Đại Hội Luận Kiếm


Người đăng: Thần Long

Chung Nam sơn, đại bản doanh Toàn Chân giáo.

Chung Nam thực ra không chỉ một ngọn núi, nó là tổ hợp nhiều ngọn núi. Toàn
Chân giáo ban đầu chỉ xây cất trên một ngọn, về sau quy mô lớn dần, lan ra mấy
ngọn xung quanh.

Chính điện và quảng trường lớn Vô Cực được dựng ở Thiên Nhai Phong. Trên đường
lên ngọn Thiên Nhai, còn phải qua hai đỉnh Lạc Nhạn Phong và Triều Dương
Phong. Lạc Nhạn Phong chính là nơi ký danh đệ tử tu luyện trước khi nhập môn
Tiểu Hoa từng qua. Còn Triều Dương Phong là nơi có biệt điện Thái Hòa của
Hoàng đế.

Sau lưng đỉnh Thiên Nhai, còn có vài ngọn núi khác cũng của Toàn Chân giáo,
đều chỉ dành cho trưởng lão và đệ tử cao tầng.

Nơi này là Hoa Lâm trên đỉnh Liên Hoa Phong, chỉ có nội tu đệ tử được ra vào.
Gọi Hoa Lâm bởi nơi này cơ man là hoa, đủ loại màu sắc. Đối với các nữ đệ tử
yêu thích hoa cỏ thì chả khác nào thiên đường.

Tiểu Hoa đang hơi cúi người, tay nâng niu bông hoa, trên cánh hoa còn có một
chú dế bằng giấy, thứ này là kỷ vật duy nhất của đại ca để lại, cô luôn mang
theo bên mình.

Tiểu Hoa hầu như không bao giờ đem nó ra, vì chất liệu giấy dần kém, hiện tại
đã ngả màu, đôi chỗ có vết đen, cô không biết làm sao để tẩy cả, lại sợ đụng
vào làm hỏng. Lần nọ vì chùi vết đen, một cái chân dế vì giấy quá mục mà hỏng
đi, Tiểu Hoa khóc suốt một buổi.

Hôm nay tiết trời đẹp, nhìn thấy vườn hoa trước mắt, Tiểu Hoa vui vẻ trong
lòng mới đem nó ra.

- Tiểu Quắc, ngửi hương hoa đi, rồi sống cho tốt nha. Còn chờ gặp đại ca nữa.

Tiểu Bích từ sau thấy lạ, chạy tới hỏi :

- Tiểu Hoa, làm gì đó?

- A, không có gì.

Tiểu Hoa vội vàng thu vật kia vào tay áo.

Tiểu Bích không để ý lắm, hỏi :

- Ngươi luyện Lưỡng Nghi Kiếm pháp đến đâu rồi?

- Ta ... mới luyện đến chiêu thứ sáu thôi.

- Những ... thứ sáu? - Tiểu Bích há mồm.

Bộ Lưỡng Nghi kiếm pháp này Lăng Phong từng thấy qua. Lần nọ ở trong rừng xem
chiến đấu, Đỗ Thanh Xương và Doãn Vân Phương cả hai đều dùng đến bộ kiếm pháp
này, chẳng qua ở trình độ và tu vi nội lực cao hơn hẳn nhóm đệ tử ở đây.

Tiểu Hoa hồn nhiên hỏi Tiểu Bích :

- Ừm, còn ngươi thì sao? Đến mức độ nào rồi?

- Ta mới chiêu thứ hai, mà còn chưa thuần thục.

Tiểu Bích mặt đỏ bừng xấu hổ. Cùng là đệ tử nội tu, Tiểu Bích so với đồng môn
cũng không tệ lắm, nhưng so với Tiểu Hoa thì dần kém.

Hiện trong nội tu, nói đến tốc độ tu luyện, bên nam đệ tử có Trương Quân Bảo
và Trương Sư Chính cạnh tranh nhau. Trương Sư Chính tuy là đệ tử chữ Sư đi
trước, nhưng đang dần bị Quân Bảo đuổi kịp, thậm chí có xu hướng sắp vượt qua.

Chẳng qua cũng không thể phủ nhân tư chất của Trương Sư Chính vẫn khá tốt.
Hiện tại gã sắp thay thế Quan Vân Sơn thành đệ tử ruột của Nhị sư tôn Dương
Thanh Phong.

Còn phía nữ, là cặp Tiểu Hoa và Sở Linh.

Trong số nữ đệ tử, đáng ra còn có Tôn Tuyết Kha sư tỷ. Chỉ là tư chất nàng ta
cũng không cao lắm, chẳng qua vì là đệ tử của Thanh Huyền tản nhân từ trước,
được chỉ điểm riêng, nên cũng không quá mất mặt.

Tiểu Bích liếc Sở Linh đang ở cùng vài sư muội khác, nói :

- Này, ngươi và Sở Linh có chuyện gì sao? Sở Linh lúc trước hay bắt chuyện
với ngươi lắm, mấy ngày nay lại chẳng thấy nữa. Ta còn thấy ánh mắt của cô ta
nhìn ngươi có gì đó khác lạ đó. Thật kỳ quái.

