Người đăng: Thần Long
Đám nha hoàn hạ nhân Lăng phủ đang chụm đầu bàn tán.
A Trình hôm nay cũng có mặt trong sân, đang thì thầm với một tên gia đinh khác
:
- Vừa rồi là ai vậy nhỉ?
- Không biết. Nhìn cứ như ... ma.
- Nói bậy. Đừng có hù ta. Ban ngày làm sao có ma chứ?
Tên gia đinh nọ quả quyết :
- Ta rõ ràng nhìn thấy, nàng ta bước đi mà cứ mờ mờ ảo ảo, ta dụi mắt mấy lần
vẫn thấy thế. Còn nữa, ăn mặc trùm kín cả người, chỉ e bên trong là hồn ma
không sai được đâu.
A Trình rét lạnh :
- Ngươi nói làm ta thấy ... sợ theo đấy.
Tần Quyền vừa lúc đi vào nghe thấy hai tên nhát chết này bàn tán, cười mắng :
- Hai ngươi nói nhảm cái gì đó, muốn chết sớm đúng không?
A Trình cũng coi như quen biết Tần Quyền, hỏi :
- Lão Tần, vừa rồi là thứ gì? Ta thấy ngươi đi gần cái ... gì kia, không thấy
sợ sao?
- Sợ cái đầu ngươi. Nàng ta là thầy thuốc đấy.
A Trình không tin nói :
- Thầy thuốc? Không phải là đạo sĩ phù thủy đi?
Thiên Sư đạo trong dân gian chuyên vẽ bùa cúng bái, trừ bệnh trừ tà, còn được
gọi Đạo giáo phù thủy.
Tần Quyền cười mắng :
- Cút. Biết là đạo sĩ phù thủy còn đứng đó? Nàng ta nghe thấy vẽ cho ngươi
cái bùa bây giờ.
Đám người làm nghe vậy mới tản ra.
Nói sao, ma thì còn tò mò xem, nhưng thầy trừ ma thì anh em đều sợ. Xem ra
bệnh của Lâm thị, đại phu đã không cứu nổi, Lăng Phong phải mời cả thầy trừ tà
đến.
...
Liễu Thanh Nghi vẫn đang bị nội thương rất nặng, thực lực chỉ sợ không còn một
phần mười lúc trước. Nhưng thân pháp của nàng có chút đặc thù, luôn luôn tạo
ra ảo ảnh khi di chuyển, mắt thường sẽ thấy như bóng ma bên cạnh, mới làm đám
hạ nhân kia sợ hãi.
Liễu Thanh Nghi lần này theo về Trường An, cũng không hẳn vì muốn đi theo Lăng
Phong.
Ma môn xem chừng quyết tâm bắt sống nàng, bởi trên người nàng có một thứ gì đó
bọn chúng cần đoạt đi. Mấy năm trước, sư tỷ của nàng cũng bị bắt đi vì lý do
này.
Liễu Thanh Nghi tránh đến Trường An cũng là bất đắc dĩ. Chỗ này về cơ bản an
toàn, bởi ẩn trong kinh thành chắc chắn có siêu cao thủ thủ hộ. Nhưng ngược
lại cũng không an toàn, bởi vì Liễu Thanh Nghi ... cũng là một cao thủ.
Võ lâm là một thế giới ngầm, cũng có vài cái quy tắc của nó.
Liễu Thanh Nghi nếu muốn ở đây, nàng tốt nhất nên đến chào hỏi vị kia một
tiếng. Nếu không một khi bị phát hiện ra, chắc chắn sẽ bị vây công không cần
lời giải thích. Đây là một kiểu “phân chia địa bàn” trong võ lâm. Ở chỗ Thần
Cung, Liễu Thanh Nghi là bá chủ, nhưng ở đây, nàng không phải.
Chỉ là, Liễu Thanh Nghi đang quá yếu. Đối phương bình thường có thể sẽ khách
sáo với nàng, thậm chí lần đó ở Tần Lĩnh có thể ra tay giúp nàng. Nhưng ai mà
biết được lúc này có nhân lúc nàng yếu đi mà lợi dụng cái gì không? Cho nên
nàng không dám liều lĩnh tìm gặp.
Nhân tiện nói đến “siêu cao thủ”.
Hoàng tộc các quốc gia luôn có cao thủ thầm bảo hộ. Thông thường những người
này là ai, thi chỉ Hoàng đế biết, sách sử không ghi chép lại. Vả lại, có khi
suốt cả triều đại mấy trăm năm, những kẻ này cũng không có việc gì để lộ diện.
Mà giả dụ có đánh nhau, thì cũng kéo nhau ra đâu đó tận rừng sâu biển lớn,
giống như ở Tần Lĩnh lần trước. Không phải cực chẳng đã, những người này sẽ
không lộ liễu ở khu dân cư đông đúc. Cùng lắm có bị lộ tin ra, thì cũng thành
vài mẩu chuyện "thần tiên hiện ra" gì đó mà thôi.
