Nam Phủ


Người đăng: Thần Long

Đại Danh.

Trong một căn phòng rộng.

Lăng Phong cùng Tần Quyền theo nhóm kia vào thành từ tối, đến tận sáng hắn vẫn
chưa tách ra. Không phải vì không có cơ hội, mà vì Lăng Phong nhận ra vài điều
thú vị.

Thứ nhất, đây chính là một nhóm, có thể coi là “mật thám” của Yên Vương, hình
như lấy tên Nam phủ. Lăng Phong chạy tới chạy lui mấy ngày đụng toàn mật thám,
hết Tống đến Kim rồi Yên.

Điều đáng nói là đám này chỉ trong giai đoạn thành lập, nhóm người mà hắn tham
gia chỉ biết nhau qua số thứ tự, đang tụ về Đại Danh bắt đầu nhận vị trí mới.

Thứ hai, Lăng Phong gặp Bùi Thiệu Huy.

Lăng Phong đang hóa trang che mặt, còn Bùi Thiệu Huy ngược lại ăn mặc rất sáng
sủa.

Lăng Phong quyết định đánh liều ở lại. Hắn từng tự hứa sẽ giết chết kẻ này nếu
gặp gã còn sống. Thằng nhãi này lúc bên sông nói chuyện rất hào hùng, rút cục
lại là phường phản bội. Đúng là không thể nhìn mắt mà bắt lòng, vẫn là đen đen
xấu xấu như Phong ca mới là người tốt.

Trong sảnh đứng hơn chục người, nhóm của Bùi Thiệu Huy và nhóm của Lăng Phong.
Chờ một lúc thì có tiếng bước chân đi vào.

Đi vào hai người, Lăng Phong cũng tròn mắt ra nhìn, Tần Quyền bên cạnh chậc
chậc liên tục.

Người đi đầu là một nữ nhân, rất đẹp.

Vẻ đẹp của nữ nhân này, có thể nói trong một chữ, "mị".

Mặc dù nàng ta đeo mạng mỏng che nửa mặt, nhưng cũng không che được bao nhiêu.
Dáng người ma quỷ, đường cong hoàn mỹ, phong vận thành thục, bước đi một bước
liếc mắt một cái cũng có thể khiến đám thanh niên ở đây giảm thọ 10 năm.

So sánh một chút, Diễm Tuyết Cơ cũng có vẻ đẹp kiểu này. Nhưng nàng ta còn
trẻ, không giống nữ nhân này hồ mị do từng trải mà luyện thành.

Bộ ngực cao ngạo nghễ, căng mọng như muốn bung ra, có thể nói to hàng đầu
trong số những người Lăng Phong từng gặp. Đã thế còn cố ý mặc áo cổ rộng kiểu
Phong Vân tơ lụa thịnh hành, không khác gì cố ý giết người. Xem nào, chỉ e là
cỡ E, không, cỡ F, thậm chí G? Không xong, nhìn nữa sẽ chết mất.

Nàng ta búi tóc, ra vẻ phụ nhân đã xuất giá, Lăng Phong đoán tuổi có lẽ xấp xỉ
27 28, nhưng bảo dưỡng rất tốt. Lăng Phong còn phải hiếu kỳ. Nữ nhân cổ đại
rất ít người bảo dưỡng tốt như vậy.

Hiện đại mà nói, như nàng ta mới là tuổi thích hợp kết hôn. Lăng Phong ít
nhiều từng qua tuổi 30, biết rõ tuổi này mới là tuổi đẹp nhất của nữ nhân,
chín mọng thành thục. Còn mấy thứ trái cây tuổi 18 19, thực ra vẫn rất xanh.
Nam nhân đa phần tuy thích ăn cỏ xanh, Phong ca lại thích trái chín hơn. Đó là
lý do vì sao hắn với Công Tôn Dao ít nhiều vô ý.

Đằng sau có một tên trung niên ra dáng hộ vệ, mặt mũi nguyên một vệt sẹo dài,
sau lưng mang bao đựng đao khá to.

Bùi Thiệu Huy ánh mắt không che nổi vẻ nóng cháy thèm muốn, bước tới trước nói
:

- Tham kiến phu nhân.

- Đã đến đủ chưa?

- Bẩm phu nhân, đã đủ.

Bùi Thiệu Huy chắp tay nói, mặt không ngước lên, tám phần đang nhìn ngực nàng
ta.

Giọng nói nàng ta khá hay, còn mang âm vị luyến láy câu dẫn. Nàng ta dường như
không để ý ánh mắt của mấy kẻ trong này, nhẹ nhàng bước vào giữa phòng, cởi áo
khoác rộng ra đưa cho tên hộ vệ, sau đó ngồi xuống.

Lăng Phong dĩ nhiên bị thu hút không ít, nhưng định lực hắn tốt lắm, mỹ nữ gặp
không ít, không lộ mặt trư ca chảy nước miếng. Hắn biết nữ nhân kiểu này biết
rõ mị lực của bản thân, xem nó là vũ khí để điều khiển nam nhân.

