Người đăng: Thần Long
Đám người Thiên Sách phủ dần dà chiếm ưu thế. Nguyệt Dung tay đã có vết thương
nhẹ, thoát khỏi vòng chiến rút về cạnh Thành Bích Lăng Phong, giọng trầm thấp
:
- Không ổn, chúng ta ... có lẽ phải chết ở đây.
Thành Bích hỏi :
- Không thể đột phá ra?
- Không thể. Ta đã thử, chúng dùng kế tiêu hao, không cho chúng ta thoát ra.
Thành Bích thực tế nghĩ ra một cách khá hay, "bắt giặc bắt vua", chỉ cần chụp
được Mộc Hàm Yên, tất cả sẽ dễ dàng giải quyết. Theo nàng biết, yêu nữ kia
không biết chút gì về võ công.
Chỉ tiếc, Mộc Hàm Yên được một nhóm thủ hạ bảo vệ kín mít, thậm chí trang phục
giáp trụ rất khủng bố, hoàn toàn khác đám sát thủ kia.
Tất cả tưởng chừng bế tắc chờ chết, bỗng có một đám nhân sĩ tiếp cận.
Đầu tiên có một bóng người cầm côn.
Sau đó có một kẻ cầm kiếm.
Tiếp đó khoảng chục thanh niên.
Trong tiếng gió nghe thoang thoảng tiếng mắng chửi :
- Thất đệ, từ từ thôi. Tứ ca dặn dò rồi, xuất hiện phải theo đội hình cho
đẹp, không nên đi lẻ.
- A-di-đà Phật, có cao thủ, không thể muộn.
Nhìn thấy đám người kia, cả Thành Bích lẫn Nguyệt Dung đều thở ra.
Tần Quyền dẫn huynh đệ tới.
Nguyệt Dung thì biết Tần Quyền từ lúc làm nhiệm vụ sang sông, còn Thành Bích
biết đêm trước. Riêng Lăng Phong bên cạnh đang rơi vào một trạng thái kỳ quái
nào đó, không có phản ứng.
Tần Quyền hiểu ý báo hiệu của Lăng Phong. Chỉ là Lăng Phong lúc đó quá sơ sài,
nói "ta đi một chút" nhưng hoàn toàn không nói hướng nào. Báo hại Lưu Bá Huy
phải dẫn huynh đệ chạy thục mạng cả bốn mặt thành dò la, mãi giờ này mới đến.
Vừa đến bãi đất, Lăng Hổ đã chống côn xuống đất búng người vừa giữa. Hổ ca lâu
ngày không được thư giãn gân cốt, thèm vào để ý ai là thù ai là bạn, cứ thằng
nào mạnh là đánh tuốt.
Lúc Lăng Hổ vừa xoay người đánh một côn xuống đất, bên trong đám hỗn loạn có
tiếng truyền ra :
- Thạch Phi? Là đệ sao?
Lăng Hổ nghe tiếng, ngơ ngác nhìn lại, mắt không tin nổi, hét lớn :
- Đại sư huynh? Sao huynh lại ở đây, Tam đệ Tứ đệ Ngũ đệ đâu?
"Choang"
Người nói chuyện chính là cao thủ mang côn của Mật Thám ty, gã chật vật đỡ
đao, cố nói :
- Cuối cùng cũng gặp được đệ.
Tần Quyền ở sau vội nhắc nhở :
- Hai vị đại sư phụ, chốc nữa tâm sự dùm, đang có đánh nhau đó.
Không cần Tần Quyền nói thêm, tên cao thủ Thiên Nhẫn đã huy đao chém ngang,
trên đường đao còn kèm khí màu bạc :
- Hồn Quy Niết Bàn, giết.
Lăng Hổ thấy vậy, thân côn ép sát vào bụng, thân người hơi gập lại, như con
báo từ xa lao đến :
- A-di-đà Phật! Kim Cương Phục Ma.
"Coong"
Tên kia loạng choạng lùi ra hai bước, mắt đỏ bừng nhìn Lăng Hổ :
- Khá lắm.
