Cổ Tộc


Người đăng: Thần Long

Khi tất cả đều chờ đón màn "trảo móc vào mặt", đột nhiên Lăng Phong gầm nhẹ
một tiếng.

Lưỡng nghi biến mất, thay vào đó quanh người Lăng Phong hiện ra một tầng "gì
đó", rất giống của Liễu Thanh Nghi.

Ngày trước lúc Liễu Thanh Nghi điều tức ở Vĩnh Lạc, cũng có lần hiện ra một
"tầng khí quanh người" như vậy, thậm chí còn có cả đài sen bên dưới. Cái của
Lăng Phong thì khác hẳn, màu hơi bạc, lại mờ nhạt hơn rất nhiều.

"Ục."

Trảo của kẻ kia vẫn xuyên qua "tầng khí", nhưng giống như bị một lực lượng "vô
hình" làm giảm tốc độ, không khác gì bắn xuống nước.

“Bùng”

Lăng Phong tuy vậy vẫn trúng đòn, cả người bật ra sau miệng phun máu.

Tên áo tím rất nhanh rút trượng trở về chống đỡ kiếm của Tần Quyền.

"Keng keng."

Tần Quyền đã đứng thẳng, liên tục chém tới, kẻ kia lùi dần ra sau, lẩn vào đám
cận vệ của Mộc Hàm Yên.

Tần Quyền đành lui lại, hai bên trở về thế cân bằng.

Tên Hộ Giáo sứ nhìn chằm chằm Tần Quyền, vẻ mặt đề phòng :

- Quỷ Ảnh Kiếm pháp? Ngươi có quan hệ gì với Cổ tộc?

- Ngươi lại là thằng nào?

- Thiên Nhẫn Hộ Giáo sứ.

Tần Quyền nghĩ gì đó rồi nói :

- Chưa nghe qua.

- Hừ, đừng giả vờ. Bản sứ nể mặt tộc các ngươi, tha chết cho ngươi, biết điều
thì tránh đi. Có điều lần sau gặp lại, cũng đừng trách chúng ta ra tay độc ác.

Tần Quyền không coi ai vào đâu chửi :

- Ông cần gì ai nể mặt, muốn đánh thì đánh tiếp.

- Tưởng ta sợ sao? Ngươi cùng lắm chỉ là đệ tử vớ vẩn. Giết ngươi cũng chẳng
vấn đề gì.

Tần Quyền nhếch mép khinh khỉnh, tuy vậy mày nhíu lại không ít.

...

Lăng Phong rút cục thoát ra khỏi "giấc mơ" kỳ quái kia.

Cũng may thân thể lại không bị thương gì nhiều lắm. Hắn bị đánh bay ra xa, rất
nhanh quan sát tình hình. Nhân lúc tên Hộ giáo sứ kia bị Tần Quyền làm phân
tâm, Lăng Phong nhanh như cắt chụp lấy cơ hội phản công.

Lăng Phong hạ thấp trọng tâm, xoay người dùng Âm Hồn Bất Tán ném ra 3 cây phi
đao.

Cũng không cần quan tâm đối phương có trúng đao hay không, Lăng Phong lại dùng
Hoạt Bất Lưu Thủ vừa lùi ra sau vừa dùng Thiên Lý Truy Hồn phóng nốt phi đao
cả 10 ngón tay.

Phía trước chỉ là hư chiêu, phía sau mới là sát chiêu.

Nhân tiện nói, chiêu Thiên Lý Truy Hồn này tận dụng khinh công của người phóng
để tăng sức mạnh, thậm chí có khi càng lùi xa càng mạnh.

Lăng Phong cũng không rõ vì sao hắn có thể cùng lúc phóng nhiều phi đao như
thế.

Chẳng lẽ lại vừa đột phá?

Chỉ là, tên áo tím chỉ bị bất ngờ chốc lát, ngay lập tức đưa trượng vẽ một
vòng trong không trung. Đầu trượng vẽ đến đâu phi đao của Lăng Phong bị đánh
rơi đến đó, giống như kẻ kia biết rất rõ tuyệt kỹ của Lăng Phong.

Hộ Giáo sứ áo tím dừng lại, trong mắt hiện ra vẻ khó tin, quát lên :

- Tất cả dừng!

Xung quanh hai bên ngay lập tức tản ra, ba người Thiên Nhẫn tụ về một chỗ. Phe
Nam phủ chỉ còn vài người còn sống. Phe Mật Thám ty còn tệ hại hơn, chỉ còn
Nguyệt Dung và người Lăng Hổ gọi "sư huynh". Nhóm Lăng Phong trừ Tần Quyền ra,
ai cũng bị thương.

Lăng Phong đứng ở xa thở hổn hển.

Đám này, là đám mạnh nhất là Lăng Phong từng đụng phải. Không hổ đại giáo
phái.

Lăng Phong vưà rồi tiêu xài cũng hơi hoang phí, vèo một cái đã hết sạch phi
đao, cũng hết sạch "chiêu độc". Hắn cứ nghĩ bất ngờ tung chừng đó phi đao có
thể hạ đối phương, chẳng ngờ ...

