Người đăng: Thần Long
Vài hôm sau.
Tô Châu, bên bờ đê Thái Hồ, đào liễu xanh mướt, sóng vỗ dập dờn.
Thái Hồ vô cùng rộng, thậm chí có chỗ sinh sóng vỗ bờ như Đông Hải. Quanh Tô
Châu vì vậy có rát nhiều bờ đê chắn sóng. Chỗ này là đê nam thành, kéo dài từ
Bàn Môn đến Phong Hà Tứ Các. Bờ đê nam thành nổi tiếng nhất nhì Tô Châu, vì
đây là thiên đường cho các sắc lang.
Phàm là người Lưỡng Chiết, ai cũng biết Phong Hà Tứ Các là địa phương gì,
chính là phố đèn đỏ. Dọc chỗ đê này về đêm mà nói, chính là cảnh tượng nườm
nượp thuyền hoa đậu vào. Cái gì siêu cấp kỹ nữ, tài nữ, dâm nữ đều sẽ xuất
hiện. Các loại hình mua bán trong truyền thuyết đều sẽ đăng đàn.
"Bán nghệ không bán thân", có.
"Bán thân không bán nghệ", có.
"Bán cả nghệ cả thân", "không bán gì cho miễn phí", đều có.
Chỉ là, lúc này đang ban ngày, trên bờ đê sẽ không có cảnh mua bán hương diễm
nào xảy ra, ngược lại là cảnh một tên thanh niên cổ quái đang ... chạy bộ.
Người cổ đại không có thói quen thể dục buổi sáng. Tên kia còn ai ngoài Lăng
Phong.
Mấy hôm nay không có Lăng Hùng làm phiền, Lâm thị không chịu nói ra tâm tư,
Lăng Phong rảnh rỗi liền tiến hành thể dục thể thao rèn luyện thân thể. Lần
trước chứng kiến chém giết khiến Lăng Phong nhận ra cái thân thể này quá tệ,
nên rèn một chút.
Lại nói, bề ngoài Lăng Phong được chu cấp ăn mặc, cũng cải thiện hẳn ra. Không
còn bộ dáng trộm cướp rách nát ngày nào. Lụa Tô Châu ngay cả hàng thải cũng là
chất lượng cao, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, khụ. Nhìn vào Lăng Phong lúc
này, cho dù là đồ hạ nhân thì cũng nhìn ra là hạ nhân nhà giàu.
"Quác quác"
Đang mơ màng hít khí trời Giang Nam, Lăng Phong nghe tiếng gà vịt đâu đó.
Lăng Phong dự định không quan tâm, nhưng hắn đột nhiên cảm giác âm thanh đó
đang bay lại gần mình. Hắn đành tránh ra theo phản xạ.
Con gà thì hắn đã thấy, đang chạy tót ra trước mặt. Nhưng cả người Lăng Phong
thì đụng phải một “tòa gì đó” mềm mại, khiến hắn té lăn ra.
Lăng Phong chật vật phủi phủi bụi, ngước lên nhìn, vừa định chửi thì liền ngậm
miệng.
Một khuôn mặt thanh tú động lòng xuất hiện trước mặt. Tuy có hơi lấm lem chút,
nhưng lại nhỏ nhắn thanh xuân, như một dòng nước mát tưới vào tâm hồn Lăng
Phong.
Cô gái này ăn mặc giản dị, váy áo phối màu lục nhạt, một dải lụa màu cam bên
hông. Trên đầu quấn khăn, vài lọn tóc dài lất phất hai bên mai. Nàng ta thậm
chí còn đang mang tạp dề.
Đây là vai gì? Đầu bếp?
Chính xác, nàng ta khẳng định là đầu bếp, vi trên tay còn cầm theo dao.
Dao hay đầu bếp không phải vấn đề. Vấn đề là nàng ta đang chỉa dao vào Lăng
Phong, còn động thân tiến tới.
Chuyện gì? Cướp?
Lăng Phong theo bản năng ngả người ra sau.
Phong ca quên béng mất, mình đang ở trên đê, đằng sau chính là sông nước.
"Ùm"
- Aaa ...