Lăng Hổ nghĩ gì đó, quyết định :
- Sư huynh, lập trận.
- Hai người liệu có được không?
- Không được cũng phải lập.
Lăng Hổ trầm giọng, ánh mắt lại khôi phục vẻ điên cuồng.
Sư huynh kia gật đầu, đứng tấn trọng tâm thấp hẳn xuống, Lăng Hổ bật nhảy lên
cao, đáp lên vai sư huynh. Hai người như thể tạo thành một người khổng lồ, hai
cây côn chĩa ra trước, đồng thời hét lên :
- La Hán Truyền Kinh.
Tên đối thủ Thiên Nhẫn giáo hơi nhíu mày một lát, sau đó cười lớn :
- Hóa ra là Đại Lâm La Hán Trận. Haha, hay lắm, bản sứ chuyến này đi không
uổng.
Cùng lúc, Mộc Hàm Yên đột nhiên nhìn Lăng Phong, miệng lẩm bẩm :
- Kỳ quái, vừa rồi hình như hắn ...
...
Lăng Phong mắt nhắm nghiền, thân thể rơi vào một trạng thái khá kỳ quái, mặc
kệ đang bị đối phương chèn ép thần lực. Hắn biết xung quanh đang xảy ra chuyện
gì, thậm chí còn to rõ hơn trước, nhưng tay chân xúc giác lại không chịu nghe
lời.
Lăng Phong cứ thắc mắc vì sao đối phương mạnh như vậy lại chọn mình, thực ra
đều do hắn cả.
Còn nhớ lần nọ qua Kim, Lăng Phong từng đụng một lớp cấm chế trong lều Mộc Hàm
Yên, thứ đồ này hóa ra do cao thủ Thiên Nhẫn lập ra. Lúc đó Lăng Phong thử phá
nhưng thất bại, dù vậy vẫn khiến cái cấm chế kia bị ảnh hưởng, bản thân hắn
cũng để lộ thực lực.
Đến lúc khống chế Mộc Hàm Yên trở về, Lăng Phong lại nổi máu anh hùng, "chả có
quái gì phải sợ" nói luôn tên cho Mộc Hàm Yên. Dù lúc đó hắn vẫn mang khăn bịt
mặt, nhưng tên và đặc điểm nhận dạng của hắn đã nằm trong sổ theo dõi của
Thiên Sách phủ và Thiên Nhẫn giáo.
Gã áo tím Thiên Nhẫn nếu dùng võ công, chỉ sợ trong vài chiêu có thể giết chết
Lăng Phong, nhưng gã lại chấp nhận tiêu tốn thần lực, mục đích muốn lột luôn
bí mật của Lăng Phong. Bởi một kẻ chỉ 20 tuổi có thể cầm cự thần lực với Thiên
Nhẫn Hộ Giáo sứ, tuyệt đối có bí mật kinh thiên nào đó. Thiên Nhẫn nếu khai
thác được, biết đâu có thể thành Thiên hạ Đệ nhất giáo, bản thân gã cũng thành
"Thiên hạ Đệ nhất nhân" cũng không chừng.
Gã khóe miệng dần nhếch lên, cây trượng cũng rung rung.
Ngay lúc tưởng như mọi chuyện sắp đến hồi kết, có chuyện xảy ra.
Trên đỉnh đầu Lăng Phong mờ mờ hiện ra một đồ hình lưỡng nghi xoay tròn chầm
chậm. Thứ này từng hiện ra lần Lăng Phong nhập ma, nhưng lần này hình thù rõ
ràng, thời gian tồn tại cũng lâu hơn. Ngay giữa ban ngày cũng khiến Mộc Hàm
Yên đứng đối diện phải chú ý. Tên áo tím tròng mắt thay đổi.
Lăng Phong đang rất hỗn loạn. Đầu hắn ong ong, như thể có hàng ngàn con muỗi
đang vo ve.
Sâu trong não hải, Lăng Phong nghe tiếng lầm rầm, một đoạn khẩu quyết gì đó cứ
vang lên không ngừng, vừa đứt quãng vừa trùng lặp, lúc gần lúc xa :
"Dịch ... hữu ... thái ... cực ... thủy ... sinh ... lưỡng ... nghi ..."
"Thứ quái quỷ này từ đâu ra?"
Lại nói, Lăng Phong lâu nay tuy luyện khí, nhưng chỉ là kiểu cơ bản tích lũy
khí lực. Chủ yếu làm nắm đấm mạnh hơn một chút, thân thể cũng kiện khang nhanh
nhẹn hơn, ít bị bệnh tật hơn mà thôi. Nếu nói đến tuyệt kỹ khí chiêu thực sự,
thì lại chẳng có gì. Cái gọi là khẩu quyết càng không.
Lăng Phong từng hỏi Tần Quyền, Tần Quyền liền nói muốn có tuyệt kỹ phải luyện
tâm pháp thượng thừa. Chỉ là Quyền đệ không thể chỉ đồ của hắn cho người
ngoài, nói “bí mật gia môn” gì đó. Lăng Phong nếu muốn, phải gia nhập môn phái
lớn mới được.
Lăng Hổ thì sẵn sàng truyền dạy cho Lăng Phong. Chỉ là, đồ luyện khí của Lăng
Hổ là bên Phật môn, tu luyện Trung Mạch Thất Luân cái gì đó, khác hẳn với Kỳ
Kinh Bát Mạch của Đạo môn mà Lăng Phong đang theo. Khẩu quyết thì toàn là kinh
văn, đã chấp nhận luyện thì coi như phải tu luôn.
Lăng Phong đương nhiên có thể vì làm vui lòng độc giả cuồng võ, bỏ cả đi tu,
luyện lại từ đầu theo Thất Luân. Nhưng nếu làm vậy, hắn cũng sẽ phải bỏ luôn
bộ Chính Kinh Thập Nhị Mạch của Liễu Thanh Nghi. Mà điều này thì Phong ca
không nỡ. Cái đồ kia Phong ca có thể chắc chắn là bảo vật cấp “Thiên Địa”, bỏ
là bỏ thế quái nào.
Trở lại tình huống lúc này.
Lăng Phong từng rơi vào tình huống tương tự, lần cùng Tuyết Cơ, chẳng qua lần
đó bị nhập ma không còn nhớ gì. Lần này ngược lại, Lăng Phong rất tỉnh táo,
hắn rất muốn thoát ra nhưng không thể thoát được, như thể đang mơ giữa ban
ngày.
Cái khẩu quyết kia không chỉ âm thanh, nó còn đi kèm một loại ý niệm kỳ lạ,
như vô hình thúc giục Lăng Phong, đòi hắn phải vận khí từ khắp cơ thể về huyệt
Khí Hải.
Lần nọ Diễm Tuyết Cơ ra tay giúp Lăng Phong, coi như mèo mù vớ cá rán, nàng vô
tình giúp Lăng Phong vận khí theo đúng yêu cầu này, kích hoạt một thứ gì đó
trong người hắn, đồng thời cứu hắn một mạng. Nhưng lần này, Lăng Phong chỉ có
thể dựa vào bản thân.
Bị ý niệm kỳ quái kia thúc dục, Lăng Phong quyết định quên hết mọi chuyện để
vận khí ngay, nếu không chỉ sợ đầu hắn cứ o o mãi rất khó chịu.
Lăng Phong đang cầu đột phá trong nguy hiểm.
Tên Hộ Giáo sứ không rảnh rỗi đứng chờ Phong ca độ phá. Gã đã chấp nhận đốt
toàn bộ thần lực tích lũy bao năm nay, chỉ còn cách vài nhịp thở nữa là biết
"tất cả" về Lăng Phong.
Cũng không biết, nếu gã nhìn thấy vài ký ức kỳ quái trong đầu Lăng Phong, sẽ
có phản ứng thế nào. Đại loại vài chục bộ JAV vô cùng sống động, một ít hình
ảnh của thần giới với các loại xe ngựa kỳ quái qua lại, thậm chí vài ký tự
kiểu LMAO FML hashtag gì đó.
