9.


Người đăng: nguusun4595

Do cú sốc tâm lí quá lớn, Như trở nên mất tỉnh táo, buộc bố mẹ của cô bé phải
đưa vào trại thương điên. Tâm lo lắng nhìn vào căn phòng có bọc nệm kín mít,
nhìn cô bé xinh xắn kia đang điên cuồng gọi tên Khải rồi cười haha, lúc lại
khóc mếu.
-Tại sao lại là nó phải chịu đựng chứ? Nó vốn là đứa ngoan ngoãn mà..
Mẹ của Như sụt sịt khóc rồi tựa vào vai bố Như.
-Phải có cách nào khác chứ thưa cô chú?
-Họ nói cần đưa con bé sang Hà Lan, bên đó bác sĩ giỏi, lại đầy đủ phương tiện điêu trị… nhưng nhà cô chú thì lấy đâu ra tiền chứ?
Trở về với suy nghĩ mông lung, Tâm gọi điện cho Thy.
-Chà, sao hôm nay giở chứng..
-Tập đoàn…sẽ trả lương cho chúng ta, đúng chứ?
-ờ.. mỗi quý sẽ trả tùy vào tiến độ hoàn thành nhiệm vụ.
-Tôi nhận hết mọi nhiệm vụ trong quý này, có được không?
-Điên hả?
- tôi cần tiền…
- Vậy pahir làm cả đêm đó, nếu không muốn ai nghi ngờ vì cậu nghỉ học..
-Được. Sắp xếp giúp tôi.
Tâm quả quyết nói, Thy không nói gì cúp máy. Một lát sau cô ta gửi tin nhắn
tới “Từ giờ nhiệm vụ sẽ thông qua tin nhắn, tôi sẽ hướng dẫn cậu bằng giao
cảm”. (Giao cảm : khả năng trao đổi thông tin không cần mic đó). Tâm hài lòng
đặt điện thoại xuống rồi thả mình xuống giường nghĩ ngợi.
Trường học trở nên ủ rũ vì đội bóng rổ giờ chỉ còn mỗi Khải và 2 người nữa,
tất cả đều thể hiện sự tiếc thương đặt hoa cúc trắng và nến ở quanh một cây
bang gần sân bóng rổ. Tâm vẫn mặc nhiên đi qua bao sự xì xào của đám bạn. KHải
đón đường Tâm ở hành lang.
-Nói chuyện với tôi một lát đi.
-Tôi cũng có chuyện cần nói với anh.
Cả hai tiến về khu thư viện. tâm ném cặp xuống đất, tóm lấy cổ áo của Khải:
-Vì anh, mà giờ Như sống không bằng chết, nếu đã không yêu cổ, tại sao lại làm tổn thương cổ? Đồ khốn nạn như anh, tại sao lại không chết đi chứ?
-hôm đó tôi cũng bị đám bạn gài, chúng cho Như uống thuốc mê rồi hãm hiếp cổ, tôi hiểu nhầm cô ấy… Video tôi đã xóa sạch rồi. Lũ bạn khốn nạ kia… đã chết rồi. Giờ mỗi lần ngủ tôi đều gặp ác mộng…
-Rồi sao chứ? Vì chút tự cao của anh, trò đồi bại của đám súc sanh..khiến một cô bé trở nên điên khùng? – tâm gầm lên. Nhìn khuôn mặt bơ phờ vì mất ngủ, thân hình to cao của Khải sọp đi vì lo lắng, Tâm buông tay – Giờ sống trong sợ hãi, tuyệt vọng… Cũng đáng cho anh lắm hahaha.
Tâm rảo bước bỏ đi thì Khải nói lớn :
-Giờ Như đang ở đâu, xin cậu hãy cho tôi biết…
- Chỉ cần anh xuất hiện trước mặt cổ, thì dù có chết tôi cũng phải giết anh…
Tâm quay lại nghiến răng rồi bỏ đi.


Mask of hero - Chương #9