Nửa thân trên của [ Ma Hổ ] giả vẫn duy trì bộ dáng tìm kiếm xung quanh nhưng
móng vuốt lại nhẹ nhàng mở ra buồng lái của [ Ma Hổ ] xịn. Tên lính Thần Thoại
còn không kịp đưa tay móc lấy súng thì đã bị bóp chết.
“Chú em, chết sớm đầu thai sớm nhé!” Tên mập mạp lương thiện thầm cầu nguyện
trong khi đang chùi móng vuốt dính vết máu của [ Logic ] lên mặt đất, thừa dịp
các robot khác không chú ý móc ra thuốc nổ nhét vào hệ thống động lực trong
bụng [ Ma Hổ ], đến khi không thể nhét thêm được nữa mới xoay người chuồn về
một hướng khác trong rừng rậm.
Russell mới là mục tiêu của hành động lần này, hiện giờ quan trọng nhất là
phải tìm cách đưa được người này ra ngoài.
Ngay lúc mập mạp biến mất trong rừng rậm, đồng bọn của chiếc robot bị hắn âm
thầm tiêu diệt cũng đã phát hiện ra, phương thức tử vong quái lạ khiến cho 4
chiếc [ Ma Hổ ] không dám phân tán, mông đối mông với nhau triển khai thành
một trận phòng ngự chữ thập khẩn trương nhìn xung quanh.
“Ầm!” Sau tiếng nổ lớn, lại thêm 4 chiếc [ Ma Hổ ] bị tan xác trong rừng.
Điền Hành Kiện nhanh chóng quay lại điểm giao chiến khi nãy, [ Logic ] biến
trở lại hình dáng ban đầu ở một nơi bí mật gần đó. Sau đó chạy nhanh tới trước
mặt xác một chiếc [ Thánh Khải 22 ], dùng chân đá đá mấy phát, nói:
“Đừng có giả chết nữa, đứng lên lẹ coi !”
Thấy chiếc robot cá nhân thương tích đầy người kia vẫn nằm im không nhúc
nhích, mập mạp liền giơ pháo năng lượng lên, nói : “Anh đây đếm ba tiếng, còn
giả chết tao bắn à nha!”
[ Thánh Khải 22 ] nhúc nhích một cách miễn cưỡng, vừa đứng lên liền hỏi:
“Ngươi là ai, tại sao lại biết ta giả chết?”
Mập mạp trong lòng thầm coi thường: “Mẹ kiếp, nghệ thuật giả chết của ông mày
đây là tài năng thiên phú, cái loại gà mờ như ngươi mà cũng dám múa đao trước
mặt Quan Công à!”
Nhưng ngoài miệng hắn cũng không tốn công nói nhảm với chiếc robot đế quốc
này, chỉ cười lạnh nói: “Có biết cái gì gọi là chuyên nghiệp không? Ta mới là
xuất thân từ nghề giả chết đây này! Ngươi là Russell chứ gì, đi theo ta lẹ lên
!”
Quả thực Russell kinh ngạc đến cực điểm, tại sao chiếc robot xập xệ này lại có
thể phát hiện ra mình chứ? Rõ ràng sự chú ý của mọi người đều bị thu hút trên
chiếc robot [ Đỗ Phục Ai ] kia mà!
“Tại sao ngươi biết ta là Russell? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Mập mạp bực mình nói : “Ta là bố ngươi đấy, bây giờ ta nói mình là ai ngươi sẽ
nhận ra chắc? Kiến thức không có, chém gió như thần, đi lẹ lên coi!” [ Logic ]
vừa đẩy vừa duỗi chân đá cho [ Thánh khải 22 ] loạng choạng một cái, trong
miệng mập mạp hùng hùng hổ hổ: “Làm như là đứa trẻ ngoan lắm vậy, ngươi mấy
tuổi rồi, *#$!%, còn lộn xộn nữa ông bắn ngươi một pháo, cắt thằng nhỏ của
ngươi về trả nhiệm vụ bây giờ!”
Thương tướng đế quốc Russell bây giờ như hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt
(đáng lẽ là heo), không thể làm gì khác ngoài việc ngậm miệng đi theo chiếc
robot xập xệ kia chạy vào rừng.
Khi đó vốn Điền Hành Kiện đang ở vị trí bắn tỉa cách chiến trường khá xa, tầm
nhìn rất thoáng. Đại đội cảnh vệ đế quốc vẫn luôn bảo vệ chiếc [ Đỗ Phục Ai ]
ở trung tâm, nhưng [ Đỗ Phục Ai ] lại che chắn cho một chiếc [ Thánh khải 22 ]
nhìn có vẻ như cũng đang bảo vệ hắn. Có điều trong khi giao chiến [ Đỗ Phục Ai
] dường như luôn có vẻ tình cờ dùng thân thể bảo vệ cho [ Thánh Khải 22 ],
điều này làm cho mập mạp lưu ý.
Cuộc chiến càng lúc càng ác liệt, đại đội cảnh vệ gần như đã không còn cách
trốn thoát. Chiếc [ Thánh Khải 22 ] này liền lợi dụng tiếng nổ của một phát
pháo năng lượng , dùng một tư thế rất cứng ngắc ngã xuống khiến cho mập mạp
phải tức giận mắng: “Học tập giả chết cũng phải có một chút tinh thần chuyên
nghiệp đi chứ, mẹ kiếp, dùng tư thế gì mà giống như bị hấp diêm vậy!”
Những chi tiết này cũng là quá đủ để Điền Hành Kiện đoán được chiếc robot cá
nhân có ý đồ giả chết trốn khỏi cuộc truy sát này khẳng định là Russell. Đối
với vị danh tướng đế quốc này, mập mạp vốn không có chút hảo cảm nào, ai bảo
hắn chính là người ép mình khổ cực chạy trốn hơn 20 lần như thế chứ?