...
Bên ngoài.
Lăng Hổ và sư huynh kết hợp lại lập trận, côn liên tục thay nhau đánh ra, tuy
vậy chỉ khiến tên Hộ Giáo sứ áo lam thụt lùi trong khoảng chục chiêu đầu.
- Còn tưởng La Hán Trận hay ho thế nào, hóa ra chỉ đến thế.
Lăng Hổ hừ lạnh :
- Hừ, nếu chúng ta đủ năm người, ngươi thậm chí thời gian thở cũng không có.
Tần Quyền khinh thân lại gần, hỏi :
- Cần ta giúp không?
- Không cần. - Lăng Hổ vừa nhảy xuống vừa đáp.
Tần Quyền cười nhẹ, đúng lúc liếc về phía Lăng Phong thì giật mình.
"Trảo pháp?"
Hắn hô lớn :
- Tứ ca, cẩn thận.
Thành Bích Nguyệt Dung ở gần đó cũng chột dạ nhìn lại.
Cây trượng của gã áo tím đột nhiên thay đổi hình dạng. Chỉ thấy đầu trượng rời
ra, giống như vật sống bay về phía Lăng Phong.
Tần Quyền hai mắt nheo lại, cả người giống như bóng ma lắc qua lại cực nhanh,
mỗi chỗ lắc đều để lại ảnh mờ màu đen, thân người phi thẳng tới chỗ Lăng
Phong. Bộ pháp này từng được Tần Quyền dùng để tránh mũi tên hồi áp tiêu ở Lạc
Dương, lần này rõ ràng hơn.
Tên Hộ Giáo sứ cầm đao nhìn thấy, trong mắt dị dạng, lẩm bẩm :
- Quỷ Phiêu Phong?
Nói xong cũng lao theo Tần Quyền.
Lăng Hổ nhìn thấy kẻ địch quay lưng lộ sơ hở, ngay lập tức xuất chiêu. Chỉ
thấy hắn xoay côn tròn trên không, sau đó đánh mạnh xuống đất, khoảng đất bị
đánh như nứt ra, kình lực tỏa ra xung quanh theo vòng tròn, kèm theo một luồng
khí vô hình phủ lấy kẻ địch.
Tên cầm đao biết không thể làm ngơ, đành bỏ Tần Quyền quay người lại, chống
đao xuống đất cả người nâng hẳn lên không.
Ở phía Lăng Phong.
Vũ khí của tên áo tím thì ra không phải một cây trượng đơn thuần, thân trượng
có thể kéo dãn, đầu trượng hóa trảo bay ra. Có vẻ tên áo tím nhận ra điều gì
đó không đúng ở Lăng Phong, quyết định giết chết ngay.
Trảo sắt năm ngón chỉ còn cách mặt Lăng Phong chưa tới một thước.
Tần Quyền gần như nằm ngang, kiếm chỉ ra trước, người xoáy tròn như cái máy
khoan, mũi kiếm vẽ những đường xoáy cực đẹp. Hắn không chặn trảo mà nhằm thẳng
tên áo tím tấn công.
Nguyệt Dung cũng đồng thời ra tay, có điều thế kiếm của nàng có phần gượng ép,
giống như vẫn chưa thuần thục lắm.
"Soạt"
Nguyệt Dung ra tay muộn chỉ tích tắc, kiếm tuy sượt qua mũi trảo nhưng không
thể phá bay, đầu trảo tiếp tục lao thẳng phía mặt Lăng Phong.
Lăng Phong vẫn như người chết ngồi bất động, lưỡng nghi trên đầu hắn càng ngày
càng rõ, ai cũng có thể thấy. Đám xung quanh gần như dừng cả lại để xem, hiện
tượng này không khác gì thần tiên làm ra, chúng chưa bao giờ thấy qua. Thân
pháp mờ ảo như ma quỷ của Tần Quyền lại không ai để ý đến.
Chẳng qua vị "thần tiên" Lăng Phong có lẽ vừa phi thăng sẽ bị giết chết.
Tất cả nín thở.