Cứu Công Chúa


Người đăng: Thần Long

Hồ Phi Ngư.

Cảnh tượng có chút cổ quái.

Một thiếu nữ vẫy vùng dưới nước. Trên bờ một đám cung nữ loạn thành đoàn, đứa
che miệng đứa lợi dụng tự vuốt ve ngực mình, khụ. Nhưng căn bản lại chẳng động
thân làm gì. Biểu hiện y đúc Tiểu Tinh lần Lăng Vân rớt sông.

Xem chừng vai cung nữ nha hoàn xưa nay luôn phải đóng như vậy.

Chỉ nghe Triệu Xảo Vân khóc hô :

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ ...

Triệu Gia Mẫn vẫn vẫy vùng, nhưng không phát ra tiếng kêu nào. Nàng bình
thường thân thể suy nhược, không nhiều sức lực vẫy vùng cho lắm. Vả lại, nàng
là nữ tử thông minh. Không biết bơi còn há mồm nói lắm, để nước xộc vào mồm mà
chết sớm à?

Đến đây không biết có ai đó nhớ lại Lăng Vân hay không? Có khi nào còn nghĩ
Vân tỷ không đủ thông minh?

Vân tỷ lần đó cũng không hề kêu một chữ. Chỉ là nàng xui xẻo, vừa rớt xuống bị
nước lạnh xốc vào mũi, bất tỉnh luôn. Hơn nữa, một bên là hồ nhân tạo, một bên
là sông lớn. Nguyên lý tác giả tạm không biết nói sao. Vị nào từng tắm sông có
lẽ sẽ hiểu.

Lúc này, cũng chỉ Lý Minh Nguyệt là nữ tử duy nhất tỉnh táo, hô lớn :

- Có ai biết bơi không, mau nhảy xuống đi ...

Chỉ là, cả đám cung nữ đều bất lực.

Trường An là đất nội địa, tỷ lệ người biết bơi rất thấp. Nếu Gia Mẫn Đế Cơ
chịu khó chờ 10 năm nữa mới nhảy, lúc đó Đại Tống có khả năng sẽ dời đô về Lâm
An, chỗ đó nhiều sông nước hơn, xác suất có cung nữ biết bao sẽ cao hơn.

Đáng tiếc, Đế Cơ nhảy hơi sớm.

Lý Minh Nguyệt chợt nhớ ra, hôm nay cạnh mình còn có một nữ nha hoàn.

Lý phu nhân hôm nọ lo lắng có chuyện xảy ra, không nghĩ đến quả thật xảy ra.

Nói đến nha hoàn này, Lý Minh Nguyệt thực ra cũng thấy không tự nhiên. Lý do
là nàng kia khá xinh đẹp. Mặc dù dường như đã bị trang điểm che dấu đi, nhưng
ngay cả Lý Minh Nguyệt cũng nhận thấy nàng ta dung nhan thậm chí hơn cả mình.
Cho nên nàng cũng không trò chuyện nhiều.

Mẫu thân lúc đi có nói nha hoàn nọ biết chút võ công, mới tuyển đi cùng Lý
Minh Nguyệt. Không rõ có biết bơi hay không?

Chỉ là, Lý Minh Nguyệt nhìn lại, đã không thấy nàng ta đâu nữa.

Kỳ quái.

Cùng lúc này, xung quanh đã có vài thị vệ chạy lại, nhưng cũng chỉ dám nhìn
chứ không dám làm gì. Thằng nào dại khờ nhảy xuống ôm Đế Cơ lên, thì cứ xác
định vừa ló đầu lên bờ là đao kề cổ luôn, còn ai dám cứu.

Đừng nói nam thị vệ, liền ngay thái giám còn không chắc dám nhảy.

Ngươi cũng đừng nghĩ có gì mà sợ. Ta cứ chịu khó nhảy xuống, cứu Đế Cơ xong,
thuận tiện sờ một chút. Sau đó thì dễ rồi, đằng nào cũng “lỡ” chạm thân thể,
cứ thế làm phò mã luôn. Kia là Gia Mẫn Đế Cơ, hotgirl số 1 số 2 của Đại Tống
nha. Kịch bản xuyên không toàn thế.

