3 - Chương Canh Thắng Vãng Tích


Hamid đứng ở ngoài cửa nhìn Điền Hành Kiện đi xa, sau đó mới đi vào phòng, nói
một cách nghi hoặc: "Ngài Algafarl tôn kính, đáp án của hắn và tôi chẳng phải
đều rất giống nhau sao. "

Russell lắc đầu nói: "Không giống! Thứ ta muốn không phải là đáp án, mà là
cách các ngươi đưa ra quyết định. "

Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Hamid, nói tiếp: "Đầu tiên, hắn
biết nơi này có thể là một cái bẫy, binh lực bên đỏ không bằng bên xanh, thực
sự đây là một trận chiến gần như không tưởng, vì thế hắn lựa chọn im lặng. Còn
ngươi, ngay từ đầu đã không chút do dự chủ trương trực tiếp tiến công nơi này,
không hề lo lắng tới thương vong và cạm bẫy, cũng không lo lắng đại cục, ngươi
chỉ muốn lập tức hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. "

Hamid đáp: "Nhưng cuối cùng hắn cũng lựa chọn cường công nơi này, kết quả đều
là giống nhau mà!"

Russell cười nói: "Ta nhắc lại, không giống! Chỉ dưới sức ép của chiếm lược
toàn cục, hắn đưa ra quyết định cường công, hắn biết tại sao phải đánh, biết
lúc nào nên đánh. Đó chính là điểm khác biệt! Nơi đó chính là một cái bẫy đối
với cả hai bên, đối phương có thể lợi dụng, chúng ta cũng có thể lợi dụng. "

Russell lại nhìn bản đồ, thở dài nói tiếp: "Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ không
quyết đoán cường công nơi này, dù sao hy sinh cũng sẽ rất lớn. Nhưng xem ra,
hắn đã giải quyết được nút thắt trong lòng rồi, ở trong thời buổi loạn lạc
này, không biết là hắn may mắn hay bất hạnh nữa. "

Russell lại nhìn Hamid, nói: "Ta hiểu rõ kiểu thôi diễn của hắn, có lẽ năng
lực bao quát chiến lược và điều động binh lực của hắn còn kém, nhưng về khả
năng nhìn thấu ý đồ của đối thủ, hắn đã không kém gì ta nữa, chỉ có điều hắn
vẫn chưa hình thành nên được tư duy chiến thuật của riêng mình mà thôi. Nếu
như dốc toàn lực, hắn hoàn toàn có thể trở thành một nhà quân sự còn vĩ đại
hơn cả ta nữa, cho nên, Hamid, ngươi cũng phải tôn kính hắn giống như tôn kính
ta vậy. "

Hamid chỉ còn biết cúi đầu.

Russell ngước lên nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, thì thào lẩm bẩm: "Tư duy
chiến thuật của hắn sẽ như thế nào đây? Chờ đợi, thật đúng là là một loại
hưởng thụ. "


Khi Điền Hành Kiện về đến nhà thì thấy An Lôi đang ngồi nói chuyện phiếm với
mẹ. Vừa nhìn thấy mập mạp, An Lôi liền ngoắc tay, nói: “Điền mật mật, sao bây
giờ mới về, ngươi mau lăn qua đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. "

Mập mạp cả giận nói: “Xin ngươi đấy, đừng có gọi ta là Điền mật mật nữa được
không?"

An Lôi cắn môi lắc đầu cười: "Ta cứ gọi thế đấy!"

An mẫu gõ đầu nàng một cái, nói: "Con nhóc này, từ nay đừng gọi Tiểu Kiện như
vậy nữa, nó dù sao cũng đã là trung úy rồi, người ngoài nghe thấy thì còn ra
thể thống gì nữa. "

An Lôi chỉ cười, cũng không đáp ứng.

Mấy ngày ở chung nhà khiến mập mạp có đôi khi có một thứ cảm giác như thể hắn
và An Lôi là một đôi vợ chồng, tất cả trở ngại đã tan thành mây khói, càng lúc
càng thân mật.

Mập mạp biết tính tình An mẫu luôn bênh mình chằm chặp, bèn thêm dầu vào lửa,
nói: "Bác à, trung úy đã là cái gì đâu, An Lôi còn là thiếu tá cơ, ở bên ngoài
con gặp nàng còn phải kính lễ. Nàng gọi con lại, đó là mệnh lệnh rồi. "

An mẫu kéo mập mạp đi vào phòng ăn, trừng mắt với An Lôi, nói: "Tiểu Kiện,
không cần phải để ý tới con nhóc kia làm gì, ngươi cứ ăn cơm trước đi, nó muốn
hỏi cái gì thì tự mình lại mà hỏi. Cái gì mà thiếu tá với chả lão tá, trong
nhà này nó là nhỏ nhất. "

Mập mạp thừa dịp An mẫu không chú ý liền quay đầu lại nháy mắt với An Lôi,
khiến nàng ta tức giận chộp lấy một cái gối trên ghế salon định ném hắn.

Hai mẹ con An Lôi vốn đã ăn cơm nên sau khi chuẩn bị xong thức ăn cho mập mạp,
An mẫu liền lên lầu nghỉ ngơi, dưới nhà chỉ còn lại An Lôi và mập mạp.

Phòng ăn và phòng khách vốn thông nhau, chỉ là một lớn một nhỏ mà thôi, từ góc
ngồi của mập mạp hoàn toàn có thể nhìn thấy An Lôi đang cuộn tròn người trên
ghế salon xem TV.

Tuy An Lôi đang mặc một chiếc áo ngủ dày, nhưng vóc người nóng bỏng vẫn như ẩn
như hiện, cong vẫn cong, nổi vẫn nổi, mềm mại mướt mắt.

Ánh mắt nàng có chút mông lung, đôi bàn tay trắng nõn, đôi chân thẳng tắp,
bóng loáng như tơ, mười phần nữ tính, đây là kết quả của việc nàng học khiêu
vũ từ nhỏ.

Vô luận ở nơi đâu, An Lôi đều là tiêu điểm chú ý của nam nhân, từ thời trung
học, đóa tiên hoa này đã không ngừng sinh trưởng, luôn xuất hiện với tư thế
uyển chuyển mềm mại, thanh tú mà diễm lệ, cho đến tận đại học đều là hoa khôi
số 1.

Mập mạp còn biết, điểm hấp dẫn nhất của An Lôi, không phải là khuôn mặt xinh
đẹp, cũng không phải là vóc người nóng bỏng kia, mà đó là thứ khí chất ôn nhu
như nước cùng hương thơm nhẹ nhàng trên người, làm cho người ta luôn có cảm
giác muốn bảo hộ nàng.

Mà cô nàng xuất sắc này xem ra sắp bị mình vớt tới tay rồi, có lẽ đúng là lửa
gần rơm lâu ngày cũng bén, mà nhất là thứ tình cảm mông lung ban đầu lại càng
làm cho khó có thể buông tay.

Cả ngày hôm nay Điền Hành Kiện bị khắp nơi kích thích, giờ lại nhìn thấy An
Lôi cuộn tròn mềm mại trên ghế salon, liền không tự chủ được óc tưởng tượng,
cứ nghĩ tới thân thể khi tắm củ nàng. Mẹ ơi, chết đến nơi rôi! Mập mạp vội
vàng cắm mặt vào bát cơm, cố gắng phân tán đầu óc.

Cơm nước xong, mập mạp vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy An Lôi đang nhìn mình
chằm chằm.

"Làm gì vậy!" Mập mạp thét lên chói tai, như thể con gái bị sắc lang trêu
ghẹo, nhưng trong đó lại như có chút vui mừng.

An Lôi mỉm cười nói: "Nghe nói ngươi rất bị người ở bộ tham mưu tác chiến
khinh bỉ phải không, 99% nhưng người ta biết khi nói về ngươi đều chỉ có mấy
chữ ti bỉ vô sỉ mà thôi. "

Mập mạp vốn cũng đã quen bị mắng, thở phì một cái mặt mày tỉnh queo, chuẩn bị
đi rửa chén, nhưng chợt phát hiện ra đây là một cơ hội có thể thăm dò tình cảm
của An Lôi, thế là bèn giả bộ đáng thương, nói: "Vậy à! Sao không giải thích
giúp ta?"

An Lôi nhìn bộ dạng kỳ quái của mập mạp, nói: "Việc gì phải giải thích chứ?
Hừ, tất cả mọi người đều coi thường ngươi mới tốt, mà ngươi như vậy không thấy
phiền sao?"

"Không phiền!" Mập mạp trả lời chắc chắn như đinh đóng cột.

An Lôi ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy ánh mắt hèn mọn của mập mạp đang nhìn
chằm chằm vào ngực mình khiến nàng vừa xấu hổ lại vừa có chút vui mừng. Cái
tên đáng ghét này, bao nhiêu năm qua mà tính nết vẫn cứ như xưa! Nàng đá bốp
một cái vào đùi hắn, sẵng giọng: Mập mạp chết tiệt, còn nhìn nữa ta móc mắt
ngươi ra đó!"

An Lôi giương nanh múa vuốt nhưng lại chẳng có lấy nửa phần uy hiếp, mập mạp
không thèm để ý tới, tiếc nuối thở dài quay đi rửa chén, vừa đi vừa nói: "Cũng
đâu phải là chưa từng thấy qua, từ nhỏ đến lớn, có chỗ nào trên người ngươi mà
ta chưa thấy qua chứ?"

An Lôi dù sao cũng là con gái, sao có thể chịu được sự đùa giỡn của mập mạp,
nàng tức tối vung tay dậm chân, phi thân tới đồ sát mập mạp.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #96