Người đăng: Thần Long
(Ghé thăm fanpage http://facebook.com/atkdfic để nhận thông báo chương mới,
xem tạo hình nhân vật, bàn luận cùng tác giả, etc.)
Chỉ thấy một cái bóng lao đến trước, chưa kịp phản ứng thì thấy Mặc lão bước
ra trước chụp lấy tay người kia.
Lăng Phong định thần nhìn lại.
Là một phụ nhân tầm 40, khuôn mặt phù thủng, giống như vừa bôi bột bánh lên
mặt. Bà ta nhìn chằm chằm Lâm thị, nghiến răng chì chiết :
- Ngươi là cái gì mà dám bước vào chỗ này?
- Ta ...
Lâm thị không biết nói gì, nhưng cũng không tỏ ra yếu thế.
Lăng Phong buồn bực, ả này chỉ trỏ Lâm thị mẫu thân hắn là một, hai là giọng
nói của a rất khó nghe. Đúng chuẩn đã xấu còn đóng vai ác.
Lăng Phong thong thả bước ra trước, chắn lại cho Lâm thị, lạnh giọng nói :
- Dù sao chúng ta cũng là người có tình có nghĩa, tới viếng ông ta một lần mà
thôi, cần thiết chửi bới như vậy?
- Ngươi chính là tên tạp chủng kia?
- A đù ...
Lăng Phong mặt thâm trầm.
Người cổ đại có một tật xấu, đó là thích chửi người khác thành súc vật.
Ả này ở Tô Châu có lẽ không biết, đầu năm nay trên kinh có tên Nhị thế tổ gọi
ai đó là chó, bây giờ còn đang ở thẩm mỹ viện chỉnh xương đấy. Phong ca tuy
cũng phải nằm liệt nửa ngày, nhưng hắn cũng không ngại tái diễn lần hai. Hiện
tại hắn chính là thành phần không tiếc mạng chỉ tiếc tiền, muốn ca liều mạng
ca liền phụng bồi.
Lần này có một giọng trung khí cất lên :
- Nào nào Nhị tẩu, dù gì cũng là tang lễ của đại ca, không cần phải làm rộn
thế.
Ra là bà ta, Trâu Nhị nương.
Lăng Phong tuy không quá rõ ràng vai vế trong hậu viện gia tộc cổ đại, nhưng
theo hắn biết, thiếp có địa vị vô cùng thấp kém, chỉ hơn nha hoàn một chút.
Trâu Nhị nương này chỉ là một người thiếp, sao lại dám to tiếng như vậy?
Thực ra chỉ cần biết một chút nội tình Lăng gia liền hiểu.
Lăng Chiến, tính cả Lăng Phong chỉ có 3 đứa con trai. Nhưng con trai cả Lăng
Minh bệnh tật, Lăng Phong thì chưa chính thức được nhận vào, như vậy chỉ còn
lại Lăng Hải. Trâu Nhị nương tuy là thiếp, nhưng lại sinh Lăng Hải, có thể nói
được sủng nhiều năm. Hơn nữa hiện lão thái quân không có mặt, ả liền càn rỡ
như vậy.
Thứ hai, Trâu Nhị nương nóng ruột. Lăng Minh không thể tiếp quản gia tộc, Lăng
Hải chính là nhân tuyển. Lăng Hùng chỉ là tạm quyền. Nhưng nếu Lâm thị lần này
trở về có danh phận, Lăng Phong sẽ là lão Tam. Cùng là con của thiếp, lại khỏe
mạnh tráng kiện, trực tiếp uy hiếp đến vị trí của Lăng Hải.
Còn trung niên vừa nói, xem ra là Lăng Hùng.
Theo Lăng Phong thấy, lão này cũng chẳng phải mặt hàng gì tốt, chẳng qua lão
đối lập với Trâu Nhị nương.
Lăng Chiến chết, Trâu Nhị nương những tưởng Lăng Hải sẽ có cơ hội làm gia chủ,
thế nào lại bị lão chiếm mất. Hai bên đang thế giương cung bạt kiếm, nước lửa
đối nghịch. Bêy giờ Trâu Nhị nương làm chuyện gì, lão Hùng chỉ làm ngược lại
là đã thỏa mãn.
Trâu Nhị nương lẫn Lăng Phong đều hừ lạnh một tiếng lui lại.
Lăng Hùng đột nhiên quay qua Lâm thị cười giả lả :
- Chẳng phải đây là Lâm muội sao?
"Lâm muội?"
Lăng Phong chưa kịp lùi ra sau lại trừng mắt bước tới lần hai.
Nói đùa sao? Lão Hùng này là em trai Lăng Chiến, phải gọi Lâm thị tẩu tẩu, ở
đâu ra mà muội muội?
Lăng Phong lại quên mất. Đây là cổ đại.
Lâm thị dù có vào được Lăng gia, cao nhất cũng chỉ là một tiện thiếp.
