Người đăng: Thần Long
Bên hông Phong Vân tơ lụa.
Một cỗ kiệu đỗ lại bên cửa, Tào quản sự vội niềm nở chạy ra đón tiếp.
- Lý tiểu thư, tiểu thư đã đến.
Lý Minh Nguyệt tuy không phải chủ của tiệm, nhưng Lăng Vân trước khi đi đã dặn
dò qua, Tào quản sự không thể qua loa. Lý Minh Nguyệt ngoài là designer, còn
là cái cây lớn cho tiệm dựa vào để kinh doanh.
Lý Minh Nguyệt nhẹ nhàng xuống kiệu, liền hỏi ngay :
- Vân tỷ vẫn còn chưa về sao?
- Vâng, đại tiểu thư đến Khai Phong có gửi thư về một lần, sau đó thì không
có tin gì thêm, có lẽ đang bận rộn.
Lý Minh Nguyệt buột miệng :
- Vậy còn ... Lăng Phong?
- Lăng đương gia? Tiểu thư cũng biết, hắn đã không còn là chưởng quầy, nên
tại hạ cũng không biết tin gì ...
Tào quản sự nói xong lại gãi đầu :
- Chẳng qua, tiểu thư có thể ghé sang chỗ mẫu thân hắn xem sao, có thể bên đó
có tin tức của đương gia.
- Thôi bỏ đi.
Lý Minh Nguyệt lập tức phủ định, mặt cũng hơi đỏ lên.
Lão quản sự này nói linh tinh cái gì? Nàng là một đại cô nương, có thể đi ra
ngoài thế này đã là kiêng kị đủ thứ, mới phải đến bằng cửa hông. Bây giờ còn
kêu nàng đi gặp mặt một phụ nhân hỏi chuyện con trai bà, đây là ý tứ gì chứ?
Mặc dù nàng cũng có nghe nói mẹ Lăng Phong đang bệnh nằm liệt giường gì đó.
Nghĩ đến tên kia, Lý Minh Nguyệt không khỏi thất vọng một chút.
Tuy mẹ nàng nói hắn ta du thủ du thực có hơi quá lời, nhưng bản thân Lý Minh
Nguỵệt nàng cũng không muốn gả cho một tên nói đi là đi một cái biệt tích như
vậy.
Tiến vào tiệm, Lý Minh Nguyệt liền hứng thú xem xét vài mẫu đồ mới, cũng nhất
thời quên chuyện Lăng Vân Lăng Phong.
Mỗi khi Phong Vân ra trang phục mới, nàng đều đến lấy ngay để mặc trước tiên.
Bây giờ giới tiểu thư phu nhân kinh thành đều đã biết nàng là nhà thiết kế
thời trang, chủ nhân của mấy mẫu trang phục tân kỳ gần đây, thậm chí còn quen
miệng gọi nàng là “biểu tượng thời trang”, khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Đang lúc Lý Minh Nguyệt hứng thú đánh giá tân phục, có tiếng ai đó :
- Cho hỏi ...
Lý Minh Nguỵệt quay lại, chỉ thấy có hai nữ nhân khá xinh đẹp đang lại gần
mình :
- Tỷ có phải là tài nữ đại danh mãn kinh thành, Lý tiểu thư?
- Ta tên là Lý Minh Nguyệt, nhưng còn đại danh gì kia ...
Nữ nhân váy vàng liền lộ ánh mắt hâm mộ, thậm chí còn muốn chụp lấy tay Lý
Minh Nguyệt :
- Đúng là tỷ rồi. Nô gia nghe nói mấy trang phục tân kỳ này đều do Lý tiểu
thư phác họa, trong lòng hâm mộ không thôi. Mấy lần hỏi chưởng quầy hôm nào Lý
tiểu thư đến, để còn nhìn ngắm một lần. Quả nhiên hôm nay được gặp rồi.
Lý Minh Nguyệt tuy rất cao hứng, nhưng cũng cố gắng khiêm tốn :
- Ta chỉ ... vẽ linh tinh mà thôi.
