Lão Dê Già


Người đăng: Thần Long

Lăng phủ, Tây viện.

Mấy người Lăng Phong được sắp xếp ở một phòng nhỏ Tây viện. Chỗ này trông khá
thanh nhã, viện nhỏ nhiều gian, phía trước còn có cả vườn hoa hồ nước.

Lăng Phong chỉ thấy kỳ quái, không phải viện này hơi biệt lập đi mãi mới tới,
mà là vì sao mẹ con hắn lại được xếp vào chỗ tốt như vậy. Nói không chừng là
sắp xếp "đặc biệt" của Lăng Hùng đi.

Khương tiểu thư có lẽ ngại ngùng vì chuyện chẳng liên quan đến mình, liền đóng
vai hầu nữ cho Lâm thị, rất có sắc thái con dâu phù mẹ chồng.

Lăng Phong chuyến này đi theo, cưỡi ngựa xem hoa là chính. Vào đươc Lăng phủ
hay không đối với hắn cũng chẳng quan trọng. Xã hội này khắc nghiệt thế nào
Lăng Phong tạm hiểu, cũng không tình nguyện bươn chải cho lắm, có gia thì tốt.
Thân phận khó tạo dựng thế nào hắn cũng dần thấy, có thân phận cũng tốt.

Giả dụ cả hai đều không có, cũng chẳng sao cả. Trừ phi chính Lăng Phong hắn
muốn tìm chết như hôm nọ, hoặc là ăn rau sống đau bụng chết. Còn bằng không,
thân là xuyên không cũng không thể để mình đói chết được.

Lăng Phong Mặc lão vừa đến liền ra cổng ngồi canh Tây viện.

Lại nói, Mặc lão lúc thanh niên từng rong ruổi theo Lâm lão tướng ra sa
trường, năm đó còn tham gia phá trận quân Liêu tận mạc bắc. Về sau trở thành
nô bộc trong Lâm gia. Chỉ đáng tiếc, Lâm lão tướng lại đột ngột tử trận. Mặc
lão trở lại Lâm gia, xin làm nô bộc trong phủ. Ngẫu nhiên thành nô bộc cho Lâm
tiểu thư.

Lăng Phong bỗng nhiên hỏi :

- Mặc lão, Lăng gia này hình như trước kia lão đã đến nhiều lần?

Mặc lão không khỏi thấy thú vị, trước kia Lăng Phong chẳng bao giờ bắt chuyện
với mình. Trọng yếu là trí lực không tốt như vậy.

- Làm sao công tử lại nghĩ vậy?

- Không làm sao. Ta chỉ cảm giác lão bước vào phủ này, tư thế có chút gi đó
... Giống như, giống như ... chủ nhân đến thăm thủ hạ.

Lăng Phong nói xong gãi gãi đầu ra vẻ ngờ nghệch :

- À, ta chỉ đoán bừa thế thôi. Có sai ngài đừng trách tội.

Mặc lão cười :

- Haha, không sai. Công tử nhãn lực rất tốt. Lăng gia năm đó kinh doanh, là
phụ thuộc vào Lâm gia chúng ta bảo hộ.

- Mẫu thân ta và Lăng Chiến, có phải cũng vì vậy mà quen nhau.

Mặc lão liền nhớ lại chuyện cũ :

- Năm đó Lăng Chiến tiếp nhận gia tộc, đến kinh thành bái phỏng Lâm gia rồi
ngẫu nhiên gặp được tiểu thư. Cả ta và lão tướng quân đều nhìn ra ý đồ của hắn
không đơn giản. Chỉ là tiểu thư rất nhanh sa vào lưới tinh. Sau đó thì lão
tướng quân đi mạc bắc, một đi không trở lại. Gia tộc bị triều đình hiềm nghi,
Lăng Chiến đánh hơi thấy liền vứt bỏ tiểu thư, mới khiến tiểu thư rơi vào tình
cảnh này ...

Nói đến đó thì lão thở dài.

Lăng Phong trầm ngâm.

Lăng Chiến xem ra mang tư tâm, ban đầu muốn tán đổ Lâm tiểu thư, kéo gần quan
hệ với Lâm tướng gia. Đáng tiếc Lâm gia gặp chuyện thất thế, hắn liền rũ bỏ.
Lão cha này của hắn, xem ra cũng chẳng tốt lành gì.

Nói như vậy, cái di thư của lão ta, muốn nhận lại mẹ con Lăng Phong, rút cục
có phải vì thật lòng hối cải hay không? Hay vẫn còn tính toán trong đó?

Đối với thương gia mà nói, có vài đức tính “đáng quý” có chết cũng không đổi,
tỷ dụ keo kiệt trục lợi. Lăng Chiến chết mới chỉ tầm 50, cũng chưa tính là
già, coi bộ vẫn chưa đến cái tuổi “nhìn lại cuộc đời mà hối hận” đi.

