Thấy mập mạp thất thần, Mễ Lan lắc lắc cổ hắn, nói: "Ta đang nói chuyện với
ngươi đấy, đồ chết tiệt này, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Mập mạp cười cười, nói: "Vậy thì tốt rồi! Phòng thí nghiệm chắc cũng sớm có kế
hoạch rút lui, sao mọi người vẫn còn ở lại vậy?"
Mễ Lan lè lưỡi, đáp: "Phòng thí nghiệm này là tâm huyết cả đời của thầy, ông
ấy không nỡ rời đi, huống hồ còn có vài hạng mục nghiên cứu hiện đang ở giai
đoạn mấu chốt, muốn đí cũng không được nên mọi người cùng ở lại, đợi xem
Galypalan có xảy ra vấn đề gì không đã. "
"Huống hồ... " Mễ Lan đỏ mặt, vùi đầu vào trong ngực mập mạp, sóng mắt long
lanh: "Nếu sớm rút đi, ta sao có thể được gặp lại tên mập mạp vừa đáng ghét
vừa ghê tởm vừa háo sắc nhà ngươi?"
Được nghe những lời này của Nễ Lan, mập mạp vừa vui mừng lại vừa phiền não,
bản thân đã vướng vào lưới tình mấy mỹ nữ rồi, rốt cuộc phải lựa chọn thế nào
đây?
Còn có, An Lôi.
Vừa nhắc tới cái tên này thì bóng dáng xinh đẹp của một cô bé từ mười năm
trước bất chợt lại hiện lên rõ mồn một trước mắt hắn.
Điền Hành Kiện lắc mạnh đầu, đem tất cả các ý nghĩ hỗn loạn tạm thời đặt sang
một bên, vỗ nhẹ khuôn mặt Mễ Lan, nói: "Ta vừa mới phải nhận một nhiệm vụ, cần
dùng đến [ Logic ] nên tới là để mang nó đi."
Mễ Lan kinh hoàng ngẩng đầu lên, hỏi: "Nhiệm vụ gì? Có nguy hiểm lắm không?"
Mập mạp không đành lòng khi thấy bộ dạng lo lắng của nàng, bèn nói: "Không
phải là nhiệm vụ nguy hiểm gì đâu, tình thế hiện nay ở tiền tuyến rất tốt, lần
này nhất định Liên bang sẽ giành được thắng lợi to lớn, cứ yên tâm đi. "
Mễ Lan ôm cổ Điền Hành Kiện, gác cằm lên vai hắn, hỏi thầm: "Vậy...chừng nào
thì ngươi quay lại? Ngày mốt ta đã đi rồi!"
Điền Hành Kiện nhẹ nhàng nói: "Cũng nhanh thôi, ngươi cứ đi trước, ta nhất
định sẽ quay lại tiễn. "
Giọng nói của Mễ Lan có vẻ rất ngượng ngùng: "Ta ở đây chờ ngươi, ta đã đặt
một bàn ở khách sạn Ismail, còn có....... " Lời còn chưa dứt, Mễ Lan đã xấu hổ
tới mức không dám nhìn Điền Hành Kiện, thế là nàng bèn đẩy hắn ra, chạy vù ra
ngoài.
Mập mạp ngớ người ra, ý tứ gì đây, ăn một bữa cơm có cái gì mà phải thẹn thùng
thế chứ? Cái cô nàng này, khóc cũng chạy, xấu hổ cũng chạy!
Khi Điền Hành Kiện chạy tới phi trường quân dụng ở phía tây bắc Galypalan thì
một chiếc tàu vận tải hạng trung đã đậu ở đó rồi, ở phía dưới, mấy chiếc [
Dũng Sĩ Lãnh Đạo Giả ] đang xếp hàng lần lượt lên tàu.
Nhìn thấy Điền Hành Kiện đến, một vị trung tá bước lên bắt tay hắn: "Là điền
trung úy phải không, ta là người phụ trách hành động lần này, trung tá John ở
Cục Tình báo quân sự Liên bang. "
Điền Hành Kiện nhìn xung quanh nhìn một chút rồi nói: "Thiếu tá An Lôi chưa
tới sao?"
Tựa như đã rất quen với những kẻ không chống đỡ nổi sức hấp dẫn của An Lôi,
trung tá John nhẹ nhàng đáp: "Chuyện này không phải do cô ấy phụ trách, bây
giờ cô ấy còn có nhiệm vụ quan trọng khác. "
Mập mạp thất vọng “à” lên một tiếng rồi nghe John giới thiệu những điểm quan
trọng của nhiệm vụ.
"Mục tiêu của nhiệm vụ thì cậu cũng đã được biết rồi đấy, Cục Tình báo quân sự
thông qua một số phương thức bí mật đã có thể xác định Russell hiện nay rất có
thể đang ở vùng rừng Đê Lĩnh, cộng thêm phương hướng hành động của Thần Thoại
quân đoàn, suy đoán này càng thêm chắc chắn. Chúng ta phải đuổi kịp Thần Thoại
quân đoàn, giải cứu mục tiêu, dù sao bây giờ thế cục chiến trường rất có lợi
cho quân ta, tốc độ của Thần Thoại quân đoàn có lẽ cũng phải chậm lại một
chút. Nếu thật sự không cứu được thì giết luôn. Chỉ cần phát hiện mục tiêu,
tuyệt đối không thểđể cho ông ta còn sống mà bị Gatralan mang đi!"
