6:


Người đăng: nguusun4595

Tâm không gồng mình lên nữa, cậu nằm ngả ra ghế. Thy buông bỏ tay ra, rồi lại
châm điếu thuốc khác và rít… Xe chạy tới bờ sông liền dừng lại. tâm theo thy
và gã kia xuống xe. Cậu nhìn quanh, không hề có khu nhà nào ở đây cả, thời
tiết âm u như muốn mưa. Mặt đất khẽ rung chuyển, phía trước đầu xe ô tô, mở ra
một cái hố đủ một người chui lọt.
-Xuống đi…
Thy ra hiệu cho Tâm rồi nhảy vô hố, Tâm cũng nhắm mắt nhảy vào theo. Đó là một
đường ống trượt có những luồng sáng khác nhau, vài giây sau, Tâm đáp xuống một
chiếc nệm êm ái. Thy đã đứng đối diện đó, chống nạnh đợi sẵn. Công trình mật
này Tâm áng chừng có tới 10 tầng bởi thang máy đi từ trên xuống có nút ấn đến
10. Khoang mà cậu vừa nhảy xuống là phần chống thấm nước. Thy nhấn nút số 9,
rồi quay sang giải thích :
- Tầng 10 là trung tâm, dù cậu muốn tiếp cận, nhưng nếu không có mã quét võng
mạc, liền bị xả thuốc mê rồi mang về hầm nghiên cứu lại, tức tầng 9 đây.
Thang máy vừa lúc đỗ xịch lại. Tâm choáng ngợp trước những thứ đang diễn ra
trước mắt. Khoang này rộng khoảng 1000m2 với rất nhiều máy móc kì lạ, khoảng
200 người mặc áo blu đang say sưa nghiên cứu, đi 1 vòng, Tâm chú ý nhất là
gian phòng có những bể đựng phoocmone hình trụ sủi bọt, và bên trong là những
cơ thể người trần truồng được nối các loại dây rợ.
-Nhớ khi nãy tôi nói sẽ ra sao nếu cậu nhấn thang máy số 10 không? – Thy thì thầm. Tâm gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi gần 2 trăm bể kia. – Đây là kết cục. Trong vòng 1 tháng toàn bộ huyết tương đã được tiêm vào cơ thể sẽ bị lọc qua máu. Kết cục cậu sẽ chỉ còn cái xác khô. Vậy nên, lòng trung thành và không được tò mò sẽ là cần thiết.
Tâm tặc lưỡi. Thì ra nhiều người dù đã thấy trước hậu quả mà vẫn làm như vậy,
theo chân Thy đến tầng 8 và 7, đây là không gian rộng nất bởi 2 tầng được
thông với nhau, tạo ra một hệ sinh thái giả nhằm tập luyện kĩ năng cho những
kẻ như Thy và Tâm. Đang mải xem những bụi cây lưỡi hổ màu đỏ, Tâm va vào một
kẻ đang nằm ngụy trang núp cạnh đó và ngắm súng. Viên đạn bay chệch bia đỏ.
-Ha ha Ha, Lâm, thua rồi nhé!!
Đám người đang ngụy trang trên cây dừa cạn cách đó khoảng 500m hét lớn. Kẻ tên
Lâm lồm cồm bò dậy, cởi áo giáp ra hùng hổ tóm cổ áo Tâm :
-M* kiếp, mày là thằng nào. Không thấy tao đang ngắm ở đây à?
- Lâm, đây là người mới. – Thy đưa tay giới thiệu – cậu ta chưa biết gì về
ngụy trang đâu, mà dặn cậu bao nhiêu lần, không được để sẵn tay ở cò súng kia
mà? Giật mình cướp cò là đúng…
-M* kiếp! Mày đừng có lên mặt dạy khôn tao con đ* ghẻ - Lâm đưa tay tóm cổ Thy bóp chặt, cảm tưởng như xương cổ của cô ta cũng kêu răng rắc theo bàn tay to lớn kia. Tâm không suy nghĩ nhiều, đưa tay dồn lực đấm móc từ họng hắn lên, hẵn vì né đòn của Tâm mà vội rút tay lại để thủ. Thy đưa tay ôm cổ thở hồng hộc, vết hằn hình bàn tay tím bầm.
-Chúng mày muốn 2 chọi 1 hả, tao chấp hết – Lâm lên thế hổ mang chúa.
- Đủ rồi..
Một giọng nói trầm ấm vang lên, một người đàn ông trung tuổi vạm vỡ mặc quần
rằn ri và áo ba lỗ bước tới. tâm nhận ra đó là bác sĩ đến chỉ định tiêm cho
cậu hôm bữa.
- ta chứng kiến mọi việc từ đầu, Thy nói đúng, từ đó đến giờ vẫn chưa chịu
sửa tật ấy đi ?
- Nhưng vì hắn đạm vào chân con ! – Lâm vẫn chưa chịu thôi. – Con muốn đấu
với hắn!
- Bác Bảy, cậu ta là người mới, chưa hiểu… - Thy khó khăn nói. Ông Bảy cười :
- Không sao, cứ cho chúng đấu với nhau. Con muốn đấu gì?