Đúng lúc này có tiếng khàn khàn :

- Lâm muội ...

"Lão này nhanh như vậy đã chạy đến đây làm gì?"

Lăng Phong đi ra, liếc mắt thấy sắc trời vẫn còn trưa nắng, cố nặn ra một nụ
cười :

- Nhị lão gia, đã muộn rồi ngài đến có chuyện gì sao?

Lăng Hùng nhìn lại, nheo mắt hai lượt mới nhớ ra thằng này là con trai Lâm
Nghi Anh, liền đổi giọng :

- Ra là Phong thiếu gia sao? Haha, các ngươi mới tới Tô Châu, ta sợ mẫu thân
ngươi thân thể không hợp thổ nhưỡng Giang Nam, cho nên tới thăm hỏi.

Xem xem, ông bà có câu mất cha còn chú, lão cha không tốt lành gì, ông chú này
lại rất quan tâm nha. Vì vậy Lăng Phong liền cười nói :

- Ta thân thể rất khỏe, thổ nhưỡng cũng vô cùng thích hợp.

Lăng Hùng mặt xám xịt, ông cũng không hỏi ngươi khỏe hay không.

- Ta là hỏi mẫu thân ngươi ...

- Mẫu thân ta cũng rất khỏe. Nhị lão gia cứ yên tâm về được rồi.

Lăng Phong trực tiếp tiễn khách, hắn thậm chí quên mất đây là nhà người ta,
còn mình đang ở trọ.

Lăng Hùng mặt sầm lại. Cảm phiền thằng này là con trai nàng ta, cũng là cháu
mình, bằng không lão đã trực tiếp đạp ra khỏi nhà.

Đúng lúc Lâm Nghi Anh bước ra :

- Phong, không được vô lễ. Xin mời Lăng gia chủ vào.

Lăng Phong đành buồn bực tránh sang một bên, cũng lẽo đẽo theo vào, kiếm đại
một cái ghế ngồi xem lão kia diễn kịch.

Lại nói, Lâm Nghi Anh tuy khổ cực nhiều năm, nhưng khí chất rèn luyện từ nhỏ
trong danh gia vọng tộc vẫn còn đó. Lăng Hùng bước vào, đã không ngừng liếc
qua. Chẳng qua, lão lại vờ ra vẻ đánh giá căn phòng, lão cũng quên béng mất
đây là Tây viện chính lão vùa cho tu sửa, còn cần đánh giá cái vẹo gì.

Lăng Phong tuy tinh mắt, nhưng còn chưa tinh đến mức thái độ gì của người khác
cũng nhìn ra. Nếu biết được lão già này đang nghĩ gì, quá nửa trực tiếp đạp
lão ra khỏi cửa.

Có điều Lâm Nghi Anh là nữ nhân, bà nhạy cảm hơn, lập tức nhận ra ánh mắt của
Lăng Hùng, liền nhắc :

- Lăng gia chủ ...

Lăng Hùng thất thố cười dâm :

- A, thất lễ thất lễ. Dung mạo Lâm muội vẫn xuất sắc như xưa, khiến ta thất
thố, haha.

- Không biết Lăng gia chủ đến có chuyện gì quan trọng? Mẹ con ta còn chưa kịp
cám ơn gia chủ về chỗ nghỉ ngơi này.

- Làm sao làm sao, dù sao cũng là người một nhà. Nói mới nhớ, Lăng muội cứ
gọi ta nhị ca, hay Lăng huynh gì cũng được, ta thấy vậy tiện hơn.

Lăng Phong vừa định phản ứng, Lâm thị đã lắc đầu :

- Gia chủ thông cảm, như vậy tuyệt đối không được, sẽ loạn tôn ti.

- Khụ. Vậy không biết muội thấy nơi này thế nào? Có cần đổi nơi khác không?

- Đa tạ gia chủ đã lo lắng, chỗ ở rất tốt.

Lăng Hùng liếc Lâm Nghi Anh đổi giọng :

- Là thế này, ta cũng không muốn dài dòng. Chẳng phải muội đang muốn cho
Phong nhi nhận tổ tông sao?

- Gia chủ có gì cứ nói, mẹ con chúng ta xin nghe. Có điều, xin ngài xưng hô
đúng mực một chút.

Lăng Hùng liền ho khan, lại cố ý câu kéo :

- Nếu là trước kia thì chuyện này khó mà thành, nhưng hiện nay thì không phải
không thể.

Lão nói xong liền thong thả, xem ra chờ Lâm thị mắc câu, hỏi lại mình đại khái
"tại sao?". Chẳng ngờ Lâm Nghi Anh lại vẫn điềm nhiên im lặng, khiến Lăng Hùng
đấm vào không khí, lại phải lật đật tự biên tự diễn :

- Khục. Bây giờ, ta là gia chủ, chuyện ra vào Lăng gia chỉ cần ta gật đầu là
được, không ai có thể cản.

- Vậy điều kiện của gia chủ là gì?

Lăng Hùng hai mắt tỏa sáng, suýt chút nói luôn ra dâm ý của mình.

- Haha, Lâm muội là người thông minh, có lẽ đã hiểu ý ta rồi đi. Lại nói, nếu
không phải muội là tiểu thư Lâm gia ...

- Ta từ lâu không còn là người Lâm gia.

Lăng Hùng tự tin nói :

- Không có gì không thể, chẳng phải Phong thiếu gia cũng sắp thành người Lăng
gia sao? Lâm gia bây giờ đã không còn như trước. Lâm muội, có rất nhiều
chuyện, nhìn thì tưởng chừng ngõ cụt. Kỳ thực, chỉ cần nàng động một cái, liền
mở ra một con đường, lại rất thông thoáng. Một khi Phong thiếu gia nhận tổ
tông, chuyện Lâm gia ...

Lâm Nghi Anh giống như hiểu ra cái gi, ngập ngừng nói :

- Mẹ con chúng ta cần thời gian suy nghĩ.

- Haha, quả nhiên Lâm đại tiểu thư. Được được, vậy ta cáo từ. Lâm muội có yêu
cầu gì, ta sẽ hết sức đáp ứng.

Lăng Phong lúc này mới đứng dậy, niềm nở nói :

- Nhị lão gia đi nha, cẩn thận vấp chân ...

...

Lăng Phong trực giác mách bảo Lăng Hùng có ý xấu. Nhưng hắn không nghĩ được
sâu xa bên trong. Chỉ có thể nói :

- Mẹ, con thấy lão này chả có ý tốt gì.

- Ừm, mẹ biết.

Lâm Nghi Anh trầm ngâm, bàn tay nắm lại.

Ý tứ của Lăng Hùng, Lâm thị đã hiểu. Chính là ... muốn nạp Lâm thị làm thiếp.

Lăng Hùng tính toán thu nạp mẹ con Lăng Phong, có vài lý do.

Đáng ra có di thư của Lăng Chiến, Lăng Hùng chỉ cần thuận lý thành chương, để
mẹ con Lăng Phong vào phủ là xong. Nhưng lão vừa lên gia chủ, không tránh được
có tư tâm.

Lăng Hùng không có con trai, nói đúng hơn là lão không thể có con.

Lăng gia hiện có hai vị thiếu gia Lăng Minh Lăng Hải, thì đều là con Lăng
Chiến. Lăng Hùng nếu không có con trai, cho dù lão tiếp quản gia tộc thêm vài
năm, rồi cũng phải trả lại cho Lăng Minh, lão không cam tâm.

Lăng Hùng đã nạp vài người thiếp nhưng vẫn vô vọng. Nhưng lão không cách nào
chấp nhận sự thật vấn đề là do bản thân lão bị tịt. Vì vậy chọn Lâm thị là
nhất cử lưỡng tiện, nếu có thể sinh là tốt nhất.

Lăng Hùng nhìn Lâm thị, xuất thân đại tiểu thư, chưa qua 40, còn nhan sắc, có
phẩm hạnh, sinh con xong nhiều năm giữ thân, mặn mà phong tình. Nữ nhân như
vậy, đốt đèn khắp Giang Nam cũng không có vài người.

Nói ra thì, đại ca chết tẩu tẩu cải giá gả cho tiểu thúc, loại chuyện này
trong các đại gia tộc không hiếm, đặc biệt là gia tộc tôn tử ít ỏi như Lăng
gia. Hơn nữa, nếu chỉ là một người thiếp, thì còn càng thuận tiện, căn bản
không có vấn đề gì.

Thứ hai, Lăng Hùng vừa biết một tin tức giá trị, Lâm gia sắp hồi sinh. Lâm gia
có một nữ nhân vừa được Thái tử thu vào hậu cung, tương lai rất khó đoán,
không chừng lại phục sinh. Người kia xét về vai vế còn là đường muội của Lâm
Nghi Anh.

Lúc này kinh thành người người nườm nượp tìm đến Lâm gia nhờ bóng mát, Lăng
Hùng có một con cờ nhỏ ở đây, không ngu gì không tận dụng.

Mặc dù Lâm Nghi Anh về danh phận đã bị trục xuất khỏi Lâm gia. Nhưng nếu bây
giờ Lăng gia thu nạp mẹ con Lâm thị, tức là Lâm thị không còn mang tai tiếng,
phía Lâm gia hoàn toàn có thể sẽ nhận Lâm thị trở về.

Việc này lợi cả đôi bên, Lâm gia cần có gia tộc buôn bán như Lăng gia, Lăng
gia cần cái bóng từ Lâm gia, Lăng Hùng tin tưởng sẽ thành.


Mật Thám Phong Vân - Chương #11