Lưỡng Nghi Hộ Tâm


Người đăng: Thần Long

Trận bán kết đầu tiên kết thúc.

Mặc dù Chúc Tề Bưu phút cuối tung ra một nộ chiêu khá kỳ quái, nhưng rút cục
vẫn bị Trương Quân Bảo dùng Lưỡng Nghi Kiếm pháp đánh bại.

Bán kết hai.

Trương Sư Chính không thèm chờ báo tên đã nhanh chóng bước lên. Gã ngẩng đầu
ưỡn ngực, mặt còn cố ý hơi nghiêng về bên trái, bởi Trương Sư Chính nghe đám
sư muội bàn luận góc mặt này của mình "ăn ảnh" nhất.

Có điều, gã dù cố đi chậm nhất có thể, bên dưới lại chả có tiếng trầm trồ nào.

Trương Sư Chính nhìn xuống, mặt mày chưng hửng.

Hóa ra bao nhiêu hào quang đều bị Trương Quân Bảo và Tiểu Hoa lấy sạch sẽ.

Đám nữ đệ tử đang vây lấy "Trương Soái ca" liếc mắt đưa tình. Còn đám nam đệ
tử mắt tên nào cũng dõi theo bước đi của Tiểu Hoa không rời.

Tiểu Hoa hôm nay giản dị như thường ngày, nhưng vẫn vô cùng thu hút. Cô chỉ
mặc một bộ đạo bào màu xám không hoa văn gì, mái tóc dài được cột cao lên,
nhìn qua rất có khí khái hiệp nữ.

Nói đến ăn mặc, mặc dù cùng là nữ tu, nhưng so với Tiểu Hoa, các tỷ muội khác
lại rất chăm chút "hình tượng".

Dù sao cũng là thiếu nữ, yêu làm đẹp. Đại loại đạo bào đều thêu thêm hoa hòe,
dây chuyền hoa tai vòng tay loạn xạ cả lên. Hôm qua đánh vòng loại, đám Sở
Linh còn trang điểm nhẹ, lên đài anh em đều lác mắt cả.

Các tỷ muội trong Thất Mỹ kiếm được bao tiền đều đổ cả vào làm đẹp, trong khi
Tiểu Hoa tích từng chút một, chờ ngày gặp gỡ Đại ca. Tiểu Bích thân thiết còn
thường đùa rằng Tiểu Hoa đang tự lo của hồi môn cho tương lai, làm Tiểu Hoa
mặt mày đỏ bừng.

Tất cả đều dõi theo trận bán kết hai.

Chỉ là ...

- Bắt đầu!

“Vù”

“Keng”

Ở dưới, vài khán giả há hốc mồm, bởi vì ... trận đấu đã kết thúc.

- Ặc, nhanh vậy? Ai thắng?

- Ta nói rồi, hắn ta nhất định nhường, lấy lòng người đẹp.

- Ta thấy hình như ... không phải nhường đâu. Đang ôm ngực đau đớn kia kìa.
Vả lại, đánh thắng chinh phục muội ấy không hay hơn sao?

Bất kể bên dưới bàn luận ra sao, tình hình trên đài quả thật bất ngờ.

Tiểu Hoa thắng, thắng cực nhanh, thậm chí chưa đến mười chiêu. Y như những gì
Trương Sư Chính làm với Phan Sư Quân hôm qua, không để chút "mặt mũi" nào cho
đối phương.

Trương Sư Chính thua, vì gã quá chủ quan, không chịu tập trung.

Tâm ý gã chỉ lo đến trận chung kết, bước lên đài ra sao, thắng Trương Quân Bảo
thế nào. Thậm chí gã nghĩ cả đoạn thắng xong nên nói câu gì cho "hoành tráng",
tưởng tượng đám đông trầm trồ nhìn mình này nọ. Tâm không vững, khí lực chưa
kịp vận hành thì Tiểu Hoa đã ra tay.