Được không?

Nếu ngươi là nam chính ... Khụ, hơi thẳng thắn quá.

Thế này, nếu ngươi cỡ Tam nguyên vừa đỗ, hoặc tướng quân vừa lập công, hoặc tệ
lắm đang làm quan tầm ngũ phẩm. Điều kiện kế là phải trẻ tuổi chưa vợ, ngoài
ra bối cảnh gia đình trong sạch chút, cộng thêm không thuộc phe cánh nào trong
triều, cộng thêm ... Thì có thể thỏai mái mà nhảy, tỉ lệ sống khoảng 66%, làm
phò mã là 33%, cũng coi như khá cao.

Nhưng là, ở đây có nhân vật đó không?

Không có.

Thực ra có một người miễn cưỡng đáp ứng được, chỉ là đang nằm ở Hà Bắc.

Chỉ nghe một tên Giáo úy nhanh trí hô lớn :

- Có cách, ai đó đi tìm cái sào thật dài. Xong bổn tướng sẽ cầm sào, để Đế Cơ
bám vào ...

Vài tên thị vệ nhìn nhau.

Thủ trưởng ngài phân phó để tiêu khiển bọn thuộc hạ chăng? Chỗ này là để thần
tiên tu luyện phi thăng tiên giới, kiếm sào ở đâu ra nha? Vả lại, sào còn chưa
có đã lo giành cầm cứu Đế Cơ, thủ trưởng con m* nó tính quá xa.

Giáo úy nhìn sang, thấy chúng huynh đệ vẫn ngơ ra đó, không khỏi bực bội :

- Ngẩn ra đó làm cái gì? Đế Cơ có chuyện, các ngươi nhảy luôn xuống hồ đi đỡ
liên lụy người nhà.

Lúc này có tiếng nữ nào đó xa xa :

- Để ta vào, ta biết bơi, có thể cứu Đế Cơ.

Giáo úy nhìn lại, thấy có 3 nữ đạo đệ tử Toàn Chân.

Giáo úy Cấm quân này tên Viên Thế Quý, cũng gọi là có tí gan to. Bằng không gã
cũng không dám nói ra cách của mình như vậy. Bởi vì một khi gã đã nói ra, thì
về sau có chuyện trách nhiệm đều sẽ ở gã.

Gã ngẫm rất nhanh.

Tự ý để 3 nữ tử Toàn Chân kia vào, là tội.

Nhưng cứu Đế Cơ lên, là công.

Viên Thế Quý rất nhanh thầm đánh cược, hô :

- Cho chúng vào.

3 người Tôn Tuyết Kha lao vào. Sở Linh Tiểu Hoa đều không biết bơi, nhưng may
Tôn Tuyết Kha biết, nàng ta không nói hai lời liền lao xuống hồ Phi Ngư.

“Ùm”

Sau đó cũng không có gì đáng kể. Cảnh Đế Cơ và Tôn Tuyết Kha áo quần dính nước
cái gì kia, vì dung lượng chữ không cho phép, tạm lược bỏ.

...

Bên ngoài cửa Thái Hòa.

Chúc Tề Bưu khó chịu ra mặt :

- Hừm, một đám lóng nga lóng ngóng. Có mỗi rớt hồ thôi cũng không làm gì ra
hồn, còn đứng cả ở đó. Xem người chết đuối sao?

Phan Sư Quân toát mồ hôi. Cũng may chúng thị vệ đều đã rời vị trí đổ về hồ,
không ai nghe câu của Chúc Tề Bưu. Gã nhất thời không để ý giọng Chúc Tề Bưu
có chút khác thường, giống như là đồng nghiệp trách nhau, chứ không phải cảm
thán.

- Chúc sư đệ, nhỏ giọng thôi. Quy củ trong cung ta không rõ. Nhưng ta cũng
biết một điều, như chúng ta nhảy xuống cứu, công chúa cứu được hay không không
biết, nhưng vừa ngoi đầu lên sẽ bị lôi đi chém.

