nói ra thì, mỗi viên đạn đều là thần lực. Cũng rất tốn kém.

Về cơ bản, có bắn nữa dường như tên kia chỉ kêu la oai oái là hết, Lăng Phong
chả thấy đối phương bị tổn thương đáng kể gì khác. Xem chừng thần lực của tên
kia cũng dư thừa như râu của gã, lại xài hoang phí chả kém Lăng Phong, người
cứ hễ lủng chỗ nào lại lo đắp chỗ đó.

Tuy vậy, tên râu ria giờ này khá thảm thiết, một tay chống hông thở phì phò
nói :

- Ngươi rút cục là người phương nào? Sao trong đầu ngươi toàn những thứ kỳ
quái như vậy?

Lăng Phong bật ngửa :

- Ông mới phải hỏi thứ ghê tởm nhà ngươi đây? Người không ra người quỷ không
ra quỷ, cứ xì xì như cao su bị cháy.

- Cao su là cái quái gì? Mà nói ngươi ngu không sai. Đây là tâm cảnh, nghĩ
cái gì ra cái đó, có phải thật chó đâu mà ...

- Hóa ra là vậy, tâm cảnh? Đa tạ chỉ giáo.

- Haha, nói giỡn, nói giỡn ấy mà.

- Ta lại vừa nhớ ra một thứ rất hay ...

Tên râu ria có dự cảm không ổn, mồm chỉ kịp há ra, lại không nói được chữ nào.

- Lần này cho ngươi biết thế nào là Javelin, hàng Mỹ xài ở Iraq đấy.

- Ôi, Vô lượng thọ Phật ...

Tên râu ria rút cục phát điên.

Hắn chả hiểu mấy từ kia là cái quỷ gì, chỉ biết mỗi lần tên điên này nói ra
một từ lạ, đảm bảo gã sẽ ăn đủ, lần này lại còn hai ba từ một lượt.

Gã ta vừa thoát khỏi giam cầm một thời gian dài, thân thể nội lực bị tổn
thương nặng nề, chỉ riêng thần lực vẫn còn một ít. Nhưng một ít của gã cũng đủ
để tung hoành ngang dọc, không may lang thang kiểu nào lại gặp Lăng Phong cũng
đang bị thương, gã mới đánh liều nhảy vào muốn luyện tí.

Tất cả mọi chuyện đều suôn sẻ, cho đến lúc Lăng Phong lôi ra mấy thứ trên trời
kia.

Đầu tiên một thứ ám khí nhỏ bằng bàn tay, ngay cả bắn ra mũi tên hay phi tiêu
gã cũng nhìn không kịp, nhưng cứ phát nào là đau phát đó, thân thể của gã
thủng từng lỗ to đùng, tốn không biết nhiêu thần lực mới sửa lại được.

Đến cây thứ hai dài bằng cánh tay, tuy "công lực" một lần yếu hơn, nhưng bù
lại có thể bắn ra liên tục mấy chục phát, chừng đó đã khiến gã thực sự nản dần
đều.

Bây giờ nhìn lại cây thứ ba, lỗ ám khí to bằng cả cái đầu người, thân dài bằng
thân người, nhìn qua thậm chí không thể cầm gọn trong tay mà phải vác lên vai,
nói vậy nếu để nó bắn ra chỉ e toàn bộ thần lực cả đời của gã cũng tiêu tan
thành mây khói.

Gã lúc này chỉ còn thần lực lay lắt để bảo trì sinh mạng, nếu bị tuyệt diệt
coi như hội phi yên diệt, bao nhiêu công sức để thoát khỏi trói buộc cứ thể
cũng đổ ra sông sạch.

Biết mình không trụ nổi thứ đen ngòm kia, tên râu ria vội nói :

- Này, thương lượng được không?

Lăng Phong chưa xài đồ chơi rocket bao giờ, nào còn hứng thú gì khác :

- Thương lượng cái gì?

- Ngươi không muốn biết bí mật về chỗ này sao?

- Để sau đi, đợi ta thử xong cái này đã.

Tên kia run rẩy :

- Từ từ nào, quân tử động khẩu không động thủ.

Lăng Phong chậm rãi :

- Thì ta đang động khẩu ... phóng rocket đây còn gì.

"Viu"

"Uỳnh"

Cả một vùng không gian bị méo mó, khói bụi bốc lên mù mịt.

Chỉ tiếc nơi này chỉ tái hiện âm thanh hình ảnh, không xuất hiện mùi vị, nếu
không chỉ e đã khét lẹt mùi thịt nướng đâu đó.

Ở phía ngược lại, một nhân ảnh mờ mờ, trên vai một thứ vũ khí kỳ quái dài
ngoằng, tay còn lại phủi phủi bụi trên người, miệng lẩm bẩm :

- Ông mới thèm vào quan tâm bí với chả mật. Bí mật ông đây còn thiếu sao? Lâu
lắm rồi mới được sướng như vậy, cứ thả cửa cái đã.


Mật Thám Phong Vân - Chương #201