- Tất nhiên là đấu đối kháng – Lâm tự tin vỗ ngực nói. Thy cắn môi :
- Cậu ta mới bị tiêm AS-221, khả năng đối kháng chưa hoàn hảo…
- ta biết, vậy thi săn quái vật là thích hợp nhất rồi.
Tâm vẫn chưa hiểu gì, thy liền kéo cậu ra góc mặc áo giáp rồi giải thích.
Khuông viên này sẽ được chuyển thành khung cảnh đổ nát của thành phố, nhiệm vụ
của cậu là tiêu diệt quái vật đang ẩn nấp trong đám tàn tích đó trong 30p,
tiêu diệt nhiều qv hơn sẽ thắng. Cả Tâm, Thy, ông Bảy cùng hơn 20 người khác
đứng quan sát cuộc săn quái của Lâm.
Khung cảnh hoang tàn giả lập được tái dựng, Lâm vừa nhảy vào đã bắn hạ 4 con,
động tác xoay rìu điệu nghệ chém đứt đôi chân của 2 con khác đang chực lao vào
cắn xé. Lũ quái vật cao trên 3 mét, hình dạng như những con bọ que màu trắng
xám rất dễ lẫn với khung nền đổ nát kia. Lâm không khó khăn gì trong việc hạ
thêm hai chục con nữa với những đường lia súng tay trái, tay phải cầm rìu xoay
như bom- mê – rang vậy. thời gian vừa hết, mọi người đếm được có 36 con quái
bị hạ.
-Ê, kỉ lục mới nha mày!!
- Khủng quá, ai lại mày nữa chứ!
Đám người bu lại chúc mừng Lâm, Tâm hít một hơi thật sâu, nắm cây thương, một
tay cầm súng máy. Thy không nói gì, nhấn nút mở cửa cho cậu vào thang máy đơn
bằng kính để di chuyển xuống trận địa.
-Thằng lùn đó mặc bộ giáp vào như chui vào bộ đồ của bố ý nhỉ?
- Chẳng hiểu nghĩ gì mà cho thằng đó huyết thanh, dù cho máu cậu ta có tương
thích đi chăng nữa…
- Bớt nói nhảm rồi coi đi! – Thy khoanh tay gườm lũ đàn ông rồi nhìn về phía
thang máy mini. Mấy kẻ kia bĩu môi rồi nhìn xuống.
Tâm bước ra khỏi thang máy, nhìn từ phía trên trận địa có vẻ hơi xám màu bê
tông và bụi, nhưng đứng ở vị trí gần như vậy, mọi thứ trở nên rõ nét hơn.
“Soạt, crac…” . Cậu dừng chân ngay khi có tiếng động rồi đánh giá xung quanh.
-Thằng đó sao dừng lại vậy?
- hay lại sợ quá mà tè dầm rồi?
-haha, mắc cười…
Phát hiện ra đám quái vật đang dồn về hướng này, Tâm nhẩm tính “Nếu hạ chúng
theo hướng này, thì sẽ không vượt được số quái hắn đã hạ… chi bằng..”. Rồi cậu
nhìn vào cột trụ duy nhất đứng vũng & cao nổi trội nhất trong đống đổ nát cách
đó chừng 400m. Cậu nhắm hướng đó chạy thật nhanh tới. Đám quái vật rượt theo.
Tâm ôm cột rồi trượt lên như người ta trèo lên cây dừa. Tứ phía quái vật đều
dồn tới một lúc, Tâm quắp chân vô cột làm điểm tựa rồi ngửa người ra, né phát
cắn của 1 con, tay vung thương lên. Cổ con bên trái rơi xuống, máu của chúng
màu xanh, mùi rất kinh. Hai con đang chực lao vào ngoạm chân Tâm, cậu xoay
hướng người về bên đó. “pằng, pằng” thêm hai nhát súng, 2 con đã bị hạ. Con
khi nãy cắn hụt đang lồng lộn lao lại táp, Tâm vất vả ngắm bắn rồi tiếp tục
trườn lên đỉnh cột. Lúc này đàn quái vật bu về khá đông. Tâm đứng ở trung tâm
bắt đầu xả súng xuống.
-Chà, coi vậy mà hắn nghĩ ra cách hay đó, lũ OPUS này nếu gặp đối thủ ở 1 mình, sẽ cứ xông vào theo đàn mà thôi, việc của hắn chỉ việc bắn…
-Xem kìa, 15 phút mà lên tới 24 con rồi, thằng nhóc đó bắn khá đấy nhỉ?
Bỗng “Khà…Khè… Khọc Khọc …”. Một cánh của khác của trận địa mở ra, đám quái
vật vừa nghe thấy tiếng kêu đã vội co giò lủi mất. Tâm nhìn sang đó, một con
quái vật kì dị màu đen sù xì, cao chừng 3 mét lại thêm đôi cánh sải rộng tới
10m. Tâm há mồm nhìn lên trên đài quan sát, rồi lại nhìn vào con quái vật đang
bay tới chỗ mình.