Người la thất thanh là nàng kia, Lăng Phong còn không rảnh vừa nhảy sông vừa
la.
Lại nói, Phong ca tuy biết bơi, nhưng còn chưa học "thủy thượng phiêu", trực
tiếp bay cái vèo xuống nước, rất có phong cách nhảy cầu thi đấu Olympic. Tiếc
là không được luyện tập đầy đủ, tiếp nước không được chuẩn cho lắm.
Cả người đập thẳng vào mặt sông, đau không tả được. Nước sông buổi sáng lạnh
như nước đá, khiến ai đó có nguy cơ chuột rút.
Lăng Phong chật vật trồi lên, liền nghe một tiếng ôn nhu :
- Ngươi ... ngươi có sao không?
Một cánh tay trắng bóng, thon gọn tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt hắn.
Này vẫn không phải trọng yếu.
Trọng yếu là, trên tay vẫn cầm dao.
Đại tỷ, không lẽ bắt ta cầm vào mũi dao để ngươi kéo lên sao?
Lăng Phong giật người ra xa, gắng nhìn lại thân chủ.
Nàng kia đang ngồi hổm, hai đùi ép lại trươc ngực, bầu ngực lập tức hiển lộ.
Chỉ là, con dao trong tay thì vẫn quơ quơ ra trước. Rút cục nàng ta muốn làm
trò gì Lăng Phong cũng không lý giải nổi.
Lăng Phong thở dài. Xem như đã hiểu cảnh thiên sứ giết người là thế nào.
- Ngươi sao không chịu lên bờ?
Ai đó buồn bực nói :
- Đại tỷ, con dao ...
- A ...
Nàng kia mãi lúc này mới nhận ra vấn đế, vội đặt con dao xuống, hai má đỏ ửng
bối rối nói :
- Ngươi ... ta xin lỗi ... có lên được không?
- Đại tỷ làm ơn lùi ra sau.
- A, được, ta lùi ra sau.
- Cầm theo con dao.
- Ưm, đã cầm.
...
Lát sau.
“Hừ hừ”
Lăng Phong tự mình leo lên bờ, một cơ gió thổi qua khiến hắn run bắn lên rên
rỉ.
- Ngươi ... nhanh theo ta, sưởi ấm kẻo bệnh.
Cô gái kia vội vội vàng vàng quay lưng chạy về gian nhà của mình.
Lăng Phong vừa đi theo vừa lầm bầm.
Mông tròn đẹp, eo nhỏ tinh tế, lắc lắc lắc lắc, khụ. Rất được. Chỉ là thói
quen cầm dao không tốt lắm.
Một lát sau.
Nàng này không chỉ cầm dao vụng về, đến nhóm bếp cũng không xong. Báo hại Lăng
Phong ngồi run cầm cập mãi vẫn chả có tí lửa nào, đã vậy còn hít không biết
bao nhiêu là khói.
- Thôi đưa đây cho ta. Cô chưa nhóm lửa bao giờ à?
- Ta ... xin lỗi.
Cô gái kia khó xử nhẹ giọng như muỗi kêu. Tù lúc vào đến giờ, nàng vẫn liên
tục nói xin lỗi.
Có vẻ thấy mình hơi vô dụng, nàng ta liền đứng lên nói :
- Để ta ... đi lấy thêm cỏ khô.
Đợi nàng ta vừa đi, Lăng Phong liền lầm bầm nói nhỏ :
- Không biết tên nào sẽ lấy ngươi, chắc tổn thọ 10 năm.
Gái gú là một chuyện, đối phương dù sao cũng vừa hù cho Lăng Phong một trận,
thậm chí rơi sông suýt toi mạng. Ra vẻ với gái cũng không cần quên tính mạng
đi, đây là quy tắc của hắn.
Chỉ là đúng lúc cô gái kia quay lại, thính giác không hiểu tốt thế nào lại
nghe được, liền ấm ức nói :
- Ngươi ... Ta đã xin lỗi rồi mà. Có cần nói ... khó nghe như vậy không?
Đây cũng là lần đầu tiên, nàng gặp nam nhân nói chuyện như vậy với mình.
Lăng Phong lập tức ho khan :
- Khụ.
Lăng Phong hiện đã biết vì sao lại có cảnh "ma nữ cấm dao đuổi giết soái ca"
vừa rồi.
Hóa ra tiểu mỹ nữ này muốn làm thịt gà, loay hoay thế nào bị vụt mất, đuổi gà
vô tình đụng phải Lăng Phong. Đến lúc sau, chỉ nhìn con gà phía trước mà nhào
tới, tay vẫn cầm dao, báo hại ai đó còn tưởng bị tiền sát hậu dâm.
Bình thường Lăng Phong cũng khá hồi hộp trước mỹ nữ, nhưng cái trường hợp thế
này hắn lại tự nhiên thoải mái hẳn.
Âu cũng là cái số, nếu không gặp nàng ta trong tình huống này, Lăng Phong e
rằng chỉ có ngồi trơ ra ngậm miệng, hoặc có khi cũng chả có cơ hội mà ngồi với
nàng.
Lăng Phong buột miệng hỏi :
- Cô tên gì?
- Ta ...
Cô gái nhìn Lăng Phong, hỏi tên thẳng tưng như hắn, cũng là lần lần đầu tiên
nàng gặp.
Lăng Phong lờ mờ nhận ra mình hơi hiện đại quá.
- Xin lỗi, là tại hạ đường đột, là phương danh. Đúng đúng, phương danh ...
- Ta ... họ Ngô.
- Ồ, hóa ra là Ngô cô nương. Ta thấy mấy việc này bếp núc có vẻ cô không quen
thì phải?
- Ta ... đang học.
Cô gái đỏ mặt, dù sao bị nam nhân nói mình vô dụng không biết nữ công cũng là
điều khá xấu hổ.
- Có cần ta giúp không?
Lăng Phong bỗng nhiên nói một câu bâng quơ, hắn cũng phải ngồi sưởi một lúc
nữa mới hết run, cái áo ngoài thì đang hong khô, cũng không thể nào vội được.
- Ngươi ... giúp?
Nam nhân kỳ quái này khiến nàng không kịp phản ứng mấy lần.
Bấy lâu nay đàn ông mà nàng tiếp xúc đều cùng một kiểu đối xử với nàng. Kể cả
có thi triển hoa dạng đù trò ra sao, chung quy vẫn rất nâng niu khách sáo.
Có điều bây giờ nghĩ lại, nàng lại thấy hình như tất cả đều rất giả tạo.
Trái lại, tên nam nhân này, tuy thẳng thắn sỗ sàng, bù lại rất tự nhiên.
Lăng Phong thấy cô gái này cứ ngơ ra đó, cười nói :
- Cô làm ta phi xuống sông thế này, tiện có con gà đây làm luôn bát cháo gà
tạ lỗi không phải quá đáng chứ? Còn ngồi thừ ra đó?
- Vậy ... có được không?
- Được! Đưa con gà đây ta làm cho.
Lại nói, vừa rồi Phong ca cũng đã động thân bắt gà. Con gà kia coi bộ biết
mình tội lỗi to lớn, sau năm vòng chạy quanh sân đành chấp nhận để Phong ca
thu nạp.
Lăng Phong cũng không dông dài, cứ thế cắt cổ, nhanh gọn chuyên nghiệp.
Chỉ là ...
- A, máu kìa. Ngưoi ... đừng cắt nữa có được không?
Tên nào đó nhẫn nhịn.
Con gà cũng nhẫn nhịn. Đại tỷ, ta bị cắt còn không kêu, ngươi kêu cái gì nha?
- A, nó vẫn đang cựa quậy kìa. Ngươi ... hay là đừng làm gà nữa có được
không?
- Không muốn xem thì vào xem nước sôi dùm đi đại tỷ.
Ngô cô nương không tình nguyện đi vào, lát sau đi ra đã thấy gà nằm thẳng
cẳng.
Lăng Phong tiếp nước sôi, cứ thế ném con gà vào.
Ngô cô nương lập tức đau khổ :
- A, sao ngươi lại nhúng nó vào nước sôi? Bỏng chết nó thì sao?
- ...
- Đừng cạo lông nữa được không? Trông nó tội nghiệp quá, không có lông chắc
là lạnh lắm.
Tên nào đó rút cục chịu không nổi :
- Thế cô có lông hay không? Có thấy lạnh không?
- A, ngươi ...
Ngô cô nương cũng không đến mức ngây thơ, chẳng qua nàng xưa nay chẳng bao giờ
vào bếp, không quen cảnh làm thịt. Lúc này mới ấm ưc nói :
- Ta chỉ là ... không quen nhìn thôi. Ngươi đừng to tiếng được không?
Lăng Phong thở ra, người ta dịu dàng như vậy, hắn còn có thể làm gì.
- Ừm, có điều không phải lúc đầu cô muốn làm gà sao? Không quen làm sao làm?
- Ta lại không biết, nó ... tàn nhẫn như vậy nha.
- Chứ cô nghĩ làm thế nào?
- Ta nghĩ ... động dao vào một cái, liền ... thành miếng.
Lăng Phong mặt đen thui.
Ngô cô nương bị cảnh làm gà kinh tâm động phách, phá lệ nói nhiều :
- Nhìn ngươi quen tay như vậy, trước giờ ngươi làm bao nhiêu con rồi?
- Rất nhiều, trăm con có lẻ.
- Sao ngươi ác tâm vậy?
Lăng Phong trán hiện vết đen. Làm gà cũng bị xem là ác tâm, thế gian này phân
nửa đều là ác nhân đi.
- Xong, bây giờ làm gì với nó thì làm đi. Ta thấy chặt miếng ra làm bát cháo
cũng không phải tệ đâu.
- Cháo gà? - Cô gái ngạc nhiên nhìn hắn.
- Đúng, cháo gà. Có gì sai sao?
Lăng Phong trống ngực loạn nhịp.
“Ài, mỹ nữ này, chẳng lẽ không biết mình rất hại nước hại dân sao, còn làm cái
vẻ mặt chết người này."
Cô gái cũng nhận ra không khí xấu hổ, gật đầu đáp.
- Được, vậy thì ... cháo gà.
- ... - Ai đó trầm mặc.
Cả hai liếc nhau.
Rút cục, cũng là Lăng Phong dở khóc dở cười :
- Gì đấy? Đừng nói cô đến cả cháo cũng không biết nấu nhé.
- Ta ... xin lỗi.
Ngô cô nương lại lắp bắp. Nàng thật muốn kiếm cái gì đó che mặt lại, cũng chỉ
biết nói xin lỗi.
- Ài, thật chưa thấy bệnh nhân nào thảm như ta, tự sưởi tự chặt gà tự nấu
cháo, người gây án thì ngồi xem. Đúng là lần đầu trong đời.
- Ta ... sẽ tập dần.
Ngô cô nương nhận ra giọng đùa của hắn, chỉ ửng đỏ đôi má đáp lời.
Lát sau, bên trong gian nhà cạnh bờ đê, chỉ nghe tiếng một cặp nam nữ, chủ yếu
là nam.
- Hành lá ở đâu? Hành lá là cái gì à? Nó như thế này thế này ...
- ...
- Gia vị nêm bằng cái gì đây?
- ...
- Chỗ này có phải nhà cô không vậy? Sao cái gì cũng không biết?
Lăng Phong đến bó tay với vị cô nương này. Hắn bây giờ đã minh bạch lấy vợ
tiểu thư sẽ khổ thế nào.
Chỉ là, cô gái này, chắc không phải tiểu thư gì chứ?
Mặc dù cô gái này cử chỉ ý tứ lễ độ có gia giáo, nhưng cùng lắm thì Lăng Phong
chỉ nghĩ nữ tử cổ đại thì ai cũng thế mà thôi. Hơn nữa, đây là một căn nhà
nhỏ. Tuy có hai lầu, nhưng căn bản chỉ rộng bằng cái phòng trọ sinh viên năm
đó Lăng Phong ở. Tiểu thư gì lại ở trong căn nhà thế này?