Hai người học cùng một lò, chiêu thức giống nhau, Tiểu Hoa lại vô cùng xuất
sắc, Trương Sư Chính dù tập trung đánh chưa chắc thắng nổi. Bây giờ một bên
kiếm kèm theo khí, một bên "trần trụi" khí không kịp xuất ra, càng đỡ lại càng
loạn, thua trận như núi đổ, rất chóng vánh.

Trương Sư Chính đi xuống chả khác gì đi lên, chả thèm chờ ai công bố đã ôm
ngực hậm hực bỏ luôn xuống núi.

Dương Sư Phong và vài tên chạy vội theo :

- Sư huynh, huynh ... nhường à?

- Dĩ nhiên huynh ấy phải nhường rồi. Đánh thắng cũng chả hay ho gì, lại bảo
ức hiếp nữ nhi.

Trương Sư Chính mặt mày ủ dột, không nói nổi câu nào.

Thà rằng thua Trương Quân Bảo, gã còn bực tức mà chửi đổng được, đây lại thua
vào tay sư muội, cũng là người mà gã để ý bấy lâu, chửi cũng không được không
chửi cũng không xong.

Trương Sư Chính đột nhiên khựng lại. Dương Sư Phong khó hiểu hỏi :

- Sư huynh sao vậy? Quên gì à? Cần ... đệ quay lại lấy hộ không?

"Quên mặt mũi, ngươi lấy nổi không?" Trương Sư Chính hậm hực nghĩ thầm, tiếp
tục xuống núi.

Vừa rồi gã cư xử hơi kém. Ít ra lúc thua mặt mày cứ tươi cười chúc mừng người
đẹp, người ta càng nghĩ gã đang nhường thật, hơn nữa còn ăn điểm trong mắt
Tiểu Hoa. Đằng này cúp đuôi chạy như "chó nhà có tang", bao nhiêu hình tượng
đều mất sạch. Lúc này gã nghĩ ra thì đã muộn, muốn quay lại gỡ gạc cũng bó
tay.

Bây giờ Trương Sư Chính chỉ cầu cho Tiểu Hoa thắng nốt Trương Quân Bảo, lúc đó
gã mới đỡ nhục chút đỉnh.

Sau lưng gã, có tiếng thông báo vang lên :

- Nghỉ nửa ngày, sau đó sẽ là chung kết.

...

Chung kết.

Cuộc gặp gỡ giữa đôi "kim đồng ngọc nữ" Trương Quân Bảo và Tiểu Hoa.

Bốn năm trước, cũng từ trận chung kết thế này, Doãn Vân Phương đoạt ngôi quán
quân, học được Tam Thanh Vô Cực Công, cầm Tam Thanh Phù kiếm dẫn đầu "đội bóng
Toàn Chân" dự Đại Kiếm hội lần đầu tiên.

Những tưởng làm rạng danh giáo phái, chẳng ngờ tên kia đến Đại Kiếm hội gặp gỡ
ai đó, đến trận quan trọng thì "bán độ", khiến Toàn Chân thua thảm, bị loại
luôn vòng gửi xe.

Tệ hại hơn, về lại giáo họ Doãn bị chỉ trích, không ân hận thì thôi, còn bí
mật ôm luôn Tam Thanh kiếm phản giáo. Trường Sinh Tử Hoắc Thanh Thư phát hiện
kịp, chỉ kịp đuổi theo lấy lại Tam Thanh kiếm, còn Doãn Vân Phương được người
khác cứu kịp. Từ đó đến nay chuyện này cũng là vết nhơ lớn nhất của Toàn Chân.

Lúc này, trên đài Luận kiếm.

Trương Quân Bảo mặt khá nghiêm túc nói :

- Sư muội, ta sẽ không nhường đâu.

- Sư huynh cẩn thận nha, muội cũng đánh thật đấy.

Đã lâu lắm Tiểu Hoa mới lộ ra kiểu tinh nghịch này. Nàng bị tuổi thơ khắc
nghiệt làm cho tâm hồn khép kín, không tin tưởng ai, không mở lòng với ai. Bởi
vậy suốt bao năm, cũng chỉ lúc ở cạnh Lăng Phong mới khiến Tiểu Hoa thoải mái
vui cười.

Thời gian trong nội tu, Trương Quân Bảo quan tâm giúp đỡ Tiểu Hoa không ít, có
lẽ đang dần dà thành người thứ hai sau Lăng Phong.

Trong đám đông bỗng có tiếng hô :

- Kia có phải là ... Lưỡng Nghi Hộ Tâm?

Tất cả ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Trương Quân Bảo, một đồ hình lưỡng nghi mờ ảo đang xoay
tròn, hiện ra một lúc thì dần biến mất.

Kế đó, quanh người Trương Quân Bảo như được bao bọc bởi một luồng khí. Thứ kia
không nhìn ra màu sắc hình thù gì, chỉ thấy không khí như bị hơ trên lửa, hơi
méo mó.

Cái đồ hình này ... thế nhưng lại có điểm giống cái của Lăng Phong.

Ở dưới lại có tiếng hô :

- Trời, Tiểu Hoa cũng luyện được rồi kìa.

- Ồ?

Đám đệ tử đều ồn ào chỉ trỏ.

Ở ghế quan sát, Dương Thanh Phong nhìn cảnh tượng kia, y đưa tay lên vuốt râu,
chợt nhớ ra mình vừa cạo hôm trước, đành ra vẻ vuốt cằm cười nói :

- Haha, tốt lắm. Quả nhiên tư chất bất phàm, mới đó đã có thể luyện thành
Lưỡng Nghi quyết, thậm chí hóa khí thành Lưỡng Nghi Hộ Tâm.

...

Lưỡng Nghi quyết là đoạn bí quyết chủ yếu trong Lưỡng Nghi tâm pháp, bộ tâm
pháp trung cấp của Toàn Chân, xếp trên Nội Đan thuật.

Nội Đan thuật chỉ là thứ cơ bản, nhằm đả thông kinh mạch, tích lũy chân khí.
Lưỡng Nghi tâm pháp mới là thứ chân chính phát huy tác dụng của đệ tử Toàn
Chân.

Tâm pháp đạt đến trình độ hóa hình sẽ có tác dụng phòng thủ rõ rệt, Lưỡng Nghi
Hộ Tâm chính là tầng hai "hóa hình" của Lưỡng Nghi tâm pháp. Đệ tử thông
thường cần 5 đến 10 năm mới đột phá, Trương Quân Bảo Tiểu Hoa vào giáo 1 năm
đã thành công.

Nếu Trương Sư Chính chịu ở lại xem cảnh này, nhất định tâm phục, bởi gã chưa
hóa hình được.

Chẳng qua, đó là Trương Sư Chính hắn còn không biết, có một tên khác không cần
ai chỉ dạy, cũng đã “hóa hình”.

Lưỡng Nghi Hộ Tâm mỗi khi kích phát, khí lực sẽ được đưa ra ngoài, đầu tiên tụ
lại thành vòng lưỡng nghi trên đỉnh đầu, sau đó phát tán thành một "lồng bảo
vệ" quanh người, gần như bất kỳ thứ gì xuyên qua đều bị giảm tốc độ giảm sát
thương.

Bình thường Lưỡng Nghi Hộ Tâm đều cần người luyện chủ tâm vận khí mới xuất
hiện, rất ít khi tự động kích phát.

Một đạo nhân bên cạnh Dương Thanh Phong cảm thán :

- Nhớ ngày xưa Đan Dương Tử ta luyện nó, cũng phải nhập ma một lần mới hiện
hình nổi. Không biết hai đứa này ...

Người này thế nhưng lại giống với tên nào đó.

Đạo cô Lý Thanh Huyền vui vẻ nói :

- Đại sư huynh, Quân Bảo không rõ ra sao, nhưng Tiểu Hoa gần như không gặp
trở ngại gì, thậm chí thời gian còn rất nhanh ...

