Người đăng: Thần Long
Hai người Lư Chu vừa rời đi chưa lâu, đã thấy Triệu Hanh tự tay lăn xe đi ra.
Cũng không biết hắn ta đã làm đến công đoạn nào, có lấy lại bản lĩnh nam nhân
hay chưa. Dù sao, chỉ e không chỉ “nhìn ngắm thân thể” đơn giản như vậy.
Triệu Hanh ra khỏi cửa, phát hiện Chu Vũ đã không thấy. Chẳng qua đang lúc tâm
tư tươi tốt, nhất thời cũng không quá để ý. Chỉ là gã còn chưa kịp gọi hạ
nhân, đã thấy một tên hộ vệ chạy lại nơm nớp nhỏ giọng :
- Điện hạ, phủ đệ có chuyện. Vương tiểu thư ...
Triệu Hanh nghe đến Vương Diệu Mai, lập tức nóng vội :
- Diệu Mai? Làm sao?
- Bẩm, có thích khách đột nhập, tiểu thư đã bị ... bắt đi.
- Cái gì? Cả đám hộ vệ đi đâu?
- Bẩm, đối phương thân pháp cao minh. Điện hạ lại đang phải giấu mình, bọn
thuộc hạ không dám gióng trống khua chiêng truy tìm toàn thành.
Triệu Hanh mặt tím tái, quát :
- Một đám phế vật vô dụng. Chẳng lẽ một chút dấu vết cũng không tra ra sao?
- Bẩm, trong lúc truy đuổi ra ngoài, có người phát hiện ra ... người của Thế
tử điện hạ đang ở quanh đó.
- Huynh trưởng?
Triệu Hanh bỗng sầm mặt gằn giọng :
- Tốt. Vương huynh, ta còn chưa động đến ngươi, ngươi đã muốn xuống tay với
ta rồi sao? Chu Vũ ở đâu?
Rất nhanh, lại một tên thủ hạ chạy vào báo :
- Điện hạ, Chu tú tài đã không thấy đâu. Còn có, huynh đệ của hắn, Lư đội
trưởng và mấy tên huynh đệ của chúng cũng đã khăn gói đi mất.
Triệu Hanh lúc này mới nghĩ lại trước sau, Chu Vũ không lẽ e sợ mà bỏ trốn?
Không được, chuyện hắn gian dâm muội muội, Triệu Minh Châu lúc này tuy đã ngơ
ngẩn, chắc hẳn cũng sẽ không dám nói ra. Nhưng tuyệt đối không thể để kẻ thứ 3
còn sống biết được thoát đi. Về sau nếu chẳng may thực sự đăng cơ, cái tin tức
kia mà bị đồn ra thì chính là vết nhơ khó tẩy.
Còn có, ai đã bắt cóc Vương Diệu Mai? Thực sự là Triệu Diễn?
Nhớ ra cái gì, Triệu Hanh quát hỏi :
- Mấy người Ngân Diện đã trở về hay chưa?
- Bẩm, Ngân Diện đã rời thành, 6 vị Giáo úy đã trở về. Chỉ là, hình như ...
kết quả không tốt.
Triệu Hanh lập tức nghiến răng :
- Hừ, cái gì cũng hỏng việc. Dùng tư cách Minh Châu quận chúa, dán cáo thị
phản tặc Chu Vũ và Lư Tuấn Nghĩa đột nhập phủ quận chúa làm càn, truy nã toàn
thành cho ta, cứ kẻ nào tình nghi đều nhốt hết lại. Vương tiểu thư mà bị tổn
hao một cái gì, các ngươi đều chết hết đi.
Cả đám nô tài liếc nhau, trong mắt đều hiện vẻ khổ sáp. Vương tiểu thư có mệnh
hệ gì hay không, thì phải xem tâm tình của mấy tên bắt cóc, liên quan gì đến
bọn thần thiếp chứ. Làm nô tài thật đúng là dễ tai bay vạ gió mà.
...
Đã canh 4, trời tờ mờ sáng.
Bách tính Đại Danh đang ngon giấc đều bị dựng dậy, quân lính đang lùng sục
khắp thành.
Dù sao cũng đang lúc phản loạn, người trong thành đều nơm nớp lo sợ, đêm về
chẳng thể ngủ yên. Nói tỷ như Yên Vương đánh thế nào mà thua một cái, mà nói
câu không cát thì 80% là vậy. Đến lúc đó bị quan quân triều đình càn quét đến
tận hang ổ, dân Đại Danh chỉ e bị chụp mũ “phản loạn” theo cùng. Nửa đêm bị đồ
thành là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Đây cũng là lý do Yên Vương phải đóng
thành hạn chế ra vào, bằng không chỉ e nửa cái thành đã bỏ chạy.