Tiện thiếp, nói trắng ra là một loại nô tì. Nói thô thiển một chút, thì chính
là công cụ sinh dục cho lão gia. Thông thường nhà nào có tiền, phu nhân không
sinh được con, thì mới nạp thiếp, giống như Trâu Nhị nương. Chứ không phải gia
chủ cứ thích em nào là nạp em đó.
Tiện thiếp sinh con xong, đứa con sẽ gọi đại phu nhân là mẹ, gọi thân mẫu là
di nương. Nói chung, không thân phận không địa vị, gọi muội đã là rất khách
khí. Trâu Nhị nương có thể càn quấy như vậy, xem chừng Mạnh thị phu nhân là
một nữ nhân nhu nhược, có lẽ mặc cảm vì sinh phải đứa con bệnh tật, bị công
công bà bà hắt hủi gì đó.
Lăng Hùng gọi Lâm thị là muội, nói trắng ra còn là khách sáo.
Lăng Hùng kịp nhận ra vẫn còn một tảng đá đang trừng mắt ở đây, hắn đành quay
sang nhìn Lăng Phong nói :
- Tiểu tử, Phong thiếu gia đúng không?
- Thiếu gia nào ở đây? - Trâu Nhị nương lại quát.
- Phong con.
Một bàn tay nhẹ nhàng kéo Lăng Phong lại. Lâm thị cố chọn câu chữ để nói :
- Lâm Nghi Anh lần này tới để phúng điếu cho Lăng lão gia. Dù sao ... dù sao
chúng ta cũng có một đoạn tình cảm.
Đến lúc này Lăng Phong mới biết hóa ra mẫu thân mình có tên đầy đủ là Lâm Nghi
Anh, làm con như hắn quả thật bất hiếu. Ai bảo thằng nhãi "Lăng Phong" kia căn
bản không biết tên mẹ nó là gì, báo hại Phong ca khó xử. Không lẽ còn hỏi,
"Nương, ngài tên gì ấy nhỉ? Hài nhi vừa chết đi sống lại quên béng đi mất".
Lại nghe mụ mặt 2 cân phấn kia rít lên :
- Một đoạn tình cảm? Haha, một đoạn lang chạ bên đường mà thôi. Còn không
biết xấu hổ đem mặt tới đây. Nhanh cút.
Lăng Phong buồn bực, rất muốn tung chân đạp thẳng mồm ả này một cái.
Nhưng hắn chưa kịp bước lên thì lại bị một bàn tay ôn nhu kéo lại.
- Mẫu thân, cần gì phải nhịn?
- Phong, không nên làm bậy.
Lăng Hùng chen vào nói :
- Ài, dù sao đại ca cũng đã đi rồi, chuyện này có làm căng thì cũng được gì
đâu. Lâm muội cũng chỉ có ý tốt, muốn trả chút nhân tình cho đại ca thôi. Nhị
tẩu cần gì khó chịu chứ?
Trâu Nhị nương liền nói :
- Nói cũng đã nói rồi đấy thôi, còn không cút.
- Mẫu thân, chúng ta đi.
Lăng Phong thấy đây cũng là cách tốt nhất. Hắn tuy chán ghét bà già kia nhưng
vẫn còn lý trí. Có muốn đạp vào mồm ai thì cũng từ từ đã, hắn cũng không có
tuyệt kỹ đạp mồm nào. Xong chuyến này phải xem xét học đạp gấp.
Lâm thị ngập ngừng, vào đến đây rồi, dễ dàng gì đi ra. Lần này không như những
lần trước, là lần cuối bà có thể dùng Lăng Chiến để kéo Lăng Phong vào gia tộc
này. Để vài hôm nữa, người chết xuống mồ, tất cả đều xong, hy vọng thân phận
của Lăng Phong vĩnh viễn thành bọt nước.
Lăng Hùng không rõ tâm tư là gì, lại nói :
- Lâm muội kinh thành đường xa tới đây, nói đi là đi sao được. Lăng gia ta
cũng không phải hạng vô nhân tính như thế.
Lâm thị đột ngột nói :
- Lăng Phong, quỳ xuống để tang cho phụ thân.
Không khí đột ngột tĩnh lặng.
Trâu Nhị nương cười gằn oang oang :
- Haha, tạp chủng muốn ăn chia? Nằm mơ đi.
Lâm thị lấy ra một bức thư :
- Là lão gia để lại di thư cho chúng ta.
- Di thư gì?
Trong sảnh đường rất nhiều người bắt đầu nhìn lại.
Lão gia chết, di chúc cũng đã làm hết, bây giờ lại lòi ra một cái “di thư”,
tình huống vô cùng nhạy cảm.
Lăng Hùng là lo lắng nhất. Lão vội vàng giật lấy, đọc một đoạn khóe miệng
nhếch lên. Di thư cũng không ảnh hưởng đến lão.
Mãi lúc này, mỹ nữ đang quỳ mới ngước mắt nhìn đám Lăng Phong. Tình cờ cũng là
lúc hắn liếc sang.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Mặc dù đang lúc căng thẳng, nhưng Lăng Phong không nhịn được phải ngẩn ra một
lúc.
Nàng ấy ...