- Vì sao?

Đến lượt Trương Quân Bảo hỏi.

- Thì tội khi quân, xâm phạm ngọc thể gì đó.

- Vậy mấy tên thị vệ kia để vào việc gì?

Phan Sư Quân cười khan nói :

- “Thị” là nhìn mà, thị vệ là để trông chừng thôi.

Chúc Tề Bưu không khỏi nhìn lại, Quân ca bình thường toàn nói phét, nhưng lúc
này nói cũng có lý nha.

Trương Quân Bảo bỗng nhìn chằm chằm đâu đó.

Thấy một đám thị vệ thái giám hỗn loạn chạy ra chạy vào điện Thái Hòa, hắn
bỗng nói :

- Giương đông kích tây?

Phan Sư Quân nghe vậy khựng lại hỏi :

- Cái gì đông tây?

Đúng lúc này, quả nhiên có tiếng đao kiếm vang lên, hình như trong điện Thái
Hòa. Sau đó là tiếng hô bắt thích khách.

...

Bên trong Thái Hòa điện, lùi lại khoảng vài phút thời gian.

Ở chỗ này tạm không thấy bóng dáng Hoàng đế Triệu Cát, nhưng thấp thoáng có
thể thấy Dương Thanh Phong đang đứng tiếp chuyện. Phía đối diện còn có một
người mặc quan phục nhất phẩm, Kinh Quốc Công Đồng Quán.

Đồng Quán tuy là Xu Mật sứ, phải lo quân cơ đại sự, chẳng qua dạo gần đây thân
thiết với Triệu Cát như tình nhân, Triệu Cát đi đâu cũng có mặt.

Đang lúc Dương Thanh Phong nói gì đó đến tu luyện nội đan, áng chừng sắp nhắc
đến đám đệ tử nội tu, bên ngoài có tiếng thái giám hoảng hốt :

- Bẩm Quan Gia ...

Đồng Quán là hồng nhân tối thân cận của Hoàng đế, thay mặt đi ra lạnh giọng :

- Hừm, chán sống? Chuyện gì mà kinh động Thánh Thượng?

Thái giám mặt như đít nhái sụp xuống vừa bò vừa lắp bắp :

- Bẩm, Đế Cơ bị ...

Triệu Cát bên trong nghe hai chữ Đế Cơ, linh tính báo cái gì, lập tức hỏi ra
ngoài :

- Gia Mẫn có chuyện gì?

Lại nói, bên ngoài có hai vị Đế Cơ, Triệu Quan gia thế nào vừa nghe đã biết là
Triệu Gia Mẫn có chuyện? Xem chừng cũng vì lời đồn “ma ám” kia.

Tiểu thái giám ghì sát đầu xuống sàn không dám ngẩng lên, run rẩy nói :

- Đế Cơ ... Đế Cơ ... đi dạo cạnh hồ Phi Ngư, chẳng may ... trượt chân ...

- Trượt chân?

Nếu là Triệu Xảo Vân ngã hồ, thì chẳng ai thấy lạ. Cửu Đế Cơ nghịch ngợm, hay
nhảy nhót linh tinh, xác suất nhảy luôn xuống hồ là khá cao. Nhưng còn Triệu
Gia Mẫn là một Đế Cơ cực kỳ cẩn thận quy củ ...

Triệu Gia Mẫn thân thể yếu nhược, đi cùng còn có không ít cung nữ hộ lấy, hơn
nữa muốn ngã hồ thì phải đi rất sát mới được. Trừ phi bị ai đá xuống hồ, bằng
không thế nào lại "trượt chân"?

Trong đây nhất định có vấn đề.

Bên trong điện, có vẻ Triệu Cát muốn động thân đi ra, chỉ là Dương Thanh Phong
bỗng lên tiếng can :

- Đạo Quân, không được động thân. Ngài phải thu công lại đã, bằng không sẽ
ảnh hưởng kinh mạch.

- Hừm.