Lo lắng nghe ngóng một lúc, quần chúng mới biết, có vài tên gian tặc đột nhập
phủ Minh Châu Quận chúa, làm Quận chúa kinh động sợ hãi hóa điên. Trong số
gian tặc có hai người tên Chu Vũ và Lư Tuấn Nghĩa, hình dạng như tranh vẽ.
Lúc này, trong một góc đường tối.
Một nữ nhân đang bị dồn vào góc, hai tay sợ hãi ôm lấy thân mình. Nam nhân đối
diện hai tay chống vào tường, khuôn mặt ép sát nàng ta, âm thanh dâm đãng hỏi
:
- Ngươi, chịu hay không?
Nữ tử không dám ngẩng đầu nhìn, e lệ đáp :
- Chịu ... cái gì?
- Ngươi rõ ràng biết ý tứ của ta, đừng giả vờ nữa.
- Ta ... thực sự không biết.
Nam nhân khoé miệng nhếch lên, hơi thở nhè nhẹ đình chỉ. Hắn từ từ đè thấp
khuôn mặt, hai đôi môi chỉ còn cách nhau vài phân ...
Đang lúc độc giả chờ đón một màn cưỡng hôn kinh điển, thì bị một tiếng niệm
đâu đó phá bĩnh.
- A-di-đà Phật, Tứ ca, hỏi thì hỏi nhanh. Chúng ta ở đây không an toàn đâu.
- Khụ, cầm nhầm kịch bản.
Còn ai ngoài Lăng Phong và Lăng Hổ.
Lăng Phong hiện vẫn đang ở ngoài đường, tận lực né tránh quân lính. Mặc dù đám
quân lính truy lùng hình như cũng không phải lùng hắn. Nhưng là nửa đêm canh 4
vẫn còn lần mò ở ngoài đường, nếu bị chụp lại coi như nắm chắc suất một gian
nhà lao tội ra ngoài trong giờ giới nghiêm.
Trọng yếu là, bên cạnh hắn còn có một Vương Diệu Mai.
Vừa rồi trong lúc tang gia bối rối, Phong ca tiện tay kéo luôn nàng ta ra
ngoài, có gì còn làm vật thế thân bảo mạng. Quan trọng hơn, hắn muốn tra hỏi
cho ra chân tướng vụ hạ độc của Lâm thị. Lăng Phong vốn nghi ngờ chính cô gái
này tiếp tay cho Triệu Hanh, nay bắt được đương nhiên không thể cứ thể bỏ đi.
Canh 4 mà vẫn thức cùng nữ nhân trên giường, là phiền toái.
Canh 4 mà phải mang theo một nữ nhân trên đường, thì lại càng phiền toái.
Lăng Phong thân pháp có khá thế nào, dính thêm một Vương Diệu Mai, lại phải
tận lực bịt mồm cô ta không cho kêu la, tốc độ di chuyển giảm xuống gần bằng
0, thậm chí có xu hướng gia tốc âm.
Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không trụ được đến sáng.
Lăng Phong lúc này mới nghiêm chỉnh đứng thẳng :
- Hừ, mẫu thân ta có phải bị cô hạ độc?
Bờ sông đêm nọ, Lăng Phong cũng từng quát hỏi một lần. Nhưng lúc đó nàng ta bị
cảnh đánh nhau làm kinh hoảng, nhất thời hỗn loạn.
Vương Diệu Mai sửa lại trang phục, thản nhiên nói :
- Ta không hề biết chuyện độc của đại nương. Bà ấy ... không sao chứ?
Ánh mắt nàng ta vô cùng tự nhiên, thái độ thực sự quan tâm đến Lâm thị, khiến
Lăng Phong không biết tiếp theo nên làm gì. Cô gái này lúc trước luôn ra vẻ
mình là một tiểu thư không chịu khuất phục, chắc không phải đang diễn xuất đi?
Chỗ này cũng không có Học viện Điện ảnh, đâu ra mà lắm diễn viên như vậy được.
Lăng Phong khoanh tay nói :
- Đã liệt giường không dậy nổi.
- Thực vậy sao? Hôm đó ta ra ngoài thì người của Triệu Hanh đến đón đi. Từ đó
về sau hồ hồ đồ đồ đến chỗ này, căn bản không hề biết chuyện của đại nương.
Chẳng qua ...
- Chẳng qua cái gì?
Vương Diệu Mai e dè nói :
- Ta từng nói với hắn, ngươi thì giết chết không sao, nhưng đừng làm hại bà
ấy.
Lăng Phong suýt chút úp sấp. Còn có kiểu nói chuyện này? Rất tổn hại.
Vương Diệu Mai tiếp tục :
- Hắn cũng đã hứa với ta.
Lăng Phong trong lòng khinh bỉ :
- Hứa với cô? Cô thấy hắn đáng tin sao?
- Ít nhất đáng tin hơn ngươi. Hắn hứa đem ta đi, nói là làm được.