Lăng Phong chưa bao giờ tin tưởng tiếng sét ái tình. Năm đó hắn cuối tuần thả
mình club, gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ, thi thoảng cũng kéo được lên
giường, nhưng căn bản chưa động chân tình với ai.
Cũng không phải Lăng Phong chưa từng yêu. Chẳng qua, mối tình đầu của hắn bị
phản bội. Cũng là nguyên nhân khiến hắn buông thả.
Nhưng vừa rồi, khi nhìn vào ánh mắt mỹ nữ kia, Lăng Phong tim đập thình thịch.
Mỹ nữ nọ vội tránh ánh mắt của hắn, Lăng Phong lúc này mới tỉnh lại, mẫu thân
đang có chuyện nha, cũng không phải lúc để sét đánh.
Lâm thị thúc dục :
- Phong, mau quỳ xuống!
Cái quỳ này tuy chỉ tượng trưng, nhưng nếu thực sự làm xong, Lăng Phong coi
như vào Lăng phủ.
“Người cũng chết rồi thôi, quỳ thì quỳ”
Có điều, đôi khi người ta muốn đứng không được, nhưng muốn quỳ cũng chưa chắc
đã xong.
- Tạp chủng không được quỳ.
- Từ từ đã Phong thiếu gia.
“Lão già này vì sao cũng ngăn ta?”
Lão Lăng Hùng rất cáo già, nói với Lăng Phong :
- Không cần đa nghi, ta chỉ nghĩ cho mẫu thân ngươi, nàng có vẻ mỏi mệt, cần
nghỉ ngơi, phía sau còn người đến viếng nữa.
Lúc này, Trâu Nhị nương vội vàng chạy qua, muốn giật di thư khỏi tay Lăng Hùng
:
- Lão Nhị, mau đưa di thư cho ta xem. Bên trong nói cái gì?
Lăng Hùng điềm nhiên cất di thư vào tay áo :
- Cũng không có gì quan trọng. Đại ca muốn thu nhận Lăng Phong mà thôi.
- Thu nhận hắn? Vớ vẩn. Trước lúc chết hắn cũng không hề nói với ta. Chỉ e là
đồ giả đi.
Lăng Hùng cười nói :
- Nhị tẩu, đại ca có lẽ ngại ngươi ngăn cản, nhưng chuyện này xác thực có
thật, đã dặn dò riêng với ta.
- Dặn dò riêng? Lăng Hùng, ngươi tốt nhất đừng bịa chuyện.
- Có linh cữu của đại ca ở đây, Lăng Hùng ta có thể thề. Còn có Phương quản
gia làm chứng.
Nói rồi liếc mắt với một trung niên đứng cạnh, xem chừng chính là Phương quản
gia. Người nọ chỉ cúi đầu, xác nhận lời nói của Lăng Hùng.
- Hừ!
Trâu Nhị nương hậm hực, chú em nhân dịp 49 ngày lôi chồng ra thề, lão quản gia
cũng làm chứng hộ, ả cũng hết cách.
Lăng Hùng phân phó :
- Phương quản gia, chuẩn bị phòng nhỏ cho mẹ con Lâm muội.
Mặc dù không nhìn ra lão già này nghĩ cái chủ ý gì, nhưng không quỳ vẫn hợp ý
Lăng Phong hơn cả. Vì vậy liền đứng yên.
"Ài." Lâm Nghi Anh thở dài, bà biết chuyện lần này cũng chỉ mỗi bà cưỡng cầu
hy vọng. Làm gì dễ dàng như thế, dù Lăng Phong có quỳ xuống cũng không hẳn đã
xong chuyện.
- Hừ, tiện nhân.
Lại là tiếng mụ kia không bỏ.
Mấy người Lăng Phong quay lưng đi ra.
Đột nhiên Lăng Phong nghe một giọng nói thầm, cảm giác rất kỳ quái.
"Chuẩn bị cho nàng ở Tây viện."
Cái giọng nói này, nghe như của Lăng Hùng?
Hắn kỳ quái không phải vì biết ai nói thầm, mà vì cách hắn cảm nhận được câu
nói kia. Rõ ràng là nói thầm, hắn lại nghe rõ mồn một.
Lăng Phong hoàn toàn cảm giác được, vừa rồi không phải là tình cờ nghe được từ
sau lưng, mà giống như Lăng Hùng nói vào tai hắn. Hắn thậm chí "nhìn thấy”
cảnh Lăng Hùng đưa tay trái lên che miệng nói thầm với lão quản gia. Cái ảo
cảnh đó có chút méo mó, như kiểu trong mơ, nhưng trình tự đúng như thế.
"Đúng rồi. Còn có một chiếc nhẫn."
Lăng Phong quay lại, hắn ngạc nhiên.
Tay trái Lăng Hùng có một chiếc nhẫn, chính xác như những gì hắn nhìn thấy
trong ảo cảnh kia.
"Chuyện gì xảy ra? Deja vu."
Không giải thích được hiện tượng vừa rồi, Lăng Phong đành bỏ qua, đi theo Lâm
thị ra khỏi nội viện.