3 - Chương Trách Nhiệm Của Quân Nhân


Luồn lách giữa đoàn nữ sinh được một lúc, mập mạp chú ý thấy có mấy nữ sinh
ánh mắt đã có điểm bất thiện, bèn quyết đoán bỏ đi, trở về căn phòng của mình
trong túc xá để dọn đồ.

Đồ đạc của hắn rất ít, nhồi vào một cái túi là vừa đủ, chỉ có buồng mô phỏng
là khiến mập mạp đau đầu phải một chút, cuối cùng bèn quyết định mang đến
phòng thí nghiệm của Mễ Lan, hắn muốn sử dụng trang bị trọng lực ở đó để tiến
hành huấn luyện.

Cũng may buồng mô ph ỏng này thuộc loại có thể gấp lại, được chế tạo từ vật
liệu siêu nhẹ, chỉ cần một tay là đã có thể vác đi. Thế là mập mạp một tay
mang theo hành lý, một tay vác buồng mô phỏng cất bước ra đi, nhưng hắn mới
vừa đi xuống tầng một đã nhìn thấy một đoàn nữ sinh lôi hành lý đi vào toà ký
túc xá đối diện.

Xem phía trước ba đào mãnh liệt, thỏ trắng phiêu phiêu, nhìn phía sau ba lãng
cuồn cuộn, chập chờn khiêu khích.

Mập mạp vung tay dậm chân hối hận không thôi, vì muốn xem một người tắm rửa mà
không thể nhìn cả đoàn người tắm rửa, vụ mua bán này lỗ nặng quá rồi.

Một đám nữ sinh đi ngang qua chợt nhìn thấy bên đường có một gã mập mạp hèn
mọn đang đau khổ tới mức không muốn sống nhìn mình chăm chăm thì đều giật nảy
mình, có người trừng mắt, có người bàn tán, có người kéo tay bạn mình chạy đi,
lại có nữ sinh còn cười lại với hắn. Mập mạp hồn nhiên ngơ ngác, trong miệng
không ngừng lẩm bẩm:

" 33, 36, 35, 39, cái này thật là lợi hại! Oa! 42. Chịu không nổi nữa rồi.....
"

Khi một nữ sinh cong mông, khom ngực, cố gắng lôi chiếc valy nặng chịch c ủa
mình lướt qua trước mặt mập mạp thì, phụtttt! Không chỉ máu mũi, mà gần như là
thất khiếu của hắn đồng thời chảy máu.

"Này cô bạn, của bạn cỡ 50 à?"

"... Cũng không đến, có điều cái valy này nặng qúa. "

Mập mạp may mắn không có hỏi rõ ràng, tránh được một kiếp, nếu không khó tránh
khỏi bị mọi người đánh chết tại trận.

Lúc này Catherine đang cùng bạn bè đi tới ký túc xá, đây là lần đầu tiên cô
nàng xinh đẹp thông minh này xa nhà, thế giới bên ngoài đối với nàng mà nói
thật quá mới lạ, quá tự do, nàng cảm thấy mình giống như một chú chim được sổ
lồng, cứ nhớ lại vẻ mặt của cha mẹ mình khi biết tin nàng trúng tuyển vào học
viện quân sự Catherine lại bật cười.

Cuộc sống quá sung túc không khiến Catherine vui vẻ, các loại vũ điệu, công tử
tiểu thư đài các chỉ khiến nàng cảm thấy ẻo lả chảy nhớt, chỉ có bây giờ, ở
trên tinh cầu vẫn đang tràn đầy tro bụi chiến tranh này, ở giữa những nữ chỉ
huy tương lai này, Catherine mới thực sự cảm nhận được niềm vui.