Hai cô gái kia liên tục xua tay. Mặc dù tuổi tác đều trạc Lý Minh Nguyệt,
nhưng lại giống như tiểu nữ hài gặp được thần tượng, lập tức bám lấy Lý Minh
Nguyệt hỏi han khen ngợi cả nửa canh giờ. Mãi cho đến khi Lý Minh Nguyệt nói
đã muộn, bọn họ mới luyến tiếc rời đi.
Lý Minh Nguyệt lúc này mới hỏi Tào quản sự :
- Kia là khách quen của tiệm sao?
- Vâng, bọn họ là người của Thất Tú các. Mấy mẫu hàng mà Lý tiểu thư vẽ ra,
bọn họ đều rất yêu thích, thường xuyên ghé hỏi. Còn hỏi thăm chuyện của tiểu
thư, không tiếc lời khen tiểu thư là tài nữ đệ nhất.
- Vậy sao?
Lý Minh Nguyệt mỉm cười cao hứng. Thất Tú các thì nàng cũng biết. Chỗ này là
địa điểm ca vũ nổi tiếng nhất Trường An, bên trong đều là các vũ cơ giỏi nhất
kinh thành. Lúc tiệm khai trương, Lăng Vân chính là mời một nhóm vũ cơ từ chỗ
này đến để “quảng cáo”. Không nghĩ đến nàng lại được bọn họ hoan nghênh như
vậy.
Nàng lại nhìn sắc trời nói :
- Ta phải quay về. Nếu có tin tức của Vân tỷ, nhớ cho người đến Lý phủ báo
một tiếng.
- Tiểu thư cứ yên tâm.
...
Kiệu của Lý Minh Nguyệt đã rời đi một đoạn, nhưng từ góc phố lại có hai đôi
mắt dõi theo.
- Nàng ta là con gái của Tư nghiệp Quốc Tử Giám Lý Thiên Tường. Nàng ta quen
biết với nữ lão bản tiệm này, còn là người thiết kế các mẫu trang phục cho
tiệm. Theo thói quen, sau khi đến tiệm này lấy trang phục, nàng ta sẽ đến gặp
một người.
Nữ tử còn lại liền nhíu mi khó hiểu :
- Nàng ta xưng là đệ nhất tài nữ, thiết kế trang phục, hay đến gặp ai đó cũng
đâu có gì đặc biệt?
- Tỷ khoan vội, người mà nàng ta muốn gặp, là Triệu Gia Mẫn.
- Thất Đế Cơ?
Bọn họ hóa ra chính là hai nữ nhân vừa rồi còn tỏ vẻ hâm mộ Lý Minh Nguyệt.
Thật không nghĩ đến lại là tiếp cận có ý đồ.
Đầu năm nay phàm nữ nhân xinh đẹp đều rất nguy hiểm.
Nữ tử váy lục nghĩ nghĩ gì đó, mới nói :
- Muội muốn từ chỗ nàng ta, tiếp cận Triệu Cát sao?
Nữ tử váy vàng liền gật đầu.
Nữ tử váy lục nghĩ một lúc, không cho là đúng nói :
- Không phải quá xa vời chứ? Cô ta chỉ là một tiểu thư con quan, ngay như cha
cô ta cũng chỉ là quan ngũ phẩm, cả đặc quyền tiến cung cũng không có, có ích
gì chứ?
- Như chúng ta nghe ngóng được. Mấy ngày nữa, Triệu Cát sẽ đi Chung Nam, đem
theo cả vị Đế Cơ kia. Triệu Cát tuy thường xuyên xuất cung, nhưng đi đâu cũng
có cao thủ hộ vệ, kín kẽ đến một con ruồi cũng không lọt vào được. Nếu như
chúng ta có thể từ chỗ Lý Minh Nguyệt, tiếp cận vị Đế Cơ kia, biết đâu có cơ
hội ra tay. Dù sao hiện tại cũng không có đợt tuyển cung nữ, không có cách nào
vô thanh vô tức trà trộn vào cung.
Nữ tử váy lục ngẫm một lúc, gật đầu nói :
- Tuy có hơi lòng vòng. Nhưng cũng là một cách, chốc nữa trở về ta sẽ bẩm báo
lên Đại tỷ định đoạt.
- Chỉ là, mấy ngày nay qua lại chỗ này, muội lại phát hiện một chuyện thú vị.
Tiệm tơ lụa này, cũng không hề tầm thường.
- Có vấn đề đề gì sao?
Nữ tử váy vàng lại liếc về một hướng, nói :
- Tỷ nhìn thử cặp vợ chồng bán thịt ở cuối phố kia đi.
Ở cuối phố, giữa dòng người đúng là có một cặp vợ chồng trung niên bán thịt,
nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt.
- Muội nghi ngờ chúng là mật thám.
- Mật Thám ty?
Nữ tử váy vàng trầm giọng :
- Hồi đầu muội còn nghĩ chúng theo dõi chúng ta, nhưng cẩn thận xem xét thì
không phải. Bọn chúng đang theo dõi tiệm tơ lụa kia, còn cả căn tiểu viện bên
cạnh. Muội chỉ kỳ quái là, một tiệm tơ lụa mà thôi, nghe nói đến từ Tô Châu,
làm ăn cũng không tốt lắm, theo dõi làm gì chứ?
- Đám Mật Thám ty này ngay cả việc trong giang hồ võ lâm bọn chúng cũng phải
quản, theo dõi khắp nơi cũng dễ hiểu thôi. Hơn nữa, theo dõi cũng không có
nghĩa là kẻ địch, có khi là để bảo vệ.
- Bảo vệ?
Nữ tử váy lục lại quan sát cặp vợ chồng kia, thầm dự đoán nói :
- Xem ra là Khuyển tổ của chúng. Trở về tiện thể nhắc nhở các tỷ muội cẩn
thận hơn. Chúng ta khó khăn lắm mới tạo dựng được cơ sở ở kinh thành, tuyệt
đối không để đám mật thám kia đánh hơi tới.
- Muội biết rồi.
- Ừm, trước giờ chúng ta chủ yếu chỉ gặp phải Hổ tổ và Khuyển tổ, nhưng ta
nghe Đại tỷ nói, chúng còn một tổ chỉ thi hành nhiệm vụ đặc biệt, kia mới là
cao thủ của chúng.
Nữ tử váy vàng hơi không phục nói :
- Chúng ta ám sát Triệu Cát, còn không đủ đặc biệt sao?
- Cái này ta cũng không rõ. Đại tỷ nói, có lẽ còn có thế lực khác khiến Mật
thám ty chúng phải phân tán lực lượng. Dù sao, muốn Tống đình sụp đổ cũng
không chỉ có mỗi chúng ta.
Xem ra lại là một nhóm người muốn phản loạn.
...
Lát sau.
Thất Tú các.
Thất Tú các là địa phương VIP, giá cả cũng VIP đến cắt cổ. Muốn vào lầu một
xem ca vũ đã phải tốn tới thiên kim. Còn như lầu hai lầu ba, thì phải có thân
phận trâu chó mới được, cho dù có nhiều tiền cũng không thể lên.
Chỗ này lại là lầu cao nhất. Cả lầu chia thành nhiều gian phòng, phòng nào
cũng trang hoàng xa hoa, nhưng tất cả cũng chỉ phục vụ cho một người. Đây cũng
là nơi thần bí bậc nhất Trường An. Số người từng ghé vào chỉ e còn ít hơn cả
tẩm cung Hoàng hậu.
Lúc này trong phòng lớn, nữ chủ nhân đang ngồi quay lưng, chỉ lộ ra bờ vai
mảnh khảnh trắng nõn, bên cạnh nàng ta là nữ nhân váy lục.
- Ừm, ta biết rồi, lần này ta sẽ đi.
- Tỷ đích thân tham gia sao? Tỷ là Các chủ, như vậy có quá nguy hiểm không?
- Lần này nếu như để tỷ muội khác trong các đi, chỉ sợ xong chuyện liền dễ
dàng bị tra ra.
Nữ tử đang ngồi kia, hóa ra là Các chủ Thất Tú các, tên Kỷ Yên Nhiên.
Nàng ta gần như chưa bao giờ lộ diện trước công chúng, nhưng tiếng tăm của
nàng thì không hề thua kém bất kỳ tài nữ nào, thậm chí còn mang màu sắc thần
bí. Sức thu hút có lẽ chỉ kém đương kim Hoàng hậu.
Nghe nói năm đó có một họa sĩ nổi danh đến Thất Tú các giải trí, may mắn bắt
gặp bóng dáng nàng ta ở lầu cao. Trở về hắn nhớ lại, vẽ thành bức "Họa Các
tiên tử". Bức tranh này ngay trong lần trưng bày đầu tiên đã bị đánh cắp, từ
đó đến nay không ai biết tung tích. Nghe nói giá trị của nó trong giới săn đồ
đã lên đến ngàn lượng hoàng kim.
Giới thượng lưu từ đó biết ở lầu cao nhất Thất Tú có một vị nữ chủ nhân, nhưng
không kẻ nào gặp mặt được. Thậm chí không ít giang hồ cao thủ từng liều lĩnh
đột nhập, kết cục hôm sau đều phơi thây giữa phố. Về sau giang hồ đành lấy
luôn "Họa Các tiên tử" đặt cho nàng ta, nhưng tuyệt nhiên không còn ai có ý
tìm hiểu.
Còn vì sao bí ẩn mà người ngoài vẫn biết tên nàng ta?
Điều này cũng nhờ một viên quan bên Công bộ. Dù sao cơ sở kinh doanh cho dù có
che dấu thế nào cũng phải đăng ký tên tuổi với quan phủ đàng hoàng, bằng không
thành kinh doanh ngầm, lập tức bị dọn dẹp ngay. Vì vậy tên của lão bản Thất Tú
các mới bị lộ ra.
Kỷ Yên Nhiên, tên nàng khiến các sắc lang kinh thành đều ngày đêm mơ mộng.
Thất Tú trong Thất Tú các, mỗi người đều xinh đẹp như tiên. Đại tỷ của bọn họ
chắc chắn không thể kém.
Chỉ nghe Kỷ Yên Nhiên cất giọng lạnh nhạt :
- Nữ nhân trong phòng muội, còn muốn ở đây đến khi nào nữa?
Nữ tử váy lục liền ngập ngừng :
- Đó là ... tỷ tỷ của muội.
- Lúc trước nhập các, muội chưa từng nói mình có tỷ tỷ nào.
Nữ tử váy lục giọng mềm nhũn :
- Tốn kém bao nhiêu muội trả là được.
- Vấn đề không phải tiền bạc, muội cũng biết Thất Tú chúng ta ...
- Tỷ yên tâm. Thanh Nghi tỷ ấy tuy hơi lạnh lùng một chút, kỳ thực tâm địa
rất tốt, chẳng qua ít nói chuyện ít tiếp xúc mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm
gì ảnh hưởng đến chúng ta đâu. Tỷ không biết thôi, người trong thiên hạ nói
chuyện được với tỷ ấy không đến mười người đâu.
- Thật vậy sao? - Giọng Kỷ Yên Nhiên hơi bất mãn.
Trác Quân Như cười khổ, vừa rồi câu cuối đáng ra không nên nói.
Mấy tháng trước có một người bạn từ cố hương tìm đến xin trú tạm, Trác Quân
Như liền để nàng ta ở luôn trong phòng mình. Dù sao phòng nàng rộng, bình
thường nàng còn phải lo sự vụ cũng chẳng có ai dùng, thêm một vị tỷ muội cũng
không hề gì, hơn nữa đêm về lại có thêm người tâm sự thôi.
Chỉ là lại khiến đại tỷ Kỷ Yên Nhiên không vui.
Lý do thì Trác Quân Như có thể đoán ra.
Bấy lâu Yên Nhiên tỷ tự phụ mình xinh đẹp cao quý không thể chạm, chẳng ngờ
ngay trong Thất Tú xuất hiện một vị còn thoát tục hơn cả nàng ta, lại ăn không
ngồi rồi, đại tỷ có lẽ là ghen tị.