Bất Ngờ Và Đã Biết.


Người đăng: sealsou

Một buổi sáng đầy không khí mát mẻ với ánh sáng thiên nhiên của mặt trời.

Ở một nơi vô cùng nổi tiếng của thành phố NewYork, có vô số du khách tham
quan ở đây, một bức tượng cầm trong một cây đuốc chỉ lên trời vô cùng cao lớn
và ở thành phố này thì có một mà thôi.

Tượng Nữ Thần Tự Do.

Có một tia chớp trắng từ đằng xa phóng tới cực nhanh, không lâu sau đã hiện
ra một người xuất hiện, đứng trước bức tượng thần thánh này.

-Ồ, đây là Tượng Nữ Thần Tự Do sao, đây là lần đầu mình thấy được tận mắt, dù sao trước khi xuyên qua mình đã dự tính vào tham quan, không ngờ lại gặp được ở tình huống thế này.

Cách bức tượng không xa được hàng rào chắn bên ngoài có một thanh niên đứng
đối diện với tác phẩm nghệ thuật thế giới cảm thán.

Tất nhiên là Lâm Vương rồi, dù sao chỉ có hắn mới sử dụng được tia chớp thế
kia.

Hắn tối hôm qua phải trải qua sốc nặng, vì không biết đây là đâu, thế là
phải kiếm khách sạn ngủ lại, hôm nay hắn muốn thả lỏng bản thân để có thể
tỉnh táo lại trí não, hắn không muốn bị sóc qua, đánh mất khả năng suy nghĩ
của mình.

-Hửm ? là em à.

-Thật sự là anh, vậy cứ sợ nhầm người, thật may quá.

Lâm Vương vốn đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật thì có người vỗ vai hắn ,
làm hắn bất ngờ, dù sao có các cô gái cũng quan sát hắn, nhưng chưa có ai
lại tiếp xúc với hắn cả, thế mà giờ có người lại làm quen nên bất ngờ, nhưng
bất ngờ nhất là khi thấy người đó, chính là cô gái xinh đẹp hôm qua vừa bắt
chuyện.

Còn nàng thì vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy hắn, vốn lúc đầu cho là hình dáng
giống thôi, không ngờ khi thấy hắn quay mặt lại nàng liền vui như nở hoa ,
nhất là khi thấy hắn mặc quần áo thế này hai mắt nàng cứ hai đèn pha của xe
hơi vậy.

-Em đến đây ngắm cảnh à.

-Phải, còn anh thì sao ?

-Thưởng thức nghệ thuật.

-Hihihi.

Lâm Vương thấy nàng vô cùng vui vẻ khi thấy hắn thì cười một tiếng, hắn gặp
phải cảnh này lần đầu, cũng không ràng lắm, còn vì sao hắn đập trai như vậy
, cũng nhờ tia chớp tái tạo mô trong cơ hắn hoàn mỹ lại, xóa đi những tỳ vết
trong quá khứ.

Đương nhiên cũng có nhiều người phụ nữ cũng chủ động tiếp cận mục tiêu của họ
, nhưng mang theo 2 mục đích, 1 là tìm được một người có thể để họ trao thân
gửi phẩn, 2 là có ý đồ xấu.

Đây là hắn học được của xã hội, nhưng mà nhìn nàng vui sướng khi thấy hắn thế
này, cũng biết là số 1, không thể nào là số 2 được, dù sao đôi mắt là câu
trả lời, chỉ cần nàng khác thường đôi mắt lập tức khác thường, nhưng bây giờ
hắn chỉ thấy được sự vui mừng và ái mộ.

Trong cũng cảm giác lâng lâng, dù sao hơn 20 năm FA được gái chủ động làm
quen thế này khó lắm, nhìn nàng cũng không phải người ham muốn những vật chất
, nàng ăn mặc vô cùng giản dị cũng không có cái gì giá trị.

Hắn lăn lộn ở đời cũng có tham khỏa về quần áo mặc để làm ăn, nên cũng khá
hiểu về chất lượng của quần áo.

-Sau khi thưởng thức xong, anh có kế hoạch khác không ?

Sau khi chào hỏi nhau xong, nàng đảo mắt một cái rồi nói.

-Chắc là không.

Đối với câu hỏi bất ngờ này của nàng liền ngạc nhiên nhìn nàng một cái, thấy
đôi mắt hiện ra vẻ chờ mong, liền cười lắc đầu.

-Vậy chúng ta đi uống cà phê chứ, dù sao anh mới tới đây cũng cần có một người bạn nhỉ ?

-Tất nhiên rồi, sao lại không.

Nghe được câu trả lời của hắn, nàng liền như trúng mùa vậy, trong lòng vui
sướng vô cùng, nhưng mà ngoài mặt cố gắng giữ bình tĩnh đưa ra một đề nghị
làm nàng hơi xấu hổ một chút.

Liền nhướng máy lên một cái trong lòng vừa tức cười vừa cảm giác thú vị, tức
cười bản thân sẽ có được một ngày, được mỹ nữ mời uống cà phê, vừa thú vị
không biết lần đầu đi uống như vậy có gì khác biệt, trong lòng muốn thử liền
nhún vai nói.

Thế là cả hai kết bạn cũng đi, trên đường vừa đi vừa nói vô cùng vui vẻ.

-Nói với nhau vui như vậy không biết tên cũng kỳ, anh tên Lâm Vương, còn em ?
Lâm Vương thấy cả hai nói chuyện rất hợp liền cười một tiếng giới thiệu bản
thân.

-Em tên Becky.

Nghe được hắn nói ra tên bản thân, hai mắt lập tức phát sáng liền vội nói.

-Tên nghe thật dễ thương, như một nàng thỏ nhanh nhẹn.

-Thật vậy sao, cảm ơn đã khen ngợi, đây là lần đầu tiên có người khen em về cái tên.

Biết được tên nàng liền buồn cười một cái, cảm thấy người cũng như tên nhanh
nhẹn vô cùng.

Nàng nghe hắn khen như thề trong lòng nở hoa, trước giờ chưa ai khen nàng như
thế cả, nên cảm giác lời nói này của hắn thật đặc biệt đối với nàng.

Nàng sau khi đi cùng hắn gặp được ánh mắt ghen tỵ của những người khác trong
vui sướng không thôi, nàng muốn cảm ơn hôm qua đã cho nàng đi trên con đường
đó.

Cả hai cùng nhau đi một tiệm café thật giản dị, để không khí không biến chất
về mặt nào, không lãnh mạn, không mắc tiền, thật bình thường, như hai
người bạn gặp nhau vậy.

-Ơ … Becky đó à.

Trong lúc cả hai đang tán gẫu những chuyện thú vị với nhau, thì có một âm
thanh khác vang lên, làm cả hai ngừng lại và nhìn về hướng đó.

Một thanh niên trẻ tóc quăn đen trong bộ áo caro và quần jean xanh cùng áo
khoác màu đỏ, gương mặt cũng tính là dễ nhìn chỉ là hơi đù đù một chút.

-Davis, cậu cũng ở đây à,

-Không có, mình chỉ ... vô tình đi ngang qua.

Becky nhìn thấy người đó liền ngạc nhiên một cái, chính nàng không ngờ gặp
lại người quen ở đây.

Thanh niên trẻ tên Davis, lúc đầu nhìn thấy nàng còn tươi cười hơi đù một
chút, hai mắt hiện vẻ ái mộ được che dấu hơi bị lộ liễu một chút, chỉ là khi
thấy người kế bên nàng liền ảm đảm nói ra, dù sao hắn thấy Lâm Vương từ ngoại
hình đến khí chất đều vượt xa hắn.

-Xin chào, cùng với xin lỗi làm phiền hai người.

Davis liền quay sang chào hỏi Lâm Vương, nhìn thấy hai người họ đang nói
chuyện vui vẻ, thấy mình tự nhiên nhảy vào làm phiền liền xin lỗi một tiếng
rồi bỏ đi.

-Này Davis … em xin lỗi cậu ấy lúc nào cũng vậy.

Becky quay về phía hắn làm ra gương mặt hơi ngượng ngùng nói, dù sao bạn của
mình cư xử như vậy, hơi mất lịch sự.

-Không sao, hình như cậu ta có vẻ ái mộ em thì phải.

-Không phải như anh nghĩ đâu, chỉ là cậu ấy hơi quan tâm mọi người xung quanh một chút thôi.

Lâm Vương nghe nàng nói thề liền cười lắc đầu, hắn là nam nhân tự nhiên biết
trạng thái kia của Davis, nhìn thấy người mình thích ngồi chung với người tốt
hơn mình một chút, đâm ra tâm lý vừa khó chịu vừa tự ti, nên cũng không chấp
nhất làm gì, quay ngược lại đùa với nàng.

Nàng nghe hắn nói vậy liền vội lắc đầu giải thích, sợ lúc đó hắn hiểu lầm
chắc nàng chỉ khóc không ra nước mắt.

-Bye.

-Bye.

Cả hai lại tiếp tục câu chuyện thú vị kia, sau đó chuyển sang các bữa ăn vô
cùng vui vẻ khá là nhẹ nàng và ấm áp, cuối cùng là buổi chiều cả hai liền
ngừng lại và tạm biệt tại đây.

Lâm Vương cùng nàng tách ra, hắn bây giờ chả còn cái gì để làm, liền ghé vào
cửa hàng tiện ích mua đồ ăn vặt, dù sao năng lực của hắn có nhược điểm là hoa
phí calo mà thôi, vì vậy hắn muốn hơi nhiều đủ bổ xung.

Trở về khách sạn đang ở một loạt thức ăn mới mua với tốc độ bá đạo, chưa dến
1p, trên bàn đã hết sạch, chỉ còn lại là vụn đồ ăn, liền quét dọn sạch sẽ ,
sau đó đi ngủ.

-Cạch … cạch … cạch…

Trong lúc Lâm Vương đang nghỉ ngơi thì một âm thanh lạ vang lên ở cửa sổ căn
phòng liên tục, lập tức hắn tỉnh giấc đôi mắt như tia chớp nhìn về phía thanh
âm vang vọng kia, nhướng mày lên một cái.

Lâm Vương vô cùng tự nhiên bước lại, hắn chẳng có gì để sợ cả, thậm chí là
chờ mong điều gì đó, vô cùng thản nhiên bước về phía âm thanh.

-Hửm ? đùa nhau chắc

Vừa bước tới bên cửa sổ lập tức vạch màn qua một bên, để xem thứ gì phát ra
âm thanh, ai ngờ vừa nhìn thứ phát âm thanh từ cửa liền ngẩn người.

Vội mở cửa sổ ra, thứ đó liền bay vào người hắn, nhanh tay lẹ mắt liền chụp
vào lòng bàn tay, bước lại mở đèn để nhìn rõ lại.

-Thì ra là mi, ta còn đang tự hỏi mình đang ở đâu, xem ra ta đã tìm được câu trả lời.

Nhìn thứ trong tay liền ngạc nhiên một trận, tất nhiên hắn nhận ra được cái
thứ trong tay mình, vốn hắn còn định một thời gian nữa tìm hiểu thế giới này
, ai ngờ câu trả lời liền tự tìm tới.


Marvel: Duy Ngã Độc Tôn - Chương #15