Lăng Phong á khẩu. Đứng từ phương diện của Vương Diệu Mai, thì ... đúng là thế
thật. Chẳng qua, Phong ca cũng là một người đáng tin nha, cũng đã thất hứa bao
giờ đâu? Vì ... hắn chưa hứa với ai cái gì cả.
Lại nghe Vương Diệu Mai ngập ngừng :
- Vả lại ...
- Vả lại cái gì? Cô có biết nói giật cục như vậy gõ ra rất tốn chữ không?
Khụ, bỏ đi. Tổng hợp ý tứ lại, nói luôn vào một câu trọng điểm dùm.
- Hắn không có lý do để hại mẹ ngươi.
- Ta cũng thấy thế. À không đúng, nói giỡn sao? Hắn ta mấy lần muốn giết ta,
bởi vì thất bại mà điên cuồng, cho nên làm hại người thân của ta.
Vương Diệu Mai nói :
- Ngươi trong mắt hắn chỉ là một con kiến, hắn cùng lắm phái thủ hạ giết chết
ngươi là xong, sẽ không rảnh rỗi đi hạ thủ lên đại nương.
Mấy cái suy luận đơn giản kiểu này, Lăng Phong chẳng lẽ còn chưa nghĩ đến sao?
Còn cần nàng ta dạy hắn?
- Cô nghĩ mình rất hiểu Triệu Hanh sao? Người một khi căm thù, căn bản sẽ
không nghĩ theo lẽ thường.
Vương Diệu Mai trầm mặc, nhỏ giọng :
- Lúc đó ta luôn ở cạnh bà ấy, ngoài người làm trong phủ, căn bản không có
người lạ tiếp cận.
Lăng Phong sầm mặt :
- Cô còn nói? Cho nên ngoài cô ra, chẳng còn ai là tình nghi.
- Ta đã nói ta không làm, ngươi nghĩ sao thì nghĩ. Dù sao cũng đã trong tay
ngươi, ta chỉ một nữ nhân còn có thể làm gì?
- A? Lúc trước không phải rất cường ngạnh sao? Bây giờ lại hiểu chuyện như
vậy rồi?
Vương Diệu Mai ngoảnh đầu đi, ý tứ mặc kệ.
Lăng Phong nhìn lại, không khỏi nghĩ linh tinh một chút.
Nói một câu thực lòng, nàng ta cũng là một tiểu mỹ nữ. Xuất thân quận chúa, từ
nhỏ ăn sung mặc sướng, da thịt trắng ngần, dung nhan rất có đường nét. Bây
giờ, lại bị Phong ca ép vào tường, tư thế nhắm mắt mặc kệ. Hai người cự ly còn
chưa đến nửa thước, mùi hương trên người nàng ta len lỏi vào mũi. Lăng Phong
thậm chí cảm nhận ngực hắn còn sắp chạm vào bầu ngực vểnh lên của nàng ta.
Hắn không nhịn được cúi xuống một chút ...
- A-di-đà Phật ...
- Khụ!
Lăng Phong ho khan, không khỏi tự phê bình bản thân.
Vừa rồi tính làm gì vậy?
Không được không được nha. Trước khác nay khác. Tốt xấu gì cũng đã họp bàn đề
ra chủ trương, phải luôn thấm nhuần kiên định. Phải nhớ tới quốc gia, nhớ tới
cách mạng, còn có những lê dân đang chịu cực khổ ngoài kia. Từ hôm nay, phải
đóng vai một Đảng viên đầy gương mẫu.
Nữ nhân này, nói thế nào cũng là thế lực thù địch, nhất định còn che giấu điều
gì.
Nhưng Phong ca lại không phải nhân viên điều tra, khả năng nghiệp vụ bằng 0.
Nếu muốn tra hỏi, hắn có lẽ chỉ nghĩ được đúng một cách, đó là dùng nắm đấm.
Dù sao kịch bản yy não tàn trước nay luôn là thế, nếu muốn moi tin, cứ đánh là
xong, mặc kệ cái gì nhân đạo với chả pháp luật.
Chẳng qua, nàng ta lại là nữ nhân. Lăng Phong xưa nay, điểm yếu chí mạng chính
là nữ nhân, đặc biệt là mỹ nữ, căn bản không thể xuống tay.
Nghĩ đến gì đó, Lăng Phong quay lại nói :
- Thất đệ, ngươi tìm cách về khách điếm, bảo hộ cho đại tiểu thư.
- Vậy còn Tứ ca?
- Ta đem nàng ta đi một nơi.
- Thiện tai. Tứ ca, ngươi không phải muốn ...?
- Thiện cái gì tai? Mau đi.
Vương Diệu Mai bị Lăng Phong kéo đi, trong lòng đầy kinh hoảng. Nàng ta không
rõ ràng tính cách Lăng Phong cho lắm, hai bên không mấy quen thuộc, nhưng nàng
có thể chắc chắn hắn không phải chính nhân quân tử.
Chẳng lẽ hắn thực muốn tìm một chỗ cưỡng gian nàng ta cho hả giận?