An Lôi nhìn Điền Hành Kiện, lại nhìn tấm di ảnh của cha trên bia mộ, nước mắt
nàng rơi lã chã, hai người đàn ông này chính là những người quan trọng nhất
đối với nàng, thế nhưng bọn họ lại đã cách biệt nhau quá lâu rồi, đến ngày gặp
lại thì đã âm dương đôi ngả, vĩnh viễn rời xa.
Nàng lấy ra một bức thư giấy đã hơi ố vàng, đặt xuống bên cạnh Điền Hành Kiện,
đây là thư An ba gửi cho Điền Hành Kiện, nhìn Điền Hành Kiện quỳ khóc trước mộ
cha mình, trong lòng nàng lại chút hoảng hốt, tựa như nhìn thấy bóng dáng cha
đang dần hiện lên trong người mập mạp.
An Lôi lau nước mắt, lặng lẽ bước về phía chiếc ôtô bay, nàng không muốn quấy
rầy hai người bọn họ, nàng đi dần ra xa, bước chân cũng nhanh hơn, nàng biết,
ở trước linh hồn của cha mình, người kia đã tìm được đáp án rồi.
Điền Hành Kiện mở thư:
“Tiểu Kiện, sự việc lúc đó chúng ta không trách con, An Lôi cũng không bị
thương tổn. Xin con hãy tha thứ cho sự hà khắc của ta, nhân sinh chính là như
thế, con người ta ai cũng phải tự trải nghiệm khó khăn, đi tìm đáp án cho bản
thân.
Nếu con có thể đọc được bức thư này, An ba ta rất vui mừng, ta tin chắc lúc
này con đã biết cái gì mới là dũng khí của nam nhân, hãy nhớ kỹ, vĩnh viễn
không từ bỏ trách nhiệm mà mình gánh vác trên vai.
Có lẽ, với tính cách của mình, con vĩnh viễn không thể trở thành một anh hùng,
nhưng ta luôn tin tưởng, con trai của ta nhất định sẽ là một dũng sĩ bình
thường.
Bây giờ, ta giao cho con trách nhiệm đầu tiên trong đời, đó chính là thay ta
chăm sóc An mẫu và An Lôi, đây vốn là trách nhiệm của ta, nhưng ông trời đã
tước đi tư cách ấy của ta mất rồi.
Ta rất xin lỗi.”
Bức thư rất ngắn, hai mắt Điền Hành Kiện ngấn lệ, hắn đọc đi đọc lại, đọc đến
khi nước mắt ướt đẫm bức thư, đọc đến khi chữ đã nhoè, mực đã phai mới thôi.
An ba ơi, con biết phải làm như thế nào rồi. Trước mộ, một gã mập mạp quỳ trên
mặt đất khóc lớn.
Một lúc lâu sau, Điền Hành Kiện rốt cục cũng bình tĩnh lại, ngồi trước mộ, bắt
đầu kể lại những chuyện mà mình đã trải qua trong hai năm vừa rồi cho An ba
nghe. Khi nói tới những lần kinh hiểm thì khoa chân múa tay, còn lấy ra hai
tấm huấn chương Tử Huy Tự Do ra.
Khi nút thắt trong tâm trí nhiều năm kia được cởi bỏ, mập mạp bỗng cảm thấy dễ
chịu vô cùng, cả người nhẹ nhàng như thể được giảm béo năm mươi cân vậy.
Đột nhiên, hắn bỗng nhớ tới lá thư của Russell, mập mạp bèn lấy ra, hắn muốn
xem rốt cuộc cái lão mắc dịch này muốn nói cái quỷ gì đây.
Nét chữ trong thư vừa đẹp lại vừa rắn rỏi, giống như nét chữ trong thư của An
ba, điều này làm cho Điền Hành Kiện cảm thấy thoải mái, bất giác có thêm vài
phần tôn trọng.
Trong thư viết:
“Điền trung úy, cậu là một thanh niên có thiên phú quân sự cao nhất mà ta từng
gặp, nhưng từ trong ánh mắt của cậu ta lại có thể nhìn ra sự mê mang, lạc lối
của cậu đối với chiến tranh và sự kháng cự bản năng đối với thứ nghề nghiệp
giết chóc như quân nhân. Về điểm này, ta đã từng có kinh nghiệm giống cậu bây
giờ.
Ta sẽ không nói nhiều làm gì, ta chỉ muốn nói với cậu, chiến tranh không phải
là thứ mà ý chí con người có thể quyết định, và nếu đã không thể quyết định sự
bắt đầu của chiến tranh, vậy, là một quân nhân, chúng ta chỉ có thể dốc sức
quyết định kết quả của chiến tranh mà thôi.
Nếu kết quả xấu sẽ liên luỵ đến người thân, bạn bè, tổ quốc của cậu. Những lời
này có lẽ rất khoa trương, nhưng lại là lời nói thật. Hãy nhìn Millok đi, giả
sử người thân của cậu đang ở trên tinh cầu này, đau đớn khóc lóc giữa khung
cảnh tan hoang, liệu đây là điều mà cậu muốn chứng kiến hay sao?