Ài, thôi thì coi như đã tận lực. Đối thủ mạnh hơn hẳn, tiết kiệm cũng không có
gì dùng.

Tên áo tím nhìn chằm chằm Lăng Phong :

- Ngươi học phi đao từ ai?

- Tình cờ lượm được. - Lăng Phong nói bừa.

Bộ Thiên Ma Truy Hồn Đao này do Kha lão truyền cho hắn, nhưng hắn chả việc gì
phải nói ra.

Tên áo xám bên cạnh như nhớ ra gì đó, nói thầm vào tai người kia. Nghe xong
người áo tím lông mày cũng giãn ra, khinh khỉnh :

- Hóa ra ngươi là đệ tử lão già kia, khó trách. Có điều, ngươi chỉ dùng được
ba chiêu đầu tiên mà thôi.

Lăng Phong chột dạ.

Kha lão chỉ đưa cho hắn quyển Thượng gồm ba chiêu, làm sao đám này cũng biết?

Tên áo xám nghĩ gì đó cười giảo hoạt :

- Ngươi có muốn học nốt ba chiêu còn lại không?

Lăng Phong vẫn cố trấn định nói :

- Ta muốn hay không liên quan gì các ngươi?

- Haha, nói cho ngươi biết, lão kia cũng chỉ biết ba chiêu đầu mà thôi. Ba
chiêu cuối đang nằm trong tay chúng ta, ngươi nói xem có liên quan không?

Lăng Phong im lặng, hắn đang bối rối.

Chẳng lẽ Kha lão có liên quan đến đám Thiên Nhẫn giáo này?

Tên áo xám lại nói thầm gì đó vào tai đồngg bạn. Lăng Phong lúc này cạn kiệt
thần lực, muốn nghe lén cũng chả nghe được. Chẳng qua, đối phương về thần còn
cao hơn cả hắn, chắn chắn sẽ có cách ngăn chặn, không cần phí sức.

Tên Hộ Giáo sứ kia nghĩ gì đó, chắp tay nói với Mộc Hàm Yên :

- Quận chúa, lần này chỉ e phải tạm thời bỏ qua.

- Sao vậy? - Mộc Hàm Yên khó hiểu hỏi lại.

Tình thế trước mắt, đám Lăng Phong chả khác nào "chim trong lồng", phe Thiên
Sách phủ muốn giết hay bắt sống gì cũng có thể.

Tên Hộ Giáo sứ ngập ngừng :

- Điều này ... mời Quận chúa theo ta ra sau.

Mộc Hàm Yên đưa mắt liếc Lăng Phong, lại nhoẻn miệng cười.

Lăng Phong thì cười không nổi. Nữ tử này nụ cười vô cùng xinh đẹp đáng yêu,
nhưng Phong ca không đề nổi chút tâm tình với nàng ta, chỉ muốn tránh càng xa
càng tốt.

Tần Quyền đã lại gần, nói thầm :

- Tứ ca, chúng đang lơ là, đột phá ra thôi. Đứng ở đây làm gì?

- Nếu chỉ có ta và ngươi thì dễ nói rồi, nhưng còn mọi người thì sao? Động
một cái chỉ sợ kiểu gì cũng có người chết.

Tần Quyền nói :

- Mấy huynh đệ từ khi vào Hắc kỳ đều chuẩn bị tư tưởng cả. Lần này chẳng phải
là đi đánh thuê sao, tiền cũng đã nhận xong, bảo hộ nhau toàn lực thoát ra.
Chẳng may ai bị ... thì chỉ có thể trách mình thiếu bản lĩnh.

Lăng Phong không cho là đúng, nói :

- Lục đệ, không thể nói thế. Bây giờ đứng yên chờ biến có khi sẽ sống cả,
việc gì phải liều lĩnh. Huynh đệ theo chúng ta từ lâu, ta không muốn ai bị tổn
thất. Vả lại, còn hai nhóm kia ...

Tần Quyền vẻ mặt thất vọng :

- Tứ ca, có câu này ... huynh nghe đừng phật lòng.

- Nói đi.

- Bình thường đùa cợt không sao. Nhưng lúc này, nếu huynh vì hai nữ nhân kia
để huynh đệ thua thiệt, đệ là người đầu tiên không tha cho huynh.

Lăng Phong cười khổ. Huynh đệ nói cũng không sai, chỉ là ...

Thành Bích tạm thời không nói, nhưng Nguyệt Dung Lăng Phong nhất định không bỏ
rơi. Hắn nợ nàng ta một lời giải thích.

Nguyệt Dung bất chấp nguy hiểm đi xuyên chiến trường Tống Yên đến tận Hà Bắc,
dù không gọi là tình yêu đi nữa, ít nhất cũng cho thấy nàng quan tâm Lăng
Phong.

Chỉ là, đến nơi lại thấy Lăng Phong ôm ấp nữ thống lĩnh quân phản loạn, tâm
tình hỗn loạn. Bây giờ thủ hạ đi theo đều chết sạch, vừa rồi nàng huy kiếm đỡ
trảo của đối phương giúp Lăng Phong đã bị thương nhẹ. Lăng Phong nếu bỏ người
ta ở lại chạy một mình, quả thật không còn mặt mũi.

Tần Quyền bỗng hỏi :

- Đúng rồi, Tứ ca, cái đồ hình lưỡng nghi của ngươi rút cục là chuyện gì?

- Lưỡng nghi? - Lăng Phong mờ mịt.

Nói mới nhớ, Lăng Phong vì sao lại có Lưỡng Nghi Hộ Tâm của Toàn Chân giáo?

Đúng lúc này, Lăng Hổ lại gần nói :

- Tứ ca, muốn thoát ra thì đệ có một thứ này, hay là chúng ta thử xem.

- Thứ gì?

- La Hán trận.

...

Trời về chiều, gió thổi kèm theo cát bụi.

Phía Thiên Sách phủ, chỉ nghe tên Thiên Nhẫn thứ ba nói bằng tiếng Nữ Chân :

- Chúng lại làm trò gì kia?

- Coi bộ lập trận pháp linh tinh gì đó. Ta đang lo sư huynh xin Quận chúa thả
chúng.

- Vì sao phải thả?

- Vừa rồi ngươi cũng thấy, kẻ kia chắc chắn là người trong Cổ tộc. Thân pháp
Quỷ Phiêu Phong có thể bỏ qua, tộc nhân Cổ tộc hầu như đều học qua. Nhưng ngay
cả Quỷ Ảnh Kiếm pháp hắn cũng biết, vậy thì ...

- Dù vậy, cùng lắm tha một mình hắn là được ...

- Lúc đầu ta cũng nghĩ vậy. Chỉ là, hai tên cầm côn kia hóa ra là đệ tử Đại
Lâm tự. Mặc dù cái chùa này nghe nói đã bị đốt, nhưng Giáo chủ từng dặn qua,
cao thủ trong chùa vẫn còn sống, thậm chí thân phận không thấp, tốt nhất không
bí quá thì đừng làm căng.

Kẻ kia liền trầm ngâm, áo xám tiếp tục nói :

- Đáng nói nhất là tên kia. Hắn học được Thiên Ma Truy Hồn Đao không nói làm
gì, hắn học tâm pháp hộ thể của Đạo gia không sao, nhưng vừa rồi cái thân pháp
lùi ra sau của hắn ...

- Có gì bí ẩn?

- Nếu ta không nhìn nhầm, thân pháp của hắn có thể hóa ảnh, chỉ vì hắn còn
quá tệ không hiện ra. Hơn nữa, thần pháp của hắn, không thể xem thường.

...

Phía bên kia.

Lăng Phong vẻ mặt mờ mịt.

- Như vậy ... có ổn không?

- Đệ không chắc, nhưng không thử không biết được. - Lăng Hổ đáp.

Lăng Phong gật đầu :

- Được, lập trận.

Vừa rồi Lăng Hổ truyền lại là trận pháp trấn tự của Đại Lâm tự, La Hán Trận.

Trận này Lăng Hổ vừa lập xong với sư huynh của mình, nhưng thất bại. La Hán
Trận ít nhất phải có ba người, tốt nhất là năm.

Trận pháp là một khái niệm vô cùng mới với Lăng Phong, hắn không đủ thời gian
phân tích, chỉ nghe Lăng Hổ phân phó rồi làm theo. 4 người chia thành hai
hàng, 2 người đứng trước, 2 người đứng sau, đồng loạt xông đến.

Tên áo xám nhìn thấy, cười mỉa mai :

- Hừ, lại là trận pháp này sao?

Gã chưa kịp nói hết câu, biến hóa đã diễn ra.

La Hán Trận đủ người quả nhiên mạnh mẽ, không rõ vấn đề nằm ở đâu. Chỉ thấy 4
người không khác gì cái "xe lu", lăn đến đâu quân địch bẹp đến đó, nếu không
cũng bị đánh bay ra nằm la liệt.

Mộc Hàm Yên kéo theo một nhóm cận vệ cùng tên Hộ Giáo sứ vẫn chưa quay lại.
Không có người chỉ huy, phe Thiên Sách phủ đều tỏ vẻ e ngại chần chừ, chuyển
từ bao vây vòng tròn thành hai bên dàn hàng.

Tình hình thay đổi.

Thấy có đường thoát, Lăng Phong hô lên :

- Rút!

Nhóm Lăng Phong nhanh chóng lùi khỏi chiến trường. Thành Bích cũng tận dụng
nhanh chóng rời đi.

Tên Thiên Nhẫn muốn đuổi theo, đã bị ai đó gọi giật lại :

- Không cần đuổi theo hắn!

Chỉ thấy Mộc Hàm Yên từ sau miếu đi ra, cười nói :

- Đuổi theo nàng ta trước.


Mật Thám Phong Vân - Chương #166