- Ta cũng không biết. - Tiểu Hoa lắc đầu.

Thực ra, lý do cũng rất đơn giản.

Sở Linh là tiểu thư con quan, có chút nhan sắc, trước khi vào giáo đã biết
chút võ công, cho nên tự xem mình là trung tâm, mới luôn tỏ vẻ “ta sẽ bảo vệ
cô” với Tiểu Hoa.

Chỉ là, thoáng một cái mấy tháng, Tiểu Hoa lại chính là người ngang ngửa với
Sở Linh, cô ta liền sinh khó chịu, không muốn thân thiết nữa.

Hơn thế, không chỉ võ công, ngay cả sắc đẹp Sở Linh cũng dần thua thiệt với
Tiểu Hoa, mấy nam đệ tử trong nội tu đều muốn thể hiện với Tiểu Hoa mặc kệ Sở
Linh, Sở Linh đố kị càng nhiều hơn.

Tiểu Bích cũng nghĩ được chút ít, bĩu môi :

- Ta nghĩ chắc cô ta sợ ngươi vượt mặt đó.

Tiểu Hoa là người hiền lành, nói :

- Chắc không phải đâu. Có lẽ cô ấy bận rộn cho luận kiếm sắp tới.

Tiểu Bích nhớ ra gì đó hỏi :

- Đúng rồi, nói đến luận kiếm. Cũng chỉ còn mấy ngày thôi. Tiểu Hoa ngươi cố
lên nhé. Ta ủng hộ ngươi.

- Ngươi cũng cố lên.

- Ta à? Thôi bỏ đi, ngay cả chiêu thứ 2 ta còn chưa thuộc, làm sao mà thi thố
chứ.

...

Cùng lúc này, ở phía xa, có hai đạo sĩ trung niên đang trò chuyện, một nam một
nữ :

- Thất muội, đại hội luận kiếm sắp đến, ta đang nghĩ có nên truyền Lưỡng Nghi
Hộ Tâm công cho chúng không, có như vậy mới phát huy hết sức mạnh của Lưỡng
Nghi Kiếm pháp được.

Là Dương Thanh Phong và Lý Thanh Huyền, hai trong Toàn Chân Thất tử.

Lý Thanh Huyền nhìn đám đệ tử, nói :

- Mấy đứa đứng đầu còn được, số còn lại ngay cả Trác Nhật kiếm còn chưa thuần
thục, có luyện cũng vô ích.

- Có phải muội lén giúp cho Tiểu Hoa không, nó tiến bộ quá nhanh.

Lý Thanh Huyền cười nói :

- Nếu ta làm thế, chỉ e bây giờ Sư Chính của huynh trong mười chiêu là thua
thôi.

- Haha, phải không? Vậy muội cứ giúp đi, ta rất muốn xem đấy.

Cả hai nhìn nhau cười.

Đại hội luận kiếm là sự kiện hai năm tổ chức một lần của Toàn Chân, hoành
tráng hơn hẳn đại hội nhập môn. Các đệ tử cùng nhau thi thố tranh tài, nếu
thắng không chỉ phong quang, còn là cơ hội được trưởng lão trao thưởng, thăng
cấp, thậm chí truyền dạy bí kíp riêng.

Kế đó, những vị trí đầu còn đại diện cho Toàn Chân giáo dự Đại Kiếm Hội toàn
võ lâm, nghe nói tổ chức vào năm sau, chính thức nổi danh giang hồ.

Đại Kiếm hội này nghe nói rất quy mô, nhưng cũng chỉ người trong võ lâm mới
biết, trong dân chúng căn bản không ai nói đến. Lăng Phong cũng hoàn toàn
không biết.

Lý Thanh Huyền nghiêm túc lại, hỏi :

- Nhị sư huynh, Lục sư huynh thế nào rồi?

Nhắc đến chuyện của Đỗ Thanh Xương, Dương Thanh Phong lập tức mất hứng thở dài
:

- Vẫn vậy. Ài, Thi Độc của tên quái đản đó thật khó chịu, ta và đại sư huynh
phải hàng ngày chế ngự nó.

Lý Thanh Huyền ngập ngừng :

- Vậy còn sư phụ ...

- Vẫn chưa có tin tức, sư phụ mấy năm trước đi Đông Hải tìm thần tiên, đến
nay chưa một lần truyền tin cho ta.

Dương Thanh Phong ngửa mặt thở dài, cũng không biết trong lòng nghĩ gì.

...

Mấy ngày sau, Luận Kiếm Phong.

Hôm nay chính là đại hội luận kiếm.

Chỉ thấy ở lưng chừng núi có một khoảng sân rất rộng, giữa nền đá khắc hình
bát quái cực lớn. Cạnh sân là một hồ nước không sâu lắm, gọi là hồ Ngưỡng
Thiên. Đại ý nếu nhìn xuống hồ này sẽ có cơ may thấy cảnh "thiên giới".