Lúc bị nàng ta liếc qua, Lăng Phong thậm chí đưa mắt nhếch mép kiểu đùa cợt,
cho nàng ta bớt kiêu ngạo đi.

Nàng ta bắt đầu nói :

- Các ngươi đứng ở đây, thì chắc cũng đã biết vai trò của mình, ta cũng không
muốn dài dòng. Vị này là Bùi Tả sứ, lâu nay chính là người của Nam phủ chúng
ta bí mật nằm vùng trong triều đình Tống, nay đã hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Đây là Phó Hữu sứ, cũng là cánh tay đắc lực của Vương gia, một thân công phu
do thám. Vương gia làm việc lớn, đóng góp của từng người đều sẽ được ghi công
hậu hĩnh. Thành Bích ta tạm thời nhận ủy thác tạm quản lý Nam phủ trong thời
gian đầu kiến lập.

"Hóa ra như vậy." Lăng Phong nghĩ ra gì đó.

Kẻ họ Phó kia ra dáng già dặn âm trầm hơn Bùi Thiệu Huy.

Bấy lâu hắn cứ nghĩ Bùi Thiệu Huy bỏ Tống theo Kim, bởi không hề nghĩ còn có
cái Nam phủ này. Hóa ra Bùi Thiệu Huy không hề theo Kim, mà theo Yên. Lăng
Phong chỉ không hiểu, nếu đã không theo Kim, tại sao lần kia gã có thể thoát
thân về được, hay Thiên Sách phủ của Kim và Nam phủ của Yên đã có giao ước
ngầm, điều này cũng có thể.

Lăng Phong lại cười khểnh không ít. Bùi Thiệu Huy ngửi được mùi Nam phủ thành
lập, liền chạy sang Yên xin bám, căn bản không thể "bí mật nằm vùng" trong Mật
Thám ty từ trước như lời Thành Bích phu nhân kia nói. Đây chẳng qua giới thiệu
"lời hay ý đẹp" để đám thủ hạ nghe.

Ngoài ra, Lăng Phong nhìn phản ứng khó chịu của Phó Hữu sứ khi được giới
thiệu, hắn thấy nội bộ Nam phủ chưa gì đã rất không ổn. Tên họ Phó này xem ra
không phục khi bị giới thiệu sau Bùi Thiệu Huy.

Mối xích mích này đơn giản, một bên dường như là người cũ, chắc cũng có vài
công lao trước. Một bên là một tên Bùi Thiệu Huy "chó phản chủ" ở đâu bên
ngoài nhảy vào tranh ăn.

Lăng Phong nhạy cảm nghĩ, Bùi Thiệu Huy vừa chạy qua đã leo ngay lên chức Tả
sứ, chỉ e "đồ đạc" của gã mang theo nộp lên Nam phủ không ít. Bùi Thiệu Huy
chạy sang Yên, chắc chắn kéo theo thủ hạ từ Mật Thám ty, kể cả nhiều vị trí
thông tin mật cũng đi theo nốt, có vậy mới đủ cân lượng đứng trên cả Phó Hữu
sứ kia.

Lăng Phong lần họp mặt trước khi qua sông gặp vài kẻ đi cùng Bùi Thiệu Huy,
hắn đều không nhớ chúng, nhưng không chắc chúng có nhớ mặt mình không. Rất có
thể trong đám đứng sau Bùi Thiệu Huy hiện tại cũng có, Lăng Phong tự nhắc mình
cẩn thận hơn không để bị lộ.

Bùi Thiệu Huy dương dương tự đắc ra vẻ chào hỏi, vị trí của hắn ở đây chỉ dưới
mỹ nhân kia, ván bạc lần trước gã đánh coi như không tệ. Bùi Thiệu Huy biết
đám Nam phủ mới thành lập, rất nhiều chuyện không biết bằng gã, vì vậy càng
thêm tự cao. Gã thậm chí nghĩ Thành Bích sớm muộn gì cũng phải chịu mình sai
khiến, không chỉ trong công việc mà cả trên giường.

Thành Bích phu nhân tiếp tục nói :

- Chức vị công việc bên dưới, hai vị chỉ huy sứ sẽ tự mình sắp xếp, ta không
can thiệp. Nhiệm vụ trước mắt ta sẽ giao phó riêng với hai chỉ huy sứ.

Nói xong nàng ta đứng lên rời đi, trong phòng đám còn lại đều nuốt nước miếng
nhìn theo, vài kẻ giả vờ thanh cao cúi mặt, tai lại đỏ lên.

Bùi Thiệu Huy và gã họ Phó đi theo sau. Lát sau chỉ có Phó Hữu sứ quay lại,
Lăng Phong thở ra, hắn không muốn chạm mặt phe Bùi Thiệu Huy nhiều, như vậy
rất dễ lộ. Lăng Phong không nóng vội xử lý tên họ Bùi kia, lúc này im lặng
theo dõi diễn biến có khi hay hơn.