Khi nhìn thấy Điền Hành Kiện ở bên đường nàng vẫn không để ý, cứ điềm nhiên đi
thẳng về trước, nhưng đến lúc phát hiện ra ánh mắt hèn mọn của gã mập kia căn
bản là không vượt qua khu vực dưới cổ mình thì …

Thật đáng ghét, sao trên đời lại có một cái kẻ đáng xấu hổ như thế này!
Catherine quyết định phải cho này cái gã mập mạp hèn mọn kia một bài học.

Thế nhưng vị nữ quân nhân đại diện cho tổ bác kích này vừa mới tới trước mặt
mập mạp, còn chưa kịp thủ thế ra đòn thì hắn đã lập tức bỏ chạy.

Đây là lần đầu tiên Catherine gặp một kẻ nhát gan như vậy, mấy cô bạn gái quay
qua nhìn nhau, không khỏi bật cười khúc khích.

Mập mạp lúc ấy chỉ cảm thấy một đôi thỏ trắng 36D đột nhiên hung hăng trừng
mắt nhìn mình, biết rằng bị người ta phát hiện rồi, cũng không dám ngẩng đầu
nhìn mặt mũi đối phương, chỉ biết cất bước bỏ chạy.

Cúi đầu ủ rũ trở lại căn nhà mới, thu dọn đồ đạc xong, mập mạp đột nhiên có
cảm giác như mình có “nhà” vậy.

An Lôi là nhân viên văn phòng của ngành tình báo, không phải thường xuyên đi
xa nhận nhiệm vụ, ngày thường An Lôi không có việc gì làm đều thích ở nhà với
mẹ, tự mình nấu ăn.

Đây chẳng phải có nghĩa là bản thân sau này mỗi ngày đều có thể nhìn trộm An
Lôi tắm rửa, hưởng thụ nhãn phúc, lại còn có thể ăn cơm nàng nấu, hưởng thụ
khẩu phúc sao! Đây mới là sống chứ! Mới nghĩ tới đây, mập mạp đã tươi tỉnh hẳn
lên.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi hắn chạy tới phòng thí nghiệm, giáo sư
Boswell vừa thấy mập mạp trở về liền ném cho hắn một bản chương trình giảng
dạy, nói : "Mấy ngày nữa học viện sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, thời gian là
ba tháng, học viện đã sắp xếp cho ngươi làm huấn luyện viên ở doanh trại huấn
luyện lính bảo dưỡng quân khí. Đám tân binh này đều là học viên mới của học
viện, thuộc khoa Thiết kế và chế tạo robot, ngươi đừng để ta bị mất mặt đấy."

Mập mạp thầm mắng trong bụng: "Ông già chết tiệt này, không phải định đè chết
mình đấy chứ! " Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút thì cũng không phải là vấn đề
gì quá lớn, bảo dưỡng quân khí chẳng phải là tiền vốn vào đời của mình sao,
chẳng nhẽ lại không xử lý được một đám lính mới tò te.

Sợ ông già Boswell hứng lên lại quăng cho thêm mấy cái nhiệm vụ, mập mạp nhanh
chân chuồn thẳng, chạy vọt vào phòng thí nghiệm của Mễ Lan.

Đã một tháng nay không gặp hắn, tự nhiên là Mễ Lan rất mừng rỡ, vùi đầu vào
trong lòng mập mạp đàm tình thuyết ái, tuy mập mạp một câu cũng không nghe nổi
nhưng cảm giác mềm mại trước ngực cũng đã khiến hắn hồn phi thiên ngoại rồi.

Dục hỏa trai tân vốn rất dễ dàng bốc lên, Mễ Lan mới chỉ vừa “cọ xát” đã khiến
cho dục hỏa mập mạp cháy hừng hực, tâm thần kích động, cuối cùng chỉ còn biết
cắn lưỡi, tìm một lý do vớ vẩn để bỏ chạy. Vừa chạy mập mạp vừa thầm than nguy
hiểm, toàn bộ Millok này biến thành thỏ trắng hết rồi!

Nhìn đám giáo viên đang tất bật chạy qua chạy lại, dường như ai cũng bận bù
đầu, thế là gã vô công rồi nghề Điền Hành Kiện quyết định đi tìm Russell.

Từ bức thư của Russell, mập mạp đã phải đánh giá lại về vị thầy giáo tương lai
này của mình, không thể không thừa nhận, về chiến tranh, bất cứ khía cạnh nào
ông ta cũng đều hiểu rõ hơn hắn cả trăm lần.

Điền Hành Kiện không phải là người cố chấp, tính cách của hắn cũng không hề
cứng nhắc, Russell nói đúng, bản thân có trách nhiệm của bản thân, khi đã nghĩ
thông suốt, mập mạp bỗng cảm thấy dường như mình cần phải đí xin lỗi Russell.

Khi Điền Hành Kiện gặp Russell, ông ta đang chắp tay sau lưng, nhìn chăm chú
vào một tấm bản đồ mô phỏng 3D.

Nhìn thấy mập mạp, Russell phất phất tay, ra hiệu cho mập mạp lại gần, nói:
"Không cần nói linh tinh màu mè là gì, ngươi mau tới xem thử đi. "

Điền Hành Kiện cẩn thận nhìn bản đồ, đây là một bản đồ thôi diễn mà hắn chưa
từng gặp qua, bên đỏ chủ công, bên xanh chủ thủ, có điều binh lực phòng thủ
của bên xanh lại cao hơn binh lực bên đỏ.

Đây hẳn là một trận chiến đổ bộ, theo tình hình trên bản đồ, dường như không
có chỗ nào có lợi cho bên đỏ, trận thế phòng ngự của bên xanh rất chặt chẽ,
lực lượng hai bên bố trí dày đặc khắp cả bãi biển, còn về vũ khí hay trang bị
của hai bên cũng cơ bản là giống nhau.

Russell nhìn Điền Hành Kiện, nói: "Ngươi có thể tìm được sơ hở của bên xanh
không, nếu ngươi là chỉ huy của bên đỏ, ngươi sẽ chuẩn bị như thế nào để công
phá trận địa này?"

Điền Hành Kiện nhìn trận địa bên xanh, dường như trong đó có một điểm hơi sơ
hở, đó là một cao điểm không có binh lực trú phòng, nếu cướp được nơi này, sau
đó đánh tạt sang hai phía là có thể nhất cử cắt đôi trận địa phòng ngự của bên
xanh, tiếp đó chỉ cần giữ vững được hai giờ là chủ lực quân đỏ có thể chiếm
lĩnh bãi biển, đứng vững thế trận.

Nhưng, Điền Hành Kiện nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ này, theo như trên bản đồ, cả
hai bên đều không có lực lượng thiết giáp, nếu như ở hai bên cao điểm có ẩn
dấu pháo binh thì có bao nhiêu bộ binh tiến vào chỗ này cũng chỉ có thể chịu
chết mà thôi, đây quả là một cái bẫy rất khéo, vừa đủ lợi ích để khiến cho chỉ
huy đối phương cảm thấy mạo hiểm là đáng giá.

Nhìn chăm chú thật lâu, cuối cùng mập mạp lắc đầu nói: "Không có cách nào!" Vẻ
mặt Russell bỗng trở nên rất phức tạp, có chút vui mừng, lại có chút thất
vọng.

"Có điều!" Điền Hành Kiện nhìn Russell: "Nếu ông có thể nói cho ta biết mối
liên hệ giữa trận tranh đoạt cục bộ này với kết cục của cả chiến dịch, giả sử
như nếu không đoạt được bãi biển này thì chủ lực của quân đỏ sẽ bị tiêu diệt,
vậy tôi nghĩ, tôi sẽ cường công nơi này. "

Nơi ngón tay Điền Hành Kiện chỉ vào, vẫn là cái cao điểm khó lường kia.

Russell mỉm cười, nói: "Ngày mai bắt đầu đi học. "


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #95