Người đăng: Thần Long
Hoa phủ.
Như Ý dù là tiểu thư đi nữa, cũng chỉ là một đứa trẻ.
Lăng Phong không có kinh nghiệm chơi đùa với trẻ con. Nhưng hắn lại biết, tiếp
cận trẻ con khá đơn giản, bởi chúng không có tâm cơ, không mang mặt nạ. Chỉ
cần ngươi khéo một chút, linh tinh quái một chút, đại khái chỉ cần nửa canh
giờ là sẽ thành thân thiết.
Quả nhiên chỉ sau nửa ngày, Như Ý đã thành một tiểu muội ngoan ngoãn.
Đám nha hoàn cũng phải kỳ quái ra mặt. Chúng phục vụ tiểu thư từ nhỏ đến lớn,
biết tiểu thư bị một chứng bệnh cổ quái, “bài trừ nam nhân”. Cô bé chưa bao
giờ tiếp xúc với nam nhân nào khác thoải mái như Lăng Phong.
Lúc này, Lăng Phong dựa lưng vào tường, còn Như Ý ngồi trong sân, buồn bã nói
:
- Mẫu thân rất nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn ta chỉ ở trong cái viện này, ta
còn chẳng biết bên ngoài có cái gì, cũng không có ai làm bạn.
Lăng Phong cảm thán :
- Ài. Đây còn gọi là một mẫu thân sao?
- Ngươi không được nói bậy.
- A? Không nói bậy. Ý ta là, phu nhân quản tiểu thư giống như một vị phụ thân
vậy, không giống chuyện một mẫu thân nên làm.
- Vậy sao? Vậy thế nào mới giống?
Lăng Phong nhìn vài nha hoàn bất thiện nhìn mình, húng hắng ho nói :
- À thì ... dịu dàng che chở, chiều chuộng hết mực.
Như Ý liền buồn bã cúi đầu, một lát lại nói :
- Cũng chỉ Diễn đại ca thi thoảng đến, hắn rất chiều ta.
Lăng Phong nhân đó hỏi :
- Tiểu thư thích chơi đùa với Đại công tử lắm sao?
Như Ý lắc đầu :
- Không phải. Hắn chẳng có trò gì vui, toàn nói những chuyện linh tinh, rồi
vờ chạm vào người ta. Ta không thích.
- Khụ!
Lăng Phong không khỏi ho sù sụ. Thằng nhãi Diễn kia, coi bộ tưởng nhân gia nhỏ
tuổi dễ dụ đi. Xem xem, còn chưa làm được gì đã bị người ta nhìn ra chân
tướng.
Như Ý tiếp tục thất lạc nói :
- Chỉ là, ngoài hắn ra cũng chẳng có ai đến chơi với ta nữa. Minh Châu tỷ lúc
nào gặp ta cũng nói những câu khó hiểu.
- Vậy còn Nhị Công tử?
- Nhị Công tử ... A, mẫu thân?
Đúng lúc Như Ý ngẩng đầu, đám nha hoàn đằng sau cũng đồng loạt thi lễ.
- Phu nhân.
Lăng Phong quay đầu. Chỉ thấy Thành Bích phu nhân đi vào, đằng sau là hai nha
hoàn, cùng một trung niên tướng mạo cao lớn.
Nàng mặc một chiếc áo hồ cẩm váy phủ chân, không đeo trang sức, dáng người mềm
mại. Chỉ tiếc trên khuôn mặt tuyệt luân lại ẩn ẩn nét quạnh hiu, tựa như một
đoá hoa rủ trên mặt nước. Nhưng đồng thời, lại mang theo nét cương nghị từng
trải, không thể nhìn ra tâm tư.
Chỉ nghe nàng cất giọng :
- Ngươi là Thập Nhất?
- Là tại hạ. Phu nhân có gì phân phó.
Thành Bích lạnh nhạt :
- Lát nữa ngươi sang chỗ ta, ta có chuyện muốn nói.
Nói xong nàng dịu dàng nhìn Như Ý.
“Nàng ta muốn nói gì?”
Lăng Phong không khỏi bất khả tư nghị. Mị lực của Phong ca đã bị phát hiện rồi
sao? Khụ. Nghiêm túc một chút. Nàng ta đã nhìn ra hắn tiếp cận Như Ý có ý đồ
dò hỏi tình báo?
Xem ra vừa rồi hơi vội vàng.
...
Trời dần tối.
Trong một gian khuê phòng bày trí tinh tế.
Thành Bích đang ngâm mình trong thùng gỗ, hơi nước lan nhẹ.
Nàng thích đem cả người ngâm mình trong nước ấm. Trên mặt nước lại rải một ít
hoa thơm, sau đó cảm thụ hương hoa mát rượi thấm nhập vào da thịt.
Thành Bích duỗi thẳng chân, đầu nhẹ nhàng tựa vào thùng gỗ, tay không tự chủ
vuốt ve thân mình. Bầu ngực nàng no đủ kiên đỉnh, đôi chân thẳng tắp thon dài,
ngón chân mượt mà đáng yêu, ngay cả móng tay cũng cắt tỉa xinh đẹp không tì
vết.
Cả thân thể nàng, chính là một tác phẩm nghệ thuật cực mỹ.
Chỉ đáng tiếc, lại chẳng có ai khác ngoài chính nàng thưởng thức nó.
9 năm trước, trong một lần yến hội, lại mang nhiệm vụ trên thân, nàng thất
thân có Như Ý. Từ đó đến nay, nàng một mực giữ mình. Chỉ là, giữ gìn bảo
dưỡng, rút cục là vì cái gì? Qua vài năm nữa cũng sẽ lụi tàn mà thôi.
Thanh xuân cứ thế trôi tuột đi đầy tịch mịch, nàng hơn ai hết thèm muốn có một
nam nhân ở bên cạnh. Nàng không muốn nằm trong làn nước ấm mãi, nàng muốn nằm
trong lòng một ai đó, hưởng thụ sự ấm áp chân thật nhất từ da thịt.
Mấy năm nay, thậm chí có đôi khi nàng nghĩ đến, hay là ... buông thả cho xong?
Ngay trong phủ Đại Danh, cũng không thiếu quả phụ quý tộc nuôi trai trẻ trong
nhà, được tưới tắm vui vầy hàng ngày.
Chỉ là, đến cuối cùng Thành Bích lại không thể buông như vậy. Nàng không đủ vô
liêm sĩ. Mặc dù nàng biết rõ, cho dù nàng không làm gì, thế nhân lại đều nghĩ
nàng có. Thậm chí lắm kẻ còn ác miệng đồn nàng là một dâm phụ, nuôi trai thì
cứ nói nuôi trai, còn bày đặt nuôi thủ hạ gì gì đó cả mấy chục người.
Thời gian trôi chậm chạp, hơi nước nóng phả vào người, đôi má Thành Bích đã đỏ
hồng. Nàng bắt đầu không tự chủ nghĩ đến chuyện gì đó, đôi tay dần đưa xuống
dưới.
Nàng cũng không thấy xấu hổ, chỉ mặc kệ thân thể phản ứng. Chuyện này xảy ra
với nàng thường xuyên, nhất là mỗi khi tắm rửa trong cô quạnh.
Dù sao, chỗ này là khuê phòng, chỉ có một mình nàng, muốn nghĩ cái gì thì
nghĩ. 9 năm trống vắng mòn mỏi phòng đơn gối chiếc, còn cái gì để bẽn lẽn? Đêm
về một mình trên giường, nàng cũng không thiếu lúc bị ham muốn của bản thân
thức tỉnh.
Bỗng, Thành Bích mở mắt choàng tỉnh.
“Ta làm sao lại nghĩ đến hắn?”
Như Ý từ nhỏ không thich tiếp xúc bất kỳ nam nhân nào. Hôm nay thấy tên Thập
Nhất kia có thể đùa vui với Như Ý, Thành Bích mới nảy ra ý định hẹn hắn đến
nói chuyện. Chủ yếu muốn hỏi han chút thân thế. Nếu hắn ta đồng ý, nàng sẽ sắp
xếp để hắn làm người hầu mua vui cho Như Ý. Nàng nghĩ mấy kẻ này, chỉ cần cho
chút tiền công, chắc sẽ không từ chối.
Còn ngoài chuyện Như Ý ra, Thành Bích chẳng để ý gì đối phương. Vừa rồi trong
lúc mơ màng hiện ra, có lẽ là vì vừa xuất hiện buổi chiều, nên để lại ấn tượng
trong đầu.
Thành Bích nhắm mắt, bàn tay lại vô thức vuốt ve. Khuôn mặt của thanh niên
Thập Nhất kia, không biết từ lúc nào lại thành đối tượng đại diện, để nàng rơi
vào ảo tưởng.
...
Lăng Phong đứng ở bên ngoài dãy phòng của Thành Bích phu nhân chờ đã một lúc,
chân cũng đã mỏi. Nha hoàn nói cho hắn, phu nhân đang tắm rửa, thỉnh Lăng đại
tướng quân kiên nhẫn chờ trong chốc lát.
Lăng Phong đương nhiên không phải một người có kiên nhẫn, đặc biệt khi nghe
được hai chữ “tắm rửa”.
Phong lưu và hạ lưu, định nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Nói đến phong lưu, thì không chỉ nói đến sự việc, còn phải nói đến ý cảnh.
Đương nhiên, cũng phải xem nữ nhân đó là ai.
Bây giờ nhìn lại một chút ý cảnh.
Trên trời trăng đã dần lên. Dưới đất, ngay bên kia chính là sương phòng. Ở nơi
đó, đằng sau làn hơi nước lượn lờ như sương, mông lung tựa lụa mỏng, đang có
một thân hình trắng ngọc ngâm mình, giơ tay ngọc vẫy gọi.
Chậc chậc, nghĩ thôi cũng đã thấy khó mà kìm lòng cho đậu.
Ý cảnh tuyệt mỹ như vậy, nếu có thể leo mái nhà nhìn lén một chút, thì chính
là nhất kiện phong lưu không chạy đi đâu được.
