Người đăng: nguusun4595
Những ngày sau đó trôi qua thật tẻ nhạt, Thái Tâm vẫn giữ thói quen dậy sớm,
chỉ là để yên tâm nhìn thấy Tuyết Như đã được Quang Khải đón đi, rồi mới chịu
đi. Hầu như hôm nào Khải cũng đón cô bé trễ, đứng từ xa nhìn khuôn mặt xinh
xắn kia lo lắng nhìn đồng hồ, trong lòng Tâm dấy lên chút không cam lòng. Cũng
là những ngày mà đến trường, không bị giám thị bắt phạt đứng co chân ở cổng
trường vì đi muộn, thì cũng trèo cổng vào mà rách cả quần áo. Cậu quên rằng,
xe của hắn đi với tốc độ cao, còn con xe điện cà tàng của cậu, tối đa chỉ làng
nhàng tới 20km/h là đã cố gắng lắm rồi.
- Lát đá cầu với lớp G nha, chúng nó thách 1 chầu nước ngọt ngoài hàng bà Ba
béo đó ! – Tú vỗ vai Thái Tâm.
- Chân cẳng thế này, liệu có đá được không đây? – Luân ái ngại nhìn đầu gối
sưng cục của cậu vì tội trèo rào.
- Tụi bay làm như t yếu đuối lắm á? – Thái Tâm đứng phắt dậy, cố nhịn cơn
đau, mắt liếc qua lớp của Tuyết Như. Dạo gần đây cô bé rất hay bỏ giờ để đi
xem Quang Khải chơi bóng, hay hẹn hò lén lút ở thư viện cùng hắn.
- Được …
Giờ giải lao 20p, như bầy ong vỡ tổ, tiếng hô hào của đám con trai, tiếng hét
của mấy đứa con gái đuổi theo mấy tên nghịch nút áo dài…
Tâm cùng hội bạn đá cầu giữa khoảng sân trường nắng chói. Hầu hết lũ con gái
đều đã túm tụm về sân bóng rổ, hôm nay là ngày thi đấu giao hữu của trường với
trường Tùng Diện bên cạnh. Chân cà nhắc nhưng Tâm vẫn đỡ những quả cầu mây
khéo léo chuyền qua cho tụi bạn, ghi điểm chính xác vào đám lớp G.
-Hay lắm Tâm lùn ơi !
- Mày đá được lắm !
Đám lớp G bắt tay nhận thua. Cả bọn kéo nhau về quán bà Ba Béo ở cổng trường
để lien hoan, đi qua sân bóng rổ, Tâm cố ngoái cổ nhìn, Khải đang được cổ vũ
rất nhiệt tình, trận đấu thắng áp đảo, nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy bóng
dáng của Như.
-Lại tìm con nhỏ đó à? – tuấn huých vai cậu, đúng lúc chân Tâm vấp phải hòn đá, liền ngã lăn cu đơ, đầu gối lại được phen chống nền bê tông.
-AAA…
Tâm chỉ biết ôm chân kêu trời, thằng Tú thấy vậy đành dìu nó về phòng y tế,
còn lũ kia vẫn ra quán nước. Cửa phòng y tế bị khóa ngoài, Tú thở dài :
-Mày đứng đây chờ tao, tao đi kêu cô y sĩ nha …
-Ờ… được rồi.
Tâm xua tay. Nhưng không hiểu sao bên trong phòng y tế lại có tiếng con gái
cười khúc khích. Ghé tai nghe thì kèm theo tiếng đấm đá. Tiếng khóc khe khẽ.
Đầu Tâm nóng ran, là Như.
-Tuyết Như! Em ở trong đó sao? Mau trả lời anh đi !!!
Tâm đập cửa mạnh. Bên trong im bặt. Tâm lại càng lo lắng hơn :
-Anh biết em ở trong đó mà, mau trả lời anh đi! Có chuyện gì vậy? Ai đang ở trong đó cùng em?
Vẫn cứ im lặng, Tâm hết kiên nhẫn, dùng lực xô cửa nhưng không ăn thua, miệng
hét, chân cứ dù đau vẫn đạp cửa.
-Này này cháu đang làm gì vậy ? – Bác bảo vệ đang đi tuần tra chạy lại. tâm vồn vã :
-Bác ơi bên trong có người, chúng khóa trái cửa bắt nạt người ta!!
- Hừ, tụi bay hết tò phá rồi sao? – Bác bảo vệ vội rút chum chìa khóa dự
phòng ra, chọn chìa, Tâm cuống cuồng nhìn theo hành động của bác trung tuổi.
Nhưng chưa kịp tra chìa khóa vào ổ thì cánh của phòng y tế đã bật mở. Bốn đứa
con gái ngổ ngáo của trường bước ra, miệng nhai kẹo cao su chop chép, lớp son
phấn rất đậm. Khẽ nguýt bác bảo vệ cùng Tâm rồi ngúng nguẩy đi, Tâm vội chạy
vào trongm Như đang ngồi co ro một góc, áo dài rách tả tơi, đầu tóc rối bù,
khuông mặt nhỏ nhắn hằn những vết tím bầm lẫn máu tươi. Tâm lấy mền trên
giường bệnh khoác lên người Như, không dám nhìn cô bé.
-Anh…
- Anh đi đi!! – Giọng Như khản đặc, hất tay tâm ra nhưng vẫn giữ lấy chăn
quấn trên mình.
- Tuyết Như, để anh coi vết thương…
- Không cần… Anh đừng ở đây nữa, đừng nhìn em như vậy, em rất xấu hổ…
- Như, nhưng tại sao mấy người đó lại gây sự với em chứ?
- Đừng hỏi nữa. Anh!! MAU CÚT ĐI ! _ Như hét lên, đưa tay lên bịt tai.
Tâm sững người, rồi quay đi. Cô y sĩ lúc này cùng Tú tới, Tâm kéo thằng bạn ra
khỏi phòng, không quên khép cửa lại. Trong dầu vang lên tiếng Như đuổi mình.
Chưa bao giờ Tâm thấy cô bé hoảng sợ và chán ghét mình đến thế.
Tập tễnh ra tới sân thì vừa lúc Khải hớt hải chạy tới, huých qua vai Tâm 1 cái
khá mạnh. Tú nhăn mày :
-Xem kìa, “hoàng tử” tơi rồi kìa! Hắn cố ý huých mày đó, thật là…
- Thôi, mau cho tao đi uống nước đi, nãy giờ khát khô à.. – Tâm cười gượng.
Bên trong phòng y tế, Như ôm chầm lấy Khải khóc thật to.