Quanh hồ Ngưỡng Thiên có rất nhiều khối đá lớn, vài cây cổ thụ ngả bóng ra hồ,
đủ loại màu sắc, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Phía cuối hồ là Ỷ Vân Nhai dựng
đứng vô cùng hiểm trở. Ngay cạnh bờ đá xây một ngôi đình nhỏ, gọi Tiên Cảnh
Vân đình. Nghe nói năm đó Chưởng giáo Vương Chân nhân ngồi trong đình này ngắm
xuống hồ Ngưỡng Thiên, sau mấy ngày mấy đêm thì ngộ ra chân lý.

Lúc này, ở giữa sân lớn đã tụ tập gần trăm đệ tử, đều là "ưu tú trong ưu tú"
của Toàn Chân.

Tiểu Hoa và Trương Quân Bảo đứng ở đầu hàng. Cả hai tuy mặc đạo bào giống hệt
đệ tử khác, thế nhưng lại toát lên vẻ khác người, hoàn toàn xứng làm cặp đôi
"kim đồng ngọc nữ" của Toàn Chân. Ngay phía sau là ánh mắt đố kị của cặp
Trương Sư Chính và Sở Linh.

Đứng phía trên, ngoại trừ Đỗ Thanh Xương đang bế quan trị độc, sáu người còn
lại trong Thất tử đều có mặt.

Quan Vân Sơn với tư cách Đại sư huynh bước ra đằng hắng nhắc nhở :

- Mọi người im lặng. Nhị sư tôn có điều dặn dò ...

Dương Thanh Phong bắt đầu đọc lý do "khai mạc" :

- Các ngươi chắc cũng nghe qua. Gần đây Ma môn xâm nhập, võ lâm chỉ e sắp nổi
phong ba. Bản giáo từ khi thành lập đến nay, luôn là đại diện cho chính phái
toàn võ lâm Trung Nguyên, không thể khoanh tay đứng nhìn. Bởi vậy lần luận
kiếm này có ý nghĩa rất quan trọng ...

Ở dưới bắt đầu xì xào :

- Nghe nói Lục sư bá bị Ma môn đánh trọng thương đến nay vẫn chưa thể xuất
quan.

- Ta nghe tên La quản dược kể lại, Lục sư bá bị trúng độc rất nặng.

- Hừ, đám Ma môn đó quả nhiên hạ lưu bỉ ổi, đánh không lại thì dùng độc ám
toán. Nếu chúng dám ngay mặt so chiêu, Toàn Chân chúng ta làm sao có thể thua
chúng?

- Nói cũng phải, có điều bọn chúng là tà ma ngoại đạo, đó là thói quen của
chúng rồi.

Bên trên, Dương Thanh Phong đã nói đến đoạn kết thúc :

- Lần này, những vị trí đứng đầu bất kể nội tu hay ngoại tu, đều sẽ được chân
truyền võ công thượng thừa, còn được luyện trận pháp Vô Cực trấn môn. Các
ngươi nhớ cố gắng.

- Vô Cực trận?

- Nghe nói còn lợi hại hơn cả La Hán trận Phục Ma trận của đám thầy chùa đấy.

Đám đệ bận rộn xuýt xoa. Chẳng qua, hầu hết đều biết thừa mấy phần thưởng đó
kiểu gì cũng rơi hết vào nội tu như Tiểu Hoa và Quân Bảo.

Nội tu và ngoại tu, căn bản không cùng cấp bậc. Một bên được truyền dạy cả
Lưỡng Nghi Kiếm, thậm chí khinh công thượng thừa cũng có kẻ luyện. Một bên chỉ
mới luyện qua mấy môn cơ bản Nội Đan thuật, Trác Nhật Kiếm pháp, suốt ngày còn
phải chạy đông chạy tây làm nhiệm vụ, cách biệt thấy rõ.

Lúc này, lại nghe Dương Thanh Phong nhấn mạnh :

- Ngoài ra, người đứng đầu còn được trao cây Tam Thanh Phù Kiếm này, cùng bí
kíp tu luyện Tam Thanh Vô Cực Công pháp. Đây đều là chí bảo của giáo ta ...

- Ồ?

Tất cả đều đưa mắt nhìn lên.

Chỉ thấy cây Tam Thanh Phù kia vỏ màu trắng bạc, chỗ chuôi kiếm được khắc hoa
văn mạ vàng lấp lánh, đứa nào cũng ánh mắt thèm thuồng mơ ước. Còn cái gì Tam
Thanh Vô Cực Công kia, nghe thôi đã thấy cao cấp.

Ở Toàn Chân, phàm thứ gì đặt tên đụng đến "Tam Thanh", ba vị thần tiên tối cao
của Đạo giáo, chắc chắn hàng khủng.


Mật Thám Phong Vân - Chương #127