Lăng Phong bất giác nhìn quanh.
Không có ai.
Shakespeare từng nói, “Nhìn hay không nhìn? Đó là vấn đề.” Mà phải không?
Kệ đi, dù sao lời của đại thi hào nói luôn có nhiều tầng ý nghĩa.
Lăng Phong là một người có văn hóa có giáo dưỡng, ngay cả Shakespeare bên châu
Phi nói gì cũng thuộc nằm lòng. Cho nên, hắn quyết định ...
Nhìn.
Lăng Phong bắt đầu triển khai tác chiến.
Trong phim ảnh mà nói, muốn nhìn lén rất đơn giản.
Một là, mút đầu ngón tay một cái, chọc vào giấy dầu cửa sổ, lập tức cửa sổ sẽ
thủng một lỗ. Đáng tiếc, phim ảnh đều nói láo. Phòng Thành Bích phu nhân đều
là gỗ, căn bản không có chỗ nào làm bằng giấy dầu.
Hai là, leo lên mái nhà gỡ ngói nhìn xuống.
Vấn đề là, làm sao leo? Chiếu kịch bản ăn khách mà nói, lúc này sẽ đột nhiên
rớt ra một cái thang. Hoặc là cạnh phòng có một cái cây to, xảo diệu thế nào
nhánh cây lại tỏa ra mái nhà.
Đáng tiếc, kịch bản này lại không ăn khách. Phong ca tuy biết “hoạt bất lưu
thủ”, nhưng cũng không phải cao thủ khinh công nhún một cái là lên mái nhà,
càng không biết thuật leo tường.
Từ từ, không có việc gì khó, chỉ sợ không được buff. Chẳng phải còn có thần
lực sao?
Đáng tiếc, thần lực của Lăng Phong, cũng không phải quá bá đạo. Nghe thì còn
được đi, nhìn thì không được lắm. Nói như lúc này, thi triển thần lực tỏa ra,
Lăng Phong đúng là định vị được Thành Bích thật. Nhưng chủ yếu là nghe tiếng
nước chảy rõ hơn một chút, thậm chí nghe được tiếng hít thở của nàng. Nhưng
còn nhìn thì vô cùng mù mịt, đại khái chỉ ước lượng được hình dáng, căn bản
không thể nhìn rõ cái gì.
Chỉ là, chỉ nghe thôi cũng đã khiến máu Lăng Phong có xu hướng chui ra đường
lỗ mũi.
Trong mông lung, hắn rõ ràng nghe được tiếng rên rỉ.
Là một cao thủ từng luyện qua vài vạn bộ JAV, âm thanh này đại diện cho cái
gì, Phong ca dùng đầu gối cũng biết.
Thuận tiện cũng phải nói một chút, thanh âm kia rất tinh tế, chủ yếu là tiếng
thở dốc, Lăng Phong phải căng sức ra mới nghe nổi tiếng cổ họng. Cũng không
phải kiểu la hét rung trời như lò mổ heo mà mấy nữ diễn viên AV vẫn hay phát
ra. Cái kia đều là diễn.
Được một lúc, tiếng rên rỉ ngọt ngào mê người đột nhiên cao vút lên.
Bà nội cha nó, cảnh quay đẹp mà chỉ được nghe không được nhìn, thật là quá mất
hứng.
Ngay lúc trọng yếu nhất ...
“Ông”
Đầu Lăng Phong bất thình lình bị cái gì đó “nhìn thẳng” vào. Cả người hắn nhất
thời lạnh lẽo, bao nhiêu hứng thú tụt sạch.
Ánh mắt kia, dường như chính là của ... Thành Bích phu nhân.
Cảm giác này rất khó diễn tả. Giống như bị đèn phòng giam chỉ thẳng vào mặt. Ở
đây là bị chiếu thẳng vào "trí não", cả đầu ong ong.
"Nàng ta cũng ... luyện thần?"
Lăng Phong mồ hôi tuôn ra, lập tức vận khí hồi thần.
Cái trò chơi thần lực này, quả là nguy hiểm. Chơi không tốt, xác suất mất trí
hóa điên là rất cao.
Đây cũng chẳng phải lần đầu hắn bị tấn công thần thức, mà đã là lần thứ 3. Lần
đầu là với Diễm Tuyết Cơ, lần thứ hai bị Liễu Thanh Nghi phản kích. Chẳng qua,
cảm giác vừa rồi không giống hai lần trước. Nó rất thật, giống như bị một "con
mắt vô hình" nhìn vào, chứ không phải chỉ thuần lực lượng tấn công.
Còn chưa kịp thanh tỉnh đủ, lại nghe có tiếng ai đó quát :
- Ngươi là ai?
Là gã mặt sẹo mang đao vẫn hộ vệ cạnh Thành Bích.
Lăng Phong chột dạ, tên này xuất hiện hắn không hề cảm nhận được gì. Kẻ trước
mắt Lăng Phong có cảm giác giống Tần Quyền, không nhìn thấu. Nếu đối phương
vừa rồi không phải hỏi, mà kèm theo một đao chém xuống, Lăng Phong chết không
kịp ngáp.