Phó Hữu sứ một bô khó chịu ngồi xuống uống trà, xem ra vừa rồi đi theo phu
nhân gặp chuyện không vui.

Ngay lập tức liền có một tên nhanh ý tiến lên rót trà cười nói :

- Đại nhân, tên Thiệu Huy kia chẳng qua loại chó phản chủ, làm sao so sánh
với đóng góp của đại nhân với phu nhân chứ.

- Hừ, ta cần gì so đo công lao với hắn, Vương gia đến hắn là ai còn không
biết. Phu nhân chẳng qua nhìn vào đám chó con hắn mang theo mà tạm thời cất
nhắc cho hắn.

Gã họ Phó có người chọc đúng chỗ ngứa, ngay lập tức phun ra.

- Vâng, đại nhân, tiểu nhân thấy mặt hắn cứ tự đắc vênh lên, xem ra còn tưởng
là do bản lĩnh.

- Được rồi, không nói nữa.

Gã họ Phó uống nốt ly trà đứng dậy, quay qua hỏi thằng nịnh hót kia :

- Ngươi tên gì?

- Tiểu nhân gọi A Tam.

Họ Phó quay qua nhìn đám Lăng Phong hắng giọng :

- Nhiệm vụ của các ngươi tạm thời là thám thính trong thành. A Tam, ngươi phụ
trách lần này. Ta còn phải lo tiếp người Thiên Sách phủ.

- A, đại nhân đi vui vẻ.

"Thiên Sách phủ? Không biết quận chúa kia có hay không?" Lăng Phong nghĩ thầm.

A Tam cung kính được một lúc, Phó Hữu sứ vừa khuất bóng, A Tam liền đứng thẳng
ưỡn ngực.

Xem ra đến lúc A Tam đại nhân lên tiếng.

Nhóm này đặt tên khá đơn giản, xếp theo số hiệu. Lăng Phong đứng 11, gọi Thập
Nhất, Tần Quyền 12, Thập Nhị. Không biết thứ tự có ý nghĩa gì không, nhưng
nhìn thái độ của tên trung niên A Nhất, Lăng Phong đoán có vẻ có. Gã này cầm
chữ "Nhất", những tưởng sẽ làm lão đại, ai ngờ giữa đường chọc ra thằng số ba
phụ trách tất cả. Ngươi tên A Nhị không nói gì, chỉ nhắm mắt.

A Tam quay qua nhìn Lăng Phong khó chịu :

- Thập Nhất, Thập Nhị, hai ngươi còn mang che mặt làm gì?

- Đại nhân, bọn tiểu nhân thói quen từ lâu, dù sao cũng là mật thám.

Lăng Phong lấy đại lý do.

A Tam nghe Lăng Phong xưng "đại nhân", như ăn phải xuân dược, mũi phồng ra
cười cười đắc ý, không hỏi vặn vẹo gì thêm. Gã đằng hắng :

- Phó đại nhân cũng đã giao phó, huynh đệ cũng đã nghe qua. Bây giờ các ngươi
tỏa ra trong thành, cách liên lạc cứ như cũ tiến hành.

Lăng Phong thở ra, rất tốt, vừa lúc hắn muốn thoát ra ghé chỗ Lăng Vân.

Lăng Phong quả thật muốn cứ thế này làm "điệp viên hai mang". Dù điều này rất
nguy hiểm, cùng lắm thì bỏ chạy.

Lăng Phong không tự tin chuyện giết kẻ khác, nhưng chuyện chạy ra chạy vào thì
lại rất tự tin. Nghĩ lại, Hoạt Bất Lưu Thủ của lão đùi gà quả thật bá đạo, mãi
Lăng Phong vẫn chưa gặp đối thủ, đôi chân như cái bánh xe ôtô, dù hắn vẫn chưa
luyện thành thục, tốc độ cũng cực cao.

Xét về chuyện "hai mang", Mật Thám ty rõ ràng thực lực mạnh hơn. Nhìn vào cái
đám Nam phủ này, ngay từ đầu đã không ổn, hoạt động quy ước sơ hở khắp nơi.
Điều này cũng không trách được, ban đầu tổ chức nào cũng thế.

Nhưng vấn đề không nằm ở mật thám, mà nằm ở Yên Vương. Nếu Yên Vương làm phản
thành công, Nam phủ dù yếu cũng sẽ thay thế Mật Thám ty. Lăng Phong nửa điểm
trung thành Tổ quốc cũng không có, hắn là người tự do, thấy bên nào có lợi
theo bên đó đều được. Chỉ cần suy xét kỹ chút, kèm theo may mắn, không chừng
một chân hai thuyền sẽ có lợi sau này. Xét ra Lăng Phong suy nghĩ cũng chả
khác gì Bùi Thiệu Huy, thậm chí còn kém quyết đoán thua gã kia.


Mật Thám Phong Vân - Chương #140