10.


Người đăng: nguusun4595

Suốt một tháng trời Tâm làm nhiệm vụ ám sát một mình, hầu hết là vào ban đêm.
Có đêm làm kép nhiệm vụ. Thành ra mỗi sáng đến lớp, Tâm luôn trong tình trạng
uể oải, mắt thâm quầng như panda. Thy gần đây cũng ít xuất hiện trên lớp học
hơn. Đang nằm nghỉ sau một nhiệm vụ ám sát ở Kiên Giang đêm qua, chạy xe gần 2
tiếng mới tới nơi, lại thêm khu vực miệt vườn rộng hàng ngàn hecta, vô số bẫy
tình rập, nếu không nhờ có Thy chỉ tỉ mỉ từng cách vượt qua thì chắc giờ Tâm
đang là cái xác nằm đó. Tiếng cửa phòng mở nhẹ nhàng, Tâm theo bản năng nằm
bật dậy, nhận ra cô em gái đang ngó mình với đôi mắt to tròn đầy hoài nghi,
tâm thở phào :
-Sao còn chưa đi học nữa?
-Bữa nay được nghỉ lễ mà… - Cẩm Giang rụ rè nhưng cũng ngồi vào chiếc ghế kê ở gần bàn học, mắt không ngừng nhìn Tâm.
-Bộ muốn xin xỏ gì nữa đây? – Tâm nằm soài ra giường.
-Chỉ là… gần đây sao hai hay đi đêm vậy? Rồi gần sáng mới chịu về, bữa trước giặt quần áo cho hai, út thấy có máu.. lại còn có vết rách như bị dao cứa á… hai.. Hai nói đi, có phải gần đây hai làm chuyện mờ ám… dây dưa với lũ côn đồ..
Thấy bộ dạng lo lắng của cô em gái, Tâm thầm nghĩ “Nếu đơn giản như lũ côn đồ
ngoài kia thì tốt quá, nếu Út nó biết mỗi đêm mình đều đi giết người...thì sẽ
ra sao đây. Cả ba má nữa…”
-Hai… Sao lại thần người ra vậy? Mau trả lời út đi – Cẩm Giang bước tới lay vai Tâm.
-Không có gì đâu, chỉ có lắm chuyện… Xã hội đen ai tuyển mấy thằng “lùn” như hai chứ?
-Ừ ha… vậy sao quần áo của hai…
-Bữa đó bị chó rượt, trèo mắc rào nên rách đó. Máu của thằng bạn anh bị chó táp…
-ủa, bạn nào hai?
-à, út không biết đâu, dạo có mấy thằng bạn hay rủ đi coi đá banh ngoài tiệm café đó mà. – Tâm phẩy tay.
-Hai cá độ hả?
-Không, hai xin thề.
-Hứa chắc nghen, mà hai đừng đi đêm nữa, ba má biết lại lo ..
-Rồi, hai hứa mà…
Tâm gật gù rồi ngủ quên lúc nào không hay. Tới xế chiều, cậu lấy xe đi mua vài
món ăn vặt ngon rồi chạy qua chỗ nhà thương điên thăm Như. Thấy Tâm tới, Như
đang ngồi ngoài hành lang vẫy tay cười hớn hở. Tình trạng bệnh của Như cũng đã
khá lên nhiều. Hầu như bữa nào Tâm cũng tới thăm Như, hoặc là sau khi làm
nhiệm vụ, cậu lại lén đến ngồi góc khuất nhìn Như đang ngủ hoặc vui đùa cùng
các bệnh nhân khác.
-Hôm nay anh có hủ tiếu lẫn bánh tráng trộn nè… -Tâm giơ bịch nylon lên.
-Mấy ngày nay không thấy anh tới thăm, Như còn tưởng anh Tâm quên Như luôn rồi chứ - Như phụng phịu vòng tay ôm lấy Tâm. Cậu cười rồi xoa đầu Như :
-Ngốc ạ, ai quên em được chứ, mấy bữa thi học kì á, ba má a thu xe luôn..
-Khổ ghê nha… Chà ngon quá… - Như mở túi đồ ăn ra đặt lên ghế đá định bỏ đồ ăn vào miệng thì vội thả xuống rồi núp sau Tâm, ánh mắt sợ hãi khi thấy cô y tá đẩy xe thuốc tới. Tâm xoa vai Như dỗ dành rồi chào y tá.
-Bữa nay tiêm rồi hãy ăn nha…
-Không… Không tiêm đâu, đau.. huhu anh Tâm bảo chị ta đừng tiêm như mà, Như đau lắm á… - Như run rẩy, nước mắt lưng tròng. Tâm cũng ngạc nhiên :
-Đó giờ toàn uống thuốc sao giờ lại tiêm vậy chị?
-Theo chỉ định của bác sĩ mà, bệnh nhân đã nhận điều trị tiêm đã ba ngày, hơn nữa tiêm thuốc sẽ tốt hơn. – Y tá lạnh lùng đáp rồi hướng về phía Như. Tâm an ủi :
-Ngoan, để chị ấy tiêm cho nhanh khỏi ha..
-Như không có bệnh mà!! Chị ta bệnh thì có… Tâm thấy Như giống bệnh lắm sao?
Như van nài hồi lâu, y tá mất kiên nhẫn, giận dữ :
-Nào, có tiêm hay khong để quá giờ là nghỉ tiêm ha!
-Ngoan, nghe anh, rồi thích gì nói anh nghe… - Tâm vỗ về Như.
-Em muốn ra khỏi đây!! – Như gào lên, run rẩy.
-Rồi ngoan tiêm rồi mai anh kêu bác sĩ lấy giấy hết bệnh cho em ha…
-Huhuhu..
Như vẫn nấc lên, chống tay vào hông để y tá tiêm. Y tá rất nhanh lấy được ven
bắp và tiêm vào. Tâm nhìn mũi tiêm đang tiêm lại nhớ tới cảm giác khi bị Thy
tiêm, vội quay mặt đi. Như khẽ nhăn nhó, rồi nguýt cô y tá. Quay lại xử lí
tiếp đống đồ ăn Tâm mua tới. Ánh mắt trở nên vô hồn im lặng.


Mask of hero - Chương #10