- Quân Bảo thiên tư bất phàm, chú tâm tu luyện, dĩ nhiên cũng không gặp khó
khăn gì. Hơn nữa, tương lai chỉ e thành tựu không chỉ như vậy.

Dương Thanh Phong mặt mũi đầy tự đắc

Đan Dương Tử Tống Thanh Tiêu gật gù :

- Tuổi trẻ tài cao a, ta già rồi. Cứ tưởng Doãn Vân Phương đã là thiên tài
trong thiên tài ...

Trường Sinh Tử Hoắc Thanh Thư không vui chen vào :

- Huynh còn nhắc đến tên phản đồ đó làm gì? Lục sư đệ vẫn đang bế quan chịu
độc trong kia ...

Khi xưa, Doãn Vân Phương là đệ tử ưng ý nhất của Tống Thanh Tiêu, đồng thời
làm Đại sư huynh trong đệ tử Toàn Chân. Chẳng ngờ tên kia phản giáo, khiến
Tống Thanh Tiêu vừa mất mặt vừa buồn bực. Từ đó Quan Vân Sơn, đệ tử ruột của
Dương Thanh Phong, mới leo lên vị trí Đại sư huynh.

Chỉ tiếc Quan Vân Sơn tư chất bình thường, không làm nên trò trống gì. Mãi đến
khi Trương Sư Chính Trương Quân Bảo xuất hiện, Dương Thanh Phong lại nhanh tay
giành trước, khiến Tống Thanh Tiêu tuy không vui nhưng nhẫn nhịn.

Dù sao Thất tử mặt mũi khắp võ lâm, đệ tử của ai cũng đều là người của Toàn
Chân, không thể trực tiếp tranh giành đệ tử được.

Tống Thanh Tiêu tuổi tác hơn Dương Thanh Phong đến cả giáp, tính ra đã 50
tuổi, nhưng nhìn bề ngoài không hề già cỗi, tràn trề sức sống. Trước khi xuất
gia theo Vương Viễn Tri, Tống Thanh Tiêu và Thất tiên cô Lý Thanh Huyền là vợ
chồng. Có điều, kể cá sau khi vào Toàn Chân tu hành, nghe đồn cả hai vẫn thi
thoảng có qua lại, bị Vương Viễn Tri nhắc nhở không ít, đại loại nếu không
thanh tâm quả dục, tu hành tất bại. Có điều, biết đâu nhờ tích cực giao lưu mà
hai vị này tuổi tuy cao nhưng vẫn trẻ khỏe cũng nên.

Còn Trường Sinh Tử Hoắc Thanh Thư, nổi tiếng thiên hạ nhờ Trường Sinh quyết,
nghe nói có thể nâng cao tuổi thọ. Chỉ vì ông ta mới 40 tuổi, chả ai kiểm
chứng được cái Trường Sinh quyết kia ra sao, tạm thời đành tin tưởng. Lắm kẻ
độc tâm đều trông ông ta chết sớm để mỉa mai.

Người còn lại từ đầu không nói gì là Trường Xuân Tử Hà Thanh Sinh, trông khá
trẻ trung, không rõ tuổi thật, không biết có phải do luyện Trường Xuân quyết
mà được trẻ như vậy hay không.

Lúc này trên đài, Trương Quân Bảo khuôn mặt khá bình tĩnh, dáng điệu thong
dong tự nhiên nói :

- Sư muội, đánh hết sức nhé.

- Được.

Tiểu Hoa cười đáp, sau đó khuôn mặt nghiêm túc hẳn lại.

- Cực Phá Hư Không.

- Kiếm Sinh Thái Cực, đỡ.

- Ồ, không ngờ muội đã khống chế được kiếm khí.

- Sư huynh cũng thế a.

Ở dưới yên tĩnh một lúc, sau đó lại ồn ào cổ vũ.


Mật Thám Phong Vân - Chương #129