Trung tá John rõ ràng là một người rất cẩn thận, làm việc hiệu suất, nói
chuyện mạch lạc rõ ràng, tốc độ rất nhanh, có khẩu âm rât rõ của người ở đại
tinh vực Bách Mạc.
Mập mạp gật đầu, hỏi: "Vậy, lần này nhóm bộ đội phối hợp thuộc đơn vị nào?"
John đưa cho hắn một bản văn kiện đang bị gió thổi phần phật, quay sang nhìn
chiếc tàu vận tải, nói: "Nhìn thấy chứ? Đó là một tiểu đoàn đặc công Mãnh Hổ,
mới từ thủ đô điều tới đây, là những người lính đặc chủng ưu tú nhất tàn Liên
bang đấy!"
Mập mạp lại hỏi: "Không còn ai khác sao?"
John chỉ vào một vị trí trên bản đồ, nói: "Nếu các ngươi có thể tới được nơi
này, trung đoàn trinh sát đặc chủng trực thuộc sư đoàn thiết giáp nhảy dù số
16 sẽ tiếp ứng!"
Mập mạp kinh ngạc nói: "Sư đoàn 16 không phải là đang ở tiền tuyến sao? Ta
nghe nói trung đoàn trinh sát đặc chủng cũng phải xông lên rồi mà. "
Trung tá John liền đáp: "Bọn họ đã được rút xuống rồi. Thế tấn công của đế
quốc qân càng lúc càng yếu, cấp trên đã lệnh cho trung đoàn trinh sát đặc
chủng rút lui, tham gia tiến công cùng với lực lượng của phòng tuyến đường cao
tốc số 3. "
Điền Hành Kiện vừa nghe xong liền mắng thầm: "Mấy ông già khốn kiếp, sớm đã
giở trò với ta rồi, ngay cả trung đoàn trinh sát đặc chủng cũng điều đi rồi
mới giả vờ tình cờ quăng cho ta cái nhiệm vụ chết tiệt này!"
Sau khi cùng John xác định lại vị trí của mục tiêu, nơi nhảy dù và đường rút
lui, tín hiệu liên lạc..., mập mạp cuối cùng cũng điều khiển chiếc robot vẫn
xập xệ như xưa của mình đi lên tàu vận tải.
Động cơ phản lực của chiếc tàu vận tải gầm len một tiếng khởi động thật lớn,
cả con tàu từ từ bay lên khỏi mặt đất, đây chính là khuyết điểm duy nhất của
loại tàu sử dụng động cơ phản lực, khi khởi động thì tốc độ siêu chậm.
Lính đặc chủng Mãnh Hổ là những binh sĩ ưu tú nhất của Liên bang, phàm là các
đơn vị đặc chủng lập được hơn một trăm chiến công tập thể thì sẽ được mệnh
danh là Mãnh Hổ, trên quân phục cũng được thêu thêm hình mãnh hổ hạ sơn. Hiện
nay chỉ sư đoàn thiết giáp nhảy dù số 1 và sư đoàn thiết giáp lục quân số 3 là
có biên chế một trung đoàn đặc chủng Mãnh Hổ.
Lần này cùng thực hiện nhiệm vụ với Điền Hành Kiện là đặc công Mãnh Hổ trực
thuộc sư đoàn thiết giáp nhảy dù số 1, đội trưởng là tiểu đoàn trưởng trung tá
Steward, dáng người cao lớn tráng kiện, mập mạp nhìn qua chiếc robot tư nhân
[Đỗ Phục Ai ] đã qua cải tạo ở trong góc, tự hỏi làm sao mà cái khoang lái bé
tẹo kia lại nhét vừa được gã quái vật này!
Mẹ kiếp, cái đám sĩ quan chỉ huy Liên bang, nhất là tiểu đoàn với trung đoàn
sao đều là một đám quái vật cao to đen hôi thế này chứ?
Mập mạp đang thầm chửi bới trong bụng thì bị Steward vỗ vai đánh bốp một cái,
thiếu chút nữa là đã lăn quay ra đất luôn rồi, lế đó là giọng nói ồm ồm như
sấm rền của gã trung tá này đánh thình thình bên tai: "Trung úy, không cần
phải sợ, có chúng ta ở đ ây thì sẽ kh ông có chuyện gì đâu. Vừa nhìn vóc dáng
của ngươi là biết ngươi chưa từng lên chiến trường rồi, phải không? Nói thật
nhé, thân thể của sĩ quan tham mưu đúng là rất kém, nhưng mà ngươi cũng nên
giảm cân đi. "
Nhìn bộ dạng nhăn nhó của Điền Hành Kiện, đám binh lính ngồi bên đều bật cười
ha ha, trong mắt bọn họ, một gã tham mưu vừa béo vừa trắng, lại còn điều khiển
một chiếc robot xập xệ đi làm nhiệm vụ với họ thực đúng là một chuyện rất buồn
cười!
Mập mạp cũng chẳng thèm phản ứng, trong bụng thầm nhủ: "Cứ cười đi, một đám gà
con không biết trời cao đất dày, lát nữa đụng trận cố đừng có vãi ra quần
đấy!"