-Ai? Ai nhấn nút mở cổng thả KYLE08 ra thế? – ông Bảy giận dữ.
Thì ra trong lúc mọi người mải xem Tâm săn quái vật, Lâm đã rời tới bảng điều
khiển phía sau nhấn lệnh thả con quái vật đó ra.
- Bác… cháu không cố ý…
- Mày… - Ông Bảy thở dài quay đi – Cả đội mặc giáp vào xuống đó cùng nó đi../
Thy liền mặc giáp vô, đám người lưỡng lự, một tên đứng ra :
-Bác, bọn cháu không thể liều mạng được…
-Nó là KYLE08 đó bác…
- Lũ hèn … - Thy chốt đai áo rồi cầm katana ra nhấn nút mở thang máy để hạ
xuống trận địa. Ông Bảy lắc đầu, rồi nhấn nút kết nối với mic trong kia :
- Hai đứa nghe rõ đây, muốn hạ được nó, phải dùng máu của OPUS xoa lên lưỡi
vũ khí rồi đâm vào chùy thái dương. Súng vô dụng với chúng.
Tâm tụt vội xuống ngay khi con quái vật đó lao tới, cây cột đổ rầm, Thy quét
lưỡi katana vào vũng nhầy máu của OPUS, Tâm cũng làm theo. Con quái vật kia
quạt cánh khiến mặt đất bụi mùi mịt. Thy đưa kính Xquang cho Tâm rồi bản thân
cũng quấn vải đen vô mắt. Tâm nhìn con quái vật hung hăng kia rồi bàn với Thy:
-Nghe này, tôi sẽ dụ nó, cậu tìm cách đâm nó, được chứ?
- Vô ích thôi, mắt của nó giống với tắc kè, quan sát rất linh động, giao đấu
trực diện và tránh cánh của nó ra!
Thy giải thích rồi lao lêm. Tâm lắc đầu ngán ngẩm rồi cũng lao theo. Hai chân
trước của con qv có rất nhiều lỗ, khi hai đứa vừa vào tầm, những cái lỗ đó
phóng ra những găm sắc nhọn( vốn là vảy sừng của nó). Thy xoay katana để đám
vảy đó tách ra, còn Tâm núp vào những gờ tường. Nhận ra mấy con OPUS đang nàm
lăn lóc men theo đó, Tâm giật nảy mình nhưng chúng không dám tấn công cậu, mà
như đang run rẩy.
Thy phóng ra những múi dao găm lên thân nó rồi lấy đà đạp lên những mũi dao
rồi theo đó men lên, Tâm cũng cố gắng rượt cho kịp, nhưng trong lúc nhẫm lên
lưỡi dao đầu tiên, mắt cậu có cảm giác đau buốt. cậu trượt chân ngã nhào
xuống. Chân con thú theo đà nhẵm lên nhưng cậu lăn ra né kịp. Thy do né tầm
cánh của nó mà đu sang vách tường đổ bên cạnh.
-Này, lùn, cậu sao vậy? mau dậy đi!! – Thy hét lên.
- Mắt tôi đau quá! – tâm tháo kính ra, phần da quanh mắt của cậu đã bị ăn
mòn, máu cùng các thớ thịt hiện ra.
- Nấp vô… - Thy cố tấn công con KYLE08, nhưng nó có vẻ biết được Tâm dễ đối
phó hơn bèn dồn sự chú ý vào cậu, lien tục lấy chân dậm xuống, cậu chỉ biết
lăn theo quán tính. Vào mép tường mà đám OPUS đang nấp.
-Hây yaa… - Thy lao tới hòng đâm lưỡi katana vô thùy thái dương của con quái vật nhưng sải cái của nó đã cắt ngang bụng cô ta. – hự…
- Thy? Cô sao rồi? – Tâm mờ mờ nhìn thấy Thy đang ôm bụng đầy máu quàn quại
dưới đất. Cậu dồn lực tóm lấy cổ một con OPUS nằm đó, bẻ thật lực, rồi lộn qua
một bên, tay vẫn cầm cái đầu toàn răng và máu của nó, dùng hết sức bình sinh
đạp lưỡi dao lộn lên. Con KYLE08 đã đợi sẵn, sải cái chỉ chờ cậu lao tới thái
dương nó mà xỉa. Nhưng cậu lại hạ xuống đỉnh mũi của nó, đà cánh quật nhanh
qua, nó buoonjc phải lấy đà lại, nhưng Tâm đã kịp ôm cái đầu kia, đấm thật lực
vào chùy thái dương con quái vật. “ÉC…khọc…khọc…”. Thân hình khổng lồ của con
quái vật đong đưa. Tâm nhảy nhào lăn ra trước khi cái xác đó đổ vào người.
-Ê… còn sống không? – Tâm bò tới chỗ Thy lay lay.
- tui không chết dễ vậy đâu cha nội…
Tâm cười rồi nằm vật ra, cơn đau vẫn dữ dội, nhìn bóng mình phản chiếu qua
lưỡi katana của Thy, bất giác một cảm giác tội lỗi ập đến . Tâm nhắm mắt lại.


Mask of hero - Chương #6