Hai chiếc robot thoạt nhìn sắp vỡ vụn đến nơi di chuyển giống như hồn ma đang
lượn lờ trong rừng, mập mạp đã chọn con đường tốt nhất, có điều đường mà hắn
tuyển là một bài kiểm tra cực kỳ khó khăn đối với kỹ xảo điều khiển, người vốn
luôn luôn được mệnh danh là bình tĩnh như Russell cũng đã cảm thấy mình sắp
không chịu nổi nữa rồi!
Russell đương nhiên là biết điều khiển robot, nhưng đó là chuyện của 20 năm về
trước. Động tác điều khiển bây giờ khó tránh khỏi có chút khó khăn, dù hai tay
mỏi gần chết cũng không theo kịp tiết tấu của chiếc robot xập xệ phía trước,
chỉ cần tộc độ chậm lại một chút là chiếc robot chết tiệt kia nhất định sẽ cho
một chưởng. Dù là đánh lên robot nhưng cũng khiến cho Russell nổ đom đóm mắt.
Có thù không báo không phải là mập mạp! Huồng hồ mệnh lệnh ban đầu chỉ là có
thể mang hắn còn sống trở về, nếu không thì xử đẹp cơ mà!
“Ông không nổ pháo đã là nhân từ lắm rồi!” Mập mạp thiện lương nghĩ thầm, dọc
đường đi quyền đấm cước đá không biết chán.
Thần Thoại quân đoàn đã bị lính đặc chủng Mãnh hổ dẫn đi, mập mạp hiển nhiên
sẽ lợi dụng điểm này, đường đi mà hắn chọn sẽ tiếp xúc với đường rút lui của
lính đặc chủng. Dù gì bây giờ khắp rừng đê lĩnh đều là loạn binh, nếu gặp đội
ngũ của liên bang còn đỡ, nếu đụng phải gặp đế quốc quân thì coi như đi đứt
rồi, bản thân mình còn chạy được chứ Russell thì chạy bằng cách nào?
Khi Russell khốn khổ cuối cùng cũng đi theo Điền Hành Kiện bò lên được một
sườn núi thì hắn cũng chẳng thua gì mấy với chiếc robot cả người đầy vết
thương của mình nữa.
Từ trên sường núi, Điền Hành Kiện đã có thể trông thấy điểm tiếp ứng của tiểu
đoàn trinh sát đặc chủng thuộc sư đoàn thiết giáp 16, nơi đó hiện đang đánh
rất ầm ỹ.
Tốc độ của lính Mãnh Hổ cũng không nhanh hơn Điền Hành Kiện bao nhiêu, bọn họ
dẫn theo đại đội cảnh vệ gần như là vừa đánh vừa chạy.
Đại đội cảnh vệ đế quốc trên cơ bản đã không còn lại bao nhiêu người, Steward
cũng không muốn làm từ thiện, hắn nhét chiếc [ Đỗ Phục Ai ] vào giữa đội hình
rồi cứ thế chạy như điên, đám robot cảnh vệ còn lại được để ở sau cùng dùng
làm pháo hôi. Thần Thoại quân đoàn vẫn đuổi theo ráo riết phía sau, cho nên
ngay khi nhìn thấy trận địa phòng ngự của quân tiếp viện, đám binh lính đặc
chủng chạy bỏ mạng này đều mừng như điên!
Có điều, ngay khi nhìn thấy bộ dáng của tiểu đoàn đặc chủng đang mở ra trận
hình chào đón họ thì …đám binh lính đặc chủng Mãnh Hổ này chỉ thiếu chút nữa
là khóc.
Chẳng nhẽ tiểu đoàn trinh sát đặc chủng này cũng vừa chạy từ chỗ nào bị động
đất về hay sao? Sao mà gã gã nấy đều toả sáng như đám ăn xin thế này?
Cũng không quan tâm đám đặc chủng Mãnh Hổ nghĩ gì, mấy trăm chiếc [ Dũng Sĩ ]
của tiểu đoàn trinh sát tiếp viện liền nhanh chóng thành lập đội hình xung
phong.
Chỉ là đám robot này quá tệ hại, có tên đang chạy bỗng như bị vấp ngã sõng
xoài trên mặt đất, hai chân giật giật mấy cái liền hết nhúc nhích, còn có tên
vừa bị Thần Thoại quân đoàn húc cho một cái đã bốc khói…càng làm cho đám đặc
chủng Mãnh Hổ muốn khóc là đám robot lởm này không vì vậy mà bỏ cuộc, vẫn dũng
mãnh xung phong điên cuồng, vài cơn sóng sắt thép rách nát đã chia đám robot
Thần Thoại ra thành nhiều nhóm .
Ngay khi hai bên bắt đầu hỗn chiến với nhau, đám đặc chủng Mãnh Hổ liền phải
trợn tròn mắtầm nhìn…mấy tên này đâu phải là ăn xin, con bà nó, rõ ràng đây là
lưu manh côn đồ rồi!
Đám robot này chỉ cần đụng một tí là lăn ra giả chết, đến khi đứng lên thì
dùng đủ đòn thế vô sỉ hèn hạ. Bắt gà trộm chó, móc lốp, đánh lén, quây hội
đồng, hắc hổ đào tâm, hầu tử thâu đào, cách sơn đả ngưu, lão hán thôi xa …cái
gì cũng có, quả thực là đủ kiểu hiểm độc, muôn hình vạn trạng!
Thật điên mất thôi, đây là đám trứng thúi gì zậy hả trời???