Vô luận có phải là quân nhân hay không, ai cũng phải gánh vác trách nhiệm bảo
vệ gia đình mình, đây là thứ trách nhiệm không thể nào trốn tránh, cậu có thể
học đám đà điểu vùi đầu xuống cát, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên cũng là lúc cậu
nhìn thấy người thân của mình đã mất mạng, nhà cửa của cậu đã bị ngọn lửa
chiến tranh thiêu rụi.
Chiến tranh là giết chóc, quân nhân là công cụ giết chóc, đây là sự thực không
thể phủ nhận, nhưng xin cậu nhớ kỹ một câu thiên cổ danh ngôn này: Nhân từ với
kẻ địch chính là tàn nhẫn bản thân. Trách nhiệm của cậu là bảo vệ quê hương,
bảo vệ gia đình của mình chứ không phải là khi đối mặt với lưỡi lê của quân
thù lại cảm khái về sự quý giá của sinh mệnh.
Cậu rất có thiên phú, có năng lực, vì vậy cậu có trách nhiệm phải học tập, học
cách bảo vệ chiến hữu, bảo vệ người thân, bảo vệ quốc gia của mình.
Hãy nhớ kỹ, chỉ có người thắng mới có hòa bình. Ta cũng xin cậu nhớ kỹ : Kẻ
địch có trách nhiệm của kẻ địch, ngươi có trách nhiệm của ngươi!”
Nhìn bức thư, Điền Hành Kiện suy nghĩ rất lâu, có lẽ đạo lý của Russell rất rõ
ràng, có lẽ là hai chữ trách nhiệm đã làm cho Điền Hành Kiện xúc động. Cuối
cùng, hắn quyết định làm học trò của Russell.
Đến tối, Điền Hành Kiện trở về nhà, An mẫu khóc một hồi, ba người xem như một
nhà đoàn tụ. Một tháng nghỉ phép qua rất nhanh, suốt cả tháng, mập mạp hoàn
toàn thành con trai trong nhà, hàng ngày đi chợ nấu cơm, ngồi nói chuyện phiếm
với An mẫu, An Lôi cũng để mập mạp ở lại trong nhà, chỉ có điều nàng đã vứt
sạch tất cả những món đồ nghe trộm quay lén đi, khiến hắn đau khổ không thôi.
An Lôi tưởng rằng vứt đi mấy món đồ này là dã an toàn, nhưng nàng lại không
nghĩ tới mập mạp bây giờ là ai chứ, là lính đặc chủng xuất thân từ ngành bảo
dưỡng quân khí đấy! Chế ra vài món đồ chơi há lại là chuyện khó với hắn sao?
Chỉ có điều đến khi được thấy thì kết quả lại là tự hại chính mình, mấy ngày
liền mất ngủ, máu mũi chảy không ngừng, thiếu chút nữa là đã mất máu quá nhiều
mà chết rồi.
Do bây giờ Millok đã trở thành căn cứ cỡ lớn của quân đội Liên bang, tất cả
các đơn vị đều thiết lập phân bộ ở đây, Cục tình báo cũng không ngoại lệ, An
Lôi được phái tới Galypalan, phụ trách công tác thông tin tình báo, vì vậy,
khi kỳ nghỉ phép chấm dứt, Điền Hành Kiện bèn đưa mẹ con An Lôi tới Galypalan
luôn, dù sao một mình An mẫu ở lại thủ đô cũng không ai chăm sóc, ở đây chẳng
phải là có đủ một nhà sao.
Sau khi thuê được một căn nhà ưng ý, mập mạp lại phát hiện ra một sai lầm kinh
khủng, giờ An Lôi cũng tới Galypalan, ngộ nhỡ chạm mặt Mễ Lan thì…, chắc lúc
đó hắn sẽ bị áp giải ra trước mộ An ba thiêu sống mất.
Lại còn có Mỹ Đóa và Nia vẫn thỉnh thoảng gọi điện thoại tới nữa, mẹ kiếp, sợ
rằng hắn từ nay về sau sẽ trở thành thành thái giám mất.
An ba, người thử nói xem hai chữ trách nhiệm bây giờ tính thế nào đây!
Thôi vậy, chuyện đã không nghĩ ra thì không cần phải nghĩ nữa. Căn nhà này dù
sao cũng rất lớn, hai mẹ con An Lôi ở rất thoải mái, mọi người ở chung, thứ
nhất là để tiện chăm sóc An mẫu, thứ hai là......... để thường xuyên có dịp
tăng cường thị lực, tiêu hao máu mũi.
Khi trở lại học viện, Điền Hành Kiện thiếu chút nữa tưởng rằng mình đi nhầm
đường, Học viện quân sự Galypalan chuẩn bị khai giảng, mấy ngày nay đang tiến
hành báo danh nhập học, cửa học viện lúc nào cũng oanh oanh yến yến, náo nhiệt
không yên.
Mập mạp giả ngốc luồn lách giữa đám đông, trong bụng vui sướng vô cùng, lại
thầm có chút hối hận, sớm biết vậy thì cứ ở lại luôn trong học viện cho rồi,
ký túc xá nữ sinh, đó chính là thiên đường trong mộng của mập mạp!