Còn vì sao những kẻ này mạnh như vậy, không tự mình đi cướp ngôi làm Hoàng đế
cho sướng?
Không thể.
Nói đơn giản, Lăng Phong chỉ vì chuyện tiền bạc, tâm không tĩnh, đầu óc không
tập trung, luyện võ liền không tiến bộ nổi.
Một kẻ đã muốn làm vua thì chuyện tu luyện coi như phải vứt bỏ. Ngược lại đã
muốn chú tâm tu luyện thì phải bỏ ham muốn quyền lực. Siêu cao thủ ẩn mình,
không phải vì sợ ai, mà vì công lực càng cao thời gian luyện để giữ cho nó
không sụt giảm càng nhiều.
Liễu Thanh Nghi tuy không phải bảo hộ cho ai, nhưng nàng cũng là cao thủ, thậm
chí siêu cao thủ. Thần Cung là một thế lực thần bí, mà bất kỳ cao thủ võ lâm
nào nghe đến cũng sẽ e dè, bởi vì nó chứa một chữ “thần”. Thần Cung được xem
là địa phương gần với thần nhất.
“Thần” thực sự tồn tại?
Chuyện này có lẽ tạm khoan nói đến, vẫn chưa phải lúc.
....
Lúc này, Liễu Thanh Nghi đang cầm tay bắt mạch cho Lâm thị.
Lăng Phong ở cạnh ánh mắt cầu mong, hắn biết nàng ta khủng bố, trong lòng cũng
hy vọng.
Liễu Thanh Nghi đã cởi áo choàng, không còn kín mít như trước. Chân khí nàng
đã hồi phục một ít, tâm pháp lại phát huy, khiến nàng trở về tĩnh lặng cao quý
như xưa.
Lăng Phong nóng ruột hỏi :
- Mẹ ta thế nào rồi?
Liễu Thanh Nghi dừng một chút rồi đáp :
- Trúng độc.
- Thực sự trúng độc?
Lăng Phong cứ tưởng đám thầy thuốc ngu ngốc kia tìm không ra bệnh nói láo.
Liễu Thanh Nghi đứng dậy, nói :
- Đoạn Cân Nhẫn!
Lăng Phong mờ mịt. Hắn thấy Liểu Thanh Nghi cũng phải nhíu mi, xem ra thứ kia
không đơn giản.
Liễu Thanh Nghi nói :
- Độc Đoạn Cân, chế từ cây hồ ma Tây Vực, không có bất kỳ màu sắc mùi vị,
không để lại dấu hiệu gì. Hơn nữa, cần phải dùng trong một thời gian dài.
- Vậy làm sao nàng đoán ra?
Liễu Thanh Nghi lạnh nhạt :
- Hừm, ngươi tin hay không thì tùy.
- Ta xin lỗi, là ta lỗ mãng. Ta tin nàng.
Liễu Thanh Nghi lại nói :
- Trúng phải Đoạn Cân, sẽ khiến bản thân rơi vào trạng thái chết giả, ý thức
yếu dần, không thể kiểm soát cơ thể.
Đoạn Hồn quyết Lăng Phong đang học, môn này "cướp linh hồn".
Đoạn Cân Nhẫn, "cướp thân thể".
Lại nghe Liễu Thanh Nghi nói :
- Chỉ là, thứ độc này vì sao lại xuất hiện ở đây?
- Có gì bí ẩn sao?
Liễu Thanh Nghi nhíu mày một lát :
- Không đúng, đây chỉ là sao chép. Cũng không phải chân chính Đoạn Cân Nhẫn.
Lăng Phong căn bản không quan tâm mấy chuyện này, hối thúc nói :
- Ta mặc kệ nó là sao chép hay là bản gốc. Quan trọng là, nàng có trị được
hay không?
- Tạm thời không có.
Liễu Thanh Nghi khuôn mặt không hề có biểu tình gì.
Lăng Phong thất vọng. Thực ra, Lăng Phong cũng không hy vọng Liễu Thanh Nghi.
Hắn nghĩ nàng ta cho dù là cao thủ võ lâm, cũng không phải nữ đại phu.
Chỉ là, Lăng Phong sai lầm, thậm chí đại sai lầm.
Bởi vì nàng ấy, có thể xem là một thần y.
...
Thần Cung, cũng không phải tự nhiên mà lấy tên như vậy.
Lai lịch Thần Cung, phải truy về gần ngàn năm trước.
Thời thái cổ, trong Thập gia vốn có một gia làm nghề y, gọi Phương Kỹ gia,
chính là nơi sản sinh ra những thần y Kỳ Bá Biển Thước.
Chẳng qua sau ngàn năm biến động, Phương Kỹ gia cũng không thể tồn tại mãi. Về
sau chia làm rất nhiều chi nhánh, trong đó có thể kể đến chính là Thần Cung
chuyên về y, một cái khác là Dược Cốc chuyên về thuốc. Chẳng qua, cả Thần Cung
lẫn Dược Cốc đều không muốn phục vụ triều đình, càng kỳ lạ hơn, bọn họ cũng
không muốn phục vụ dân chúng tầm thường.
Đệ tử Thần Cung tự xem mình là “thần”, bởi vì thân thể của bọn họ được cải
biến, khác hẳn với người thường. Liễu Thanh Nghi thân là Cung chủ, càng phải
bảo trì tấm thân hoàn mỹ nọ, đáng tiếc lại bị Lăng Phong phá mất.
Trọng yếu là, Thần Cung bởi vì chuyên về cải biến thân thể, cho nên nắm giữ
thần thuật trị được bách bệnh, chống được bách độc.
Cho nên, Thần Cung Cung chủ ở đây, nàng ta nói kia là sao chép Đoạn Cân, thì
không thể sai. Nàng ta nói hiện tại không chữa được, thì tức là không chữa
được. Trong thiên hạ này, họa may chỉ Dược Vương phản bác được, hoặc đám già
mồm cãi láo là phản bác được, còn lại không có ai.
...
Liễu Thanh Nghi nghĩ nghĩ gì đó, nói :
- Nhưng ta có thể giúp ...
Lăng Phong ngẩng đầu, chưa kịp mừng thì nghe câu sau :
- Ta có thể khiến bà ấy tiếp tục bất tỉnh như vậy 5 năm. Trong 5 năm này,
ngươi phải tìm ra độc Đọan Cân kia sao chép thế nào, rồi tìm cách giải. Hết 5
năm mà vẫn chưa có thuốc giải, sẽ không có cách nào cứu được.
Kỳ thực, nếu dùng đến toàn lực, Liễu Thanh Nghi thậm chí có thể cứu tỉnh Lâm
thị. Nàng chỉ cần xem qua đã biết độc là Đoạn Cân bị sửa đổi, nếu chịu khó
quan sát môt thời gian, bằng vào bản lĩnh của một Cung chủ Thần Cung, hòan
toàn có thể tìm ra biện pháp.
Chẳng qua, Liễu Thanh Nghi không thấy mình có trách nhiệm phải làm vậy. Tuy
nàng có thần thuật, nhưng lại không phải một đại phu, thấy người bệnh là phải
cứu chữa. Quan hệ của nàng và Lăng Phong, chưa phải là thù đã là may mắn.
Lăng Phong ngờ vực hỏi :
- Cứ như vậy 5 năm? Mẹ ta không ăn không uống, cũng không thể ... bài tiết
cái gì kia, làm sao mà trôi qua được 5 năm này?
Cái này chẳng phải là sống thực vật sao? Trong điều kiện y học tồi tàn như chỗ
này, làm sao chu cấp cho một người sống thực vật trong 5 năm đây.
Liễu Thanh Nghi liền nói :
- Bản cung thi triển thần thuật xong, thân thể nàng ta sẽ ngừng tất cả hoạt
động, không cần ăn uống, cũng sẽ không bài tiết gì cả.
Lăng Phong trợn mắt há mồm :
- Gì? Vậy là ... trạng thái ngủ đông còn gì?
- Cái gì ngủ đông?
Lăng Phong không thể tin nổi, trên thế gian thực sự còn có biện pháp này. Hắn
còn nhớ, y học hiện đại cũng đang nghiên cứu về nó. Mấy bộ phim viễn tưởng
thường rất hay có, nhân vật nằm trong một cái lồng kín, ngủ vài trăm năm, bên
ngoài phi thuyền du hành vào vũ trụ, tỉnh dậy thì sẽ ở thiên hà khác cái gì
đó.
Lăng Phong phết phết miệng :
- Giả sử được đi nữa, thì 5 năm trôi qua, làm sao cứu tỉnh ...
Liễu Thanh Nghi lạnh nhạt :
- Cái đó là ở ngươi. Tìm được thuốc giải, thì nàng ta có thể tỉnh. Bằng không
thì ... tự ngươi cũng hiểu.
- Vậy ... làm phiền nàng.
- Hừm, vậy ngươi đi ra ngoài canh chừng. Không được để ai làm phiền ta.
- Được!
Lăng Phong rút cục quyết định để Liễu Thanh Nghi thi triển thần thuật gì đó.
Bởi vì hắn cũng hết cách rồi. Thầy thuốc khắp nơi đều đã mời đến, có lẽ chỉ
còn mời đạo sĩ trừ tà là chưa làm, chẳng qua Lăng Phong tuyệt đối không tin
cái trò kia. Mà cứ tiếp tục như vậy, Lâm thị chết chắc không thể nghi ngờ.
“5 năm thì 5 năm.”