Lúc này, lại có một thái giám và một cung nữ chạy vào. Đồng Quán sợ chúng lại
hô cái gì làm Triệu Cát bên trong lo lắng, vỡ kinh mạch là toi. Liền chặn
trước :

- Vội gì? Sao rồi?

Đồng Quán thực cũng không lo lắng, lão nghĩ cái hồ bé tẹo kia thôi, cung nữ
thị vệ đông như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra cách gì? Tỷ dụ kiếm cái sào chẳng
hạn.

Kinh Quốc Công không khỏi vuốt râu tự đắc. Thấy sao, đứng ở đây mà chỉ nháy
mắt bổn Quốc Công đã nghĩ ra cách giải quyết ở ngoài vạn dặm, không làm hồng
nhân của Hoàng đế cũng phí.

Tên thái giám mới vào lẩy bẩy nói :

- Bẩm, Đế Cơ ... Đế Cơ vẫn ... vẫy vẫy ở dưới nước.

- Cái gì?

Đồng Quán suýt nữa ngã lăn ra đất. Lại nghe có tiếng Triệu Cát từ trong hỏi :

- Sao rồi?

Đồng Quán vội vã nói :

- Bẩm, tình hình không rõ ràng. Để lão thần ra xem ...

Nói rồi không chờ Triệu Cát ậm ừ gì, ông ta đã lao ra ngoài.

Gần như ngay khi Đồng Quán rời đi, cung nữ chạy cùng vào lập tức khóc lớn :

- Là nô tì có tội. Nô tì lỡ tay chạm vào Đế Cơ, mới khiến Đế Cơ mất thăng
bằng.

Vài tên thái giám xung quanh trên mặt hiện rõ hai chữ "ngu vl". Chuyện như vậy
chết chắc, không nhảy luôn xuống tự sát còn chạy vào đây quỳ làm gì? Có ích gì
đâu.

Dương Thanh Phong bỗng nhiên liếc mắt nhìn ra, y nhận ra cái gì đó không đúng.

Cô gái này ngã xuống quỳ, lại giống như cố tình rút ngắn khoảng cách với Triệu
Cát, chỉ ngã một cát thôi mà từ cửa đã đến cạnh tấm bình phong chắn giữa
phòng. Ở vị trí của cô ta lúc này, đã có thể thấy rõ Triệu Cát ngồi bên trong
ra sao. Cho nên Dương Thanh Phong ở bên trong ngược lại cũng quan sát được cô
ta rõ ràng.

Trang phục không giống cung nữ. Trọng yếu là khí chất hơi bất đồng. Điều đáng
nói hơn cả là, dáng dấp khi quỳ xuống của cô ta.

Dương Thanh Phong không phải phường háo sắc nhìn ngắm cung nữ của Hoàng đế kỹ
vậy. Chẳng qua trong không khí tràn đầy mùi bất thường kiểu này, cao thủ như
họ Dương cũng sinh cảm giác nhạy bén.

Rất "cong", rất uyển chuyển, rất ... kỳ quái.

Tư thế quỳ này, không phải kiểu phục tùng sợ hãi, mà như thể đang lấy đà chuẩn
bị bật dậy.

Chỉ là, Triệu Cát lại là phường háo sắc. Cái danh háo sắc của lão ta thì lịch
sử đều ghi rõ. Lão ta đáp như trong vô thức :

- Ngươi ... đứng dậy trẫm xem thử.

Vài người khác trong phòng không hiểu ra sao, hoàn toàn ngơ ngác.

Cung nữ kia chỉ chờ có vậy, từ từ ngẩng đầu nói :

- Đa tạ Triệu Quan Gia.

Dương Thanh Phong chỉ nghe đến chữ "Triệu", liền biết có chuyện không ổn. Ở cả
cái Đại Tống này, Quan Gia chỉ có một, làm gì lúc xưng hô còn thêm chữ Triệu
vào đầu, đây là tội khi quân phạm thượng.

"Vù"

"Vù"

"Uuuung"

"Keng keng"

- Hộ giá, hộ giá ... có thích khách ...


Mật Thám Phong Vân - Chương #195