- Chương Cuộc Sống Vẫn Đang Tiếp Tục


"Vị tướng quân nào ấy à?......... " Mập mạp có chút buồn bực, cái lão Russell
này cũng cành cao quá đấy, chẳng nhẽ chỉ có tướng quân mới có thể nhìn thấu
của ngươi, còn trung úy tham mưu thì không được sao?

Với lại, hắn có cái gì để nói với gã “cừu nhân” này chứ, mập mạp phất tay như
thể đuổi ruồi, nói: "Vấn đề ông tự đi mà hỏi thượng tướng Bernadotte ấy.

Russell gật gật đầu, đi ra ngoài, trrong lòng thầm kinh ngạc: "Gã trung uý đặc
công này cũng rắn thật đấy, đối mặt với người rất có thể trở thành thượng
tướng Liên bang mà vẫn không hề kính sợ, quân nhân Liên bang thực sự cũng có
chút cốt khí. "

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, rạng sáng ngày thứ ba, Điền Hành Kiện
còn chưa rời giường thì đoàn xe nghênh tiếp Russell đã đến chờ bên ngoài khách
sạn Ismail.

Để phối hợp tuyên truyền, chính phủ Liên bang đã tốn rất nhiều công sức cho
nghi thức nghênh tiếp Russell. Tổng thống Liên bang Hamilton đích thân tới
Galypalan chủ trì nghi thức, điều này chẳng những cấp cho Russell thể diện mà
còn như một cái tát vào mặt đế quốc Gatralan.

Hai ngày qua, giới truyền thông đã liên tục bám sát, mổ xẻ, đưa tin về sự kiện
này, không chỉ chấn động dư luận quốc tế mà bây giờ bên trong Gatralan cũng đã
loạn lên thành một đống, mập mạp không ngờ cái lão bị mình đá đít suốt đường
kia lại là nhân vật quan trọng đến thế, kh ông ng ờ vị thượng tướng này lại có
thể gây ra hiệu ứng domino kh ủng khiếp như vậy.

Phương diện quân Millok của Gatralan sụp đổ hoàn toàn, hạm đội đế quốc ở tinh
hệ Newton cũng phải bại lui, Liên bang đoạt lại toàn bộ chủ tinh Millok và
Millok, đồng thời khống chế toàn bộ tinh hệ Newton, nội bộ đế quốc bị chấn
động, cùng tinh thần nhân dân Liên tăng vọt, tất cả cũng chỉ vì vị thượng
tướng này mà thôi.

Mà Liên bang lại đem địa vị đặc thù của Russell, thắng lợi ở tinh hệ Newton,
cùng với sự kiện tù binh chiến tranh nối lại với nhau, ătngf đòn tấn công
tuyên truyền tới tấp đánh vào hoàng thất Gatralan, khiến cho danh dự của bọn
họ hạ thấp tới cực điểm.

Đến lúc này thì đã không còn việc gì cho Điền Hành Kiện nữa, hắn cứ thế ngủ
đến chán thì thôi, ngủ dậy thì leo lên một chiếc ôtô bay cao cấp do khách sạn
bố trí sẵn, mập mạp quyết định đi ngắm Galypalan một vòng cho biết, từ khi
chiến tranh bùng nổ đến giờ đã hơn một năm, hắn gần như đã quên mất cuộc sống
bình thường là như thế nào rồi.

Galypalan là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa của tinh cầu Millok, dân cư
đông đúc, lịch sử lâu đời.

Sự di dân ồ ạt của loài người đã đem những dấu ấn sâu sắc của văn minh Trái
Đất đóng lên các tinh cầu.

Người dân Liên bang là những người tự do, dũng cảm, lại cũng cần cù. cư dân
tinh cầu Millok cũng có những phẩm chất này, thậm chí còn xuất sắc hơn.

Trên những con đường ở Galypalan, vô số ôtô phóng tới phóng lui, người đi
đường vô cùng tấp nập, tản ra tụ vào, đi lại như thoi đưa, ai nấy cũng đều
tươi cười vui vẻ, tinh thần bay cao, cả thành phố sinh cơ bừng bừng.

Các cửa hàng đang được gấp rút sửa chữa để chuẩn bị kinh doanh trở lại, trên
biển quảng cáo ở hai bên đường thậm chí đã xuất hiện hình ảnh về những ngôi
sao ca nhạc sắp tới tinh cầu Millok biểu diễn. Từng tốp thiếu nữ ăn mặc thời
thượng đi ra từ trung tâm mua sắm, trong tay xách theo hàng bao chiến lợi
phẩm, vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại bật cười hi hi ha ha.

Loài người luôn có thể nhanh chóng làm lành vết thương của mình, từ đau thương
khôi phục lại mọi thứ, dùng một thứ tinh thần không thể gọi tên để bắt đầu
cuộc sống mới, chuyện cũ, chỉ là chuyện cũ mà thôi, cuộc sống còn đang tiếp
tục.

Liên tục có những chiếc xe tải hạng nặng lướt qua người Điền Hành Kiện, trên
xe đổ đầy các loại thiết bị và vật liệu, một số công trình xây dựng vốn bị tạm
hoãn nay lại được tiếp tục, công nhân lục tục qua lại, làm việc không ngừng.
Khả năng khôi phục của thành phố này quả thực rất mạnh mẽ, chiến tranh mới chỉ
rời đi có một hai ngày mà nó đã như đám cỏ dại sau mưa, liều mạng vươn lên.

Mập mạp ngây ngốc đứng giữa quảng trường, nhìn dòng người vui vẻ qua lại, hắn
rất yêu thích cuộc sống này, hắn thật sự hy vọng bản thân có thể được như
những người này, có một công việc ổn định, một người vợ hiền, một căn hộ, một
chiếc xe cùng mấy đứa con, chiến tranh qua đi, mập mạp đột nhiên lại phát hiện
ra mình và chiến tranh cách nhau rất xa.

Phải trơ mắt nhìn cuộc sống mình mong muốn mà không thể hoà nhập vào trong đó
rõ ràng là một sự đau đớn, nhưng mập mạp lại không cảm thấy thế, hắn chỉ cảm
thấy như vậy rất tốt, rất an tĩnh, rất thoải mái, cho dù chỉ có thể nhìn cũng
rất vui vẻ.

Lúc này, An Lôi đang ở phía sau Điền Hành Kiện, đứng nhìn hắn thật lâu.

Nàng chỉ là đi ngang qua nơi này mà thôi, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy Điền
Hành Kiện, hắn đứng giữa quảng trường, ộ dạng vừa có điểm ngơ ngẩn lại vừa có
điểm cô độc. An Lôi tình không kìm được, bảo tài xế ngừng xe, sau đó lặng lẽ
đứng sau lưng người bạn thanh mai trúc mã, nhìn hắn, cố gắng đem những hình
ảnh trong trí nhớ nối lại với gã ngốc trước mặt này.

Ký ức nhanh chóng nối liền với thực tại, hắn vẫn không thay đổi, vẫn là một kẻ
trời sinh cách xa chiến hoả.

Một người như vậy, khi bị cuốn vào cuộc chiến tranh tàn khốc này sẽ trở nên
như thế nào? Điều này trước kia An Lôi không muốn nghĩ tới, và cũng không dám
nghĩ tới, nhưng bây giờ nàng đã biết, người đó sẽ bộc phát ra sức mạnh to lớn,
sức mạnh để vùng vẫy, để thoát khỏi chiến tranh.

Mấy ngày qua là những ngày dài nhất trong đời An Lôi, nàng cứ nghe đi nghe lại
những tin tức về Điền Hành Kiện, càng nghe, lại càng muốn nghe thêm, càng nghe
thêm lại càng mong được gặp lại hắn.

Bây giờ, nhìn chàng trai đứng cách mình chỉ có mười bước chân, đột nhiên An
Lôi lại cảm thấy có chút hoảng hốt, nàng không biết mình nên làm cái gì, có
nên bắt chuyện với hắn hay không, nếu có thì nói cái gì?......

An Lôi cũng không biết, hình ảnh mà mình chôn dấu dưới đáy lòng rốt cuộc là
người anh hùng trong ánh hào quang trước mặt hay là chú bé cô đơn vẫn đứng
nhìn nàng từ xa trước kia đây.

Hai người cứ đứng im như vậy, một trước một sau, giữa đường phố tấp nập người
qua lại.

An Lôi thở dài một hơi, xoay người, định lặng lẽ rời đi, nàng không muốn phải
đối mặt với Điền Hành Kiện vào lúc này, bây giờ nàng muốn về phòng nghĩ lại
cho rõ ràng đã.

Cuối cùng, nàng quay đầu lại nhìn cái gã ngu ngốc kia một cái, nhưng cái nhìn
này lại làm cho An Lôi nộ khí công tâm, thì ra cái gã mập mạp kia lại đang
nhìn chằm chằm vào ngực của một mỹ nữ, nước miếng chảy ròng ròng, ánh mắt đảo
vòng đủ một trăm tám mươi độ.

Tiếp đó, mập mạp liền nhìn thấy An Lôi ở phía sau, đồng thời cũng nghe thấy
một tiếng quát to: "Điền mật mật! Ngươi đang làm cái gì vậy!"


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #88