Đẹp Thì Phải Chửi


Người đăng: Thần Long

Đây là lần thứ hai Lăng Phong dùng thần thức lại "bị chặn" như vậy. Lần đầu là
ở đổ phường của Diễm Tuyết Cơ.

Kể từ sau đột phá, Lăng Phong có chút tự tin vào thứ này. Hắn tuy e ngại đã ít
dùng nó đi, nhưng vẫn nghĩ thứ này trâu bò thiên hạ không có tương khắc, muốn
dò ở đâu thì dò, bởi kể cả lần đụng mấy cao thủ Liễu Thanh Nghi mà hắn vẫn
dùng được.

Có điều thiên hạ rộng lớn, Lăng Phong rút cục đụng “cấm chế". Cũng hy vọng chỉ
là vật tĩnh, chứ chứ không phải có hẳn cao thủ bên trong chờ hắn.

Tạm thời bỏ qua "cấm chế" kia, Lăng Phong và Nguyệt Dung đi đầu, đám Chu Tiểu
Xuyên Triệu Tử Long cùng vài người Ưng tổ cúi người đi theo.

Đến điểm ném mồi lửa vào lều, thấy Nguyệt Dung vẫn cứ tiến lên, Lăng Phong
không kìm được hỏi nhỏ :

- Làm gì?

Nguyệt Dung nhìn chằm chằm mấy tên cận vệ ở xa :

- Vào sâu chút, xem ra là đại nhân vật.

Lăng Phong biết cô gái này có tinh thần "thù ngoại bang" hơn mình, hắn nhắc :

- Không nên. Tình hình không ổn. Gây động rồi rút thôi.

- Có gì không ổn? - Nguyệt Dung khó hiểu hỏi.

Ngay lúc định nói tiếp thì Lăng Phong biết đã bị lộ.

Hắn dùng thủ pháp phi đao ném mồi lửa, đồng thời hô lên.

- Ném, rút!

Kế hoạch không như ý.

Lăng Phong vừa lui được vài bước, lính Bắc Kim không biết từ đầu tràn ra vây
lấy nhóm Lăng Phong, kể cả ở phía sau. Lăng Phong rút phi đao phóng ra, vài
tên ngã xuống, sau đó bọn chúng đều chuyển sang thế phòng thủ, Lăng Phong biết
không thể dùng tiếp.

- Đã tới rồi thì ở lại đây đi.

Một giọng nam vang lên, nghe có vẻ lờ lợ, xem ra không phải người Trung
nguyên.

Lăng Phong quay lại nhìn.

Chỉ thấy người kia giáp trụ chỉ hở mặt, tuổi xem chừng chưa tới 30.

Lăng Phong thấy vô cùng kỳ quái. Những người theo hắn vào đây đều là hảo thủ,
từ đầu tới giờ không gây lỗi nào. Ngoài ra, hắn có thần thức bá đạo, gần như
đi đến đâu đều quét một vòng mấy trượng xung quanh, nhưng không hề thấy gì.

"Thiệu Huy xảy ra chuyện, quân địch cảnh giác?"

Điều này không đúng, vì hai bên đã hẹn thời điểm cùng vào. Chỉ e hành tung của
Mật Thám ty đã lộ từ sớm, ít nhất từ lúc đám Lăng Phong vượt sông.

Thế nhưng lúc bị phát hiện, thậm chí phía sau lưng cũng có lính ào ra, nghĩa
là kể cả hướng đột nhập đối phương cũng nắm trong tay. Như vậy trừ khi có nội
gian, bên Lăng Phong tính toán cái gì thì lộ cái đó.

Bây giờ suy nghĩ nhiều cũng vô ích, Lăng Phong quyết định phá vây, hắn phóng
người về phía sau. Nguyệt Dung và những người khác cũng ngay lập tức hành
động, rút chủy thủ đánh về sau, hòng tìm đường thoát ra.

Tên tướng quân hô lên gì đó, Lăng Phong chỉ hiểu sơ sơ, hình như nói muốn vây
hắn lại, vì gã kia nói tiếng Nữ Chân.

Lăng Phong làm Đô Mật sứ phụ trách Bắc Kim, nhưng hắn mới chỉ kịp học vài từ
Nữ Chân cơ bản.

Khả năng di chuyển của tên tướng quân kia rất khủng, nháy một cái đã áp sát
Lăng Phong.

Lăng Phong vừa áp sát hạ được một tên thì nghe tiếng xé gió phía sau, hắn biết
có người tập kích. Lăng Phong nhanh tay chụp lấy cây đại đao từ tên lính trước
mắt.

"Keng"

"Viu viu viu"

Lăng Phong vòng tay để đại đao chặn sau lưng lại, thần thức giúp hắn nhìn cả
sau lưng.

Sau đó cứ thế ngửa người để đại đao chống thẳng xuống đất, cong chân nằm
ngang, dùng đại đao làm trục quay, chân thi triển Hoạt Bất Lưu Thủ xoay người
cực nhanh. Ngay khi quay được một phần tư vòng, Lăng Phong dùng chiêu thứ nhất
Âm Hồn Bất Tán phóng liên tiếp ba cây phi đao, đồng thời lộn người đứng thẳng.
Đây đã là cực hạn tốc độ của Lăng Phong hiện tại. Chiêu Âm Hồn Bất Tán này
bình thường phải xoay người ném ra sau, nay vừa đúng tư thế cần dùng.

Nói thì dài, chuyện chỉ trong chớp mắt. Trong một thời gian ngắn Lăng Phong có
thể nghĩ ra một chuỗi hành động như vậy cũng nhờ việc "luyện ít".

Trong luyện võ, học nhiều thứ không hẳn đã tốt. Lăng Phong trong suốt thời
gian qua vẫn kiên trì, Đat-ma quyền chỉ nắm cơ bản. Dương gia thương pháp mười
mấy chiêu hắn chỉ luyện đúng 1 chiêu đầu tiên. Thiên Ma Truy Hồn Đao chỉ luyện
2 chiêu, thậm chí không thèm nhìn đến chiêu thứ ba.

Lăng Phong luôn chủ trương, đấm thẳng mà khổ luyện đến tận cùng cũng có cái
hay của nó, bất kể địch dùng hoa dạng gì cứ đấm thẳng là được. Lúc đó đối
phương dù biết mình chỉ đấm thẳng nhưng đỡ không nổi vẫn phải chịu thua.

Biết ít nhưng kỹ, giúp Lăng Phong lúc gấp gáp có thể bột phát không cần nghĩ
thứ tự.

Rất tiếc, đối thủ của Lăng Phong không hề tệ.

Phi đao của hắn phóng ra chỉ sượt nhẹ cổ đối phương. Xem ra Lăng Phong có tốc
độ nhưng phán đoán vẫn thiếu một chút, chưa thể xếp vào hàng cao thủ như Kha
lão.

Tên kia nhảy lui ra sau, lấy lại tư thế, cười nói bằng tiếng Hán :

- Ngươi thú vị đấy.

Lăng Phong chả rảnh mà nói chuyện với thằng này.

Với khả năng của Lăng Phong, muốn một mình thoát khỏi nơi này không khó. Dù
sao phía sau lưng bao vây chỉ có hai lớp quân lính đơn giản. Lăng Phong phối
hợp thân pháp và thần thức bá đạo cường mãnh xông qua được.

Có điều, huynh đệ đi theo có một số là người Phong Vân đoàn, ngoài ra còn nhóm
Nguyệt Dung. Nhóm Nguyệt Dung là Ưng tổ, không giỏi đánh nhau cho lắm. Lăng
Phong không thể ích kỷ chạy một mình, hắn tự nhủ sẽ là người đi cuối cùng.

Lăng Phong vừa đứng thẳng, lập tức áp sát tên tướng quân chém xuống.

Tên kia vừa ngưng trọng liền cười, gã là cao thủ về đao, nhìn cách ra chiêu
của Lăng Phong gã biết ngay đối phương không giỏi về đao pháp.

"Choang! Choang!"

Liên tiếp tiếng kim loại va vào nhau.

Giằng co qua lại, Lăng Phong chủ yếu sử dụng Hoạt Bất Lưu Thủ, thấy sơ hở thì
lại sát, thấy không ổn thì tách ra. Tên tướng quân kia rất bực mình, cả một
thân bản sự đao pháp không cách nào chém nát thằng trước mặt được. Tình hình
của gã rất giống với tên đầu lĩnh của Triệu Hanh đêm nọ, bị Lăng Phong chạy
nhảy làm cho khùng lên.

Cuộc chiến giữa hai kẻ cầm đầu rất giống chó ngao và sư tử. Tên tướng quân gầm
rú vang trời trong ức chế, còn Lăng Phong cứ phi ra phi vào chọc tức.

Bình thường một kẻ luyện đao thì thân pháp sẽ kém linh hoạt hơn. Bởi luyện đao
đòi hỏi vững và mạnh, không giống Lăng Phong chuyên về nhanh và chính xác.

Nhưng kéo dài như vậy lại không ổn, Lăng Phong có đủ thực lực để đùa đối
phương, nhưng các huynh đệ của hắn thì không. Ở phía sau, đội cận vệ kia tên
nào cũng ngang ngửa đội viên Hắc kỳ, vài người Ưng tổ đã chịu không nổi.

Lăng Phong hối hận không đem theo Tần Quyền và Lăng Hổ, hắn hơi chủ quan. Nếu
có hai tên biến thái kia ở đây, xoay xoay vài cái không chừng nguyên cái trại
này nát bét.

Tên kia hình như hết kiên nhẫn, đột nhiên lùi ra hô :

- Nỗ thủ.

Một dàn lính cầm nỗ dường như chờ lệnh sẵn từ lâu, xuất hiện sau lưng tên
tướng quân. Gã tuy một bụng bực mình, nhưng quả thật hết cách với tên người
Tống trước mắt. Không khác gì con ruồi, bay ra bay vào đập mãi không được.

"V* chơi đến nỗ luôn."

Lăng Phong giật mình, hắn cảm nhận Nguyệt Dung ở sau đang run rẩy.

Nếu một loạt nỗ tiễn bắn ra trong cự ly ngắn thế này, Lăng Phong dù có thần
tiên luyện khí luyện thần gì cũng thành nhím. Ở khoảng cách này, nỗ tiễn bắn
ra gần như vô địch, giống như súng bắn vậy, kể cả mang áo chống đạn hiện đại
chỉ e cũng vô ích.

Chuyện rất nhanh, đầu óc Lăng Phong không kịp nghĩ gì cả, theo phản xạ xông
lên trước, đồng thời hét lên :

- Nằm xuống!

- Bắn!

- Khoan!

Đồng thời ba tiếng nói phát ra.

Huynh đệ bên Hắc kỳ phản ứng rất nhanh, ngay lúc thấy nỗ tiễn, không chờ Lăng
Phong ra lệnh đều nhào lộn nằm sấp. Đây là phản ứng được luyện trong kỳ đội.
Bởi Lăng Phong lúc luyện Thiên Ma Truy Hồn Đao thậm chí dùng cả huynh đệ làm
bia, bản thân hắn cũng tự mình đứng ra làm bia cho huynh đệ luyện, trở thành
một bài kiểm tra của Hắc kỳ. Tất nhiên phi đao đều thiết kế đặc biệt. Nhưng
nhờ vậy, người ném cũng như người làm bia phản xạ đều tăng.

Chỉ tiếc nhóm Ưng tổ và Nguyệt Dung không qua huấn luyện như Hắc kỳ, vẫn đứng
trơ ra.

Tên tướng quân hô xong không thấy nỗ tiễn bay ra, đang định quay qua chửi
thằng vương bát đản nào dám trái lệnh, nhìn thấy bóng dáng người nọ liền mồm
miệng méo xệch.

- Hàm Yên?

Gã không kịp nói hết câu, cô gái kia cũng không kịp nói gì thêm, vì một bóng
người đã xông tới.

Đó là Lăng Phong.

Lăng Phong sẽ không đần mà đứng yên. Rồi lại chờ diễn kịch nói chuyện phiếm.
Lúc này tính mạng quan trọng, chỉ cần hở ra cơ hội là phải tận dụng ngay.

Lúc vụt lên trước, hắn cũng chỉ biết xin lỗi Nguyệt Dung. Có cơ hội, Phong ca
thay vì xông tới có thể quay lui ôm nàng ta "anh hùng cứu mỹ nhân" cũng được.
Nhưng một khi đã quyết không thể rút, sát na này chậm một nhịp cũng đủ tự giết
mình.

Lăng Phong lao như tên bắn, gần như dùng hết khả năng hắn có, cùng lúc Đoạn
Hồn quyết hai lần, đồng thời phất đao dùng chiêu Nhất Thương Đoạt Mạng, muốn
giết tên tướng quân. Lăng Phong đánh cược, Nguyệt Dung có bị nỗ bắn biết đâu
không chết, nhưng thằng kia chắc chắn sẽ phải một đao xuyên đầu.

Lăng Phong trong sát na di chuyển chợt thấy một ánh mắt. Ánh mắt này, hắn cả
đời không quên nổi.

Ánh mắt của sự vui vẻ, tinh nghịch, thú vị, rất kỳ quái.

Trong tình huống này còn có kẻ nào điên như thế.

Hắn không kìm được mở rộng thần thức ra nhìn xem. Bình thường trong lúc gấp
rút, thần thức Lăng Phong sẽ thu hẹp lại để dồn sát thương lên tối đa, chuẩn
bị cho đòn gây choáng. Cứ tưởng tượng từ một hình cầu nén lại thành một mũi
tên, lúc đó tầm nhìn của Lăng Phong cũng sẽ thu hẹp lại tương ứng, giống như
nhìn vào một cái kính viễn vọng.

"F*ck."

Lăng Phong vừa nhìn rõ thì chửi tục một từ tiếng Anh.

Lăng Phong còn tưởng định lực nhìn mỹ nữ của hắn đã thành tông sư, ít ra nhìn
Lý Sư Sư hắn cũng thấy bình thường.

Hóa ra không phải, tông sư thì khắc có đối thủ tương ứng trị.

Nàng ta, mặc một cái áo choàng lớn, cổ áo bằng lông thú trắng tinh, chỉ ló ra
mỗi khuôn mặt. Khuôn mặt kia, dù có bị điên cũng chả sao cả, vì nàng ta thuộc
vào loại xinh đẹp tuyệt luân.

"M* lại ngu vì gái rồi."

Lăng Phong hối hận, bởi trong sát na kia hắn đã bị bản tính "máu gái" làm đổi
hướng di chuyển.


Mật Thám Phong Vân - Chương #132