An Lôi thấy cái tên ngốc này trước mặt mọi người mà vẫn cứ dám nhíc lại gần
nàng như vậy thì nhất thời tay chân luống cuống, không biết phải làm gì nữa.
Bernadotte gật gật đầu, nói với Điền Hành Kiện: "Trung úy, nhiệm vụ lần này
tương đối nguy hiểm, chúng ta phái ngươi xâm nhập vùng địch hậu, cứu một
người...... "
Điền Hành Kiện vừa nghe tới vùng địch hậu thì đến cả lão nhị cũng phát sầu,
đang định mở mồm từ chối thì lại nhớ ra còn có An Lôi ử bên cạnh, cái mồm
không tự chủ nổi, đáp: "Vâng, thưa tướng quân!"
Gần như là cùng lúc, An Lôi hoảng hốt kêu lên: "Không được!"
Thấy mọi người nhìn mình một cách kỳ quái, An Lôi hơi đỏ mặt, xấu hổ nói:
"Ý... ý tôi là, nhiệm vụ quan trong như thế này đáng lẽ phỉ phái lính đặc công
đi, Điền... trung úy chỉ là một sĩ quan tham mưu... Anh ta... "
Bernadotte cười lớn, khoát tay nói: "Thiếu tá An Lôi, cô lo lắng nhầm người
rồi, Điền trung úy đây tuyệt đối là người thích hợp nhất. Vô luận là chạy trốn
ở vùng địch hậu hay là kinh nghiệm giao đấu với Thần Thoại quân đoàn, Điền
trung úy cũng đều xếp hạng đầu. Hình như cô vẫn còn chưa biết nhỉ? Cái vị đại
đội trưởng đặc chủng đã đưa hai trăm tù binh chạy thoát khỏi tay địch, chính
là Điền trung uý của chúng ta đấy. "
An Lôi mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn mập mạp, bàn tay trắng nón giơ lên bịt
miệng mình lại, trong lòng vô cùng kinh hãi: “Trời ạ, cái tên ngốc này, anh
hùng Liên bang, sao lại có thể?"
Bernadotte cũng không để ý tới sự kinh ngạc của An Lôi, nói Điền Hành Kiện:
"Điền trung úy, nhiệm vụ lần này ta nghĩ tới nghĩ lui, thật đúng là không ai
thích hợp hơn cậu. Trước hết, để ta giải thích nhiệm vụ này một chút đã. "
Mập mạp trong lòng thầm mắng: "Cái gì mà nhiệm vụ thích hợp cho ta chứ? Phỏng
chừng là cái lão này thuận tay quang lên người ông đây mà thôi. "
Bernadotte tự rót một tách trà, đưa cho Điền Hành Kiện rồi nói: "Nói thật cho
cậu biết nhé, người cần phải giải cứu lần này chính là danh tướng của đế quốc
Gatralan - Russell!"
Mập mạp kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Russell?"
Bernadotte gật đầu nói: "Chúng ta tin chắc, có lẽ bây giờ Russell đã bị giam
lỏng rồi, bởi vì thông tin ông ta chính là thủ lĩnh của Tự Do Chiến Tuyến đã
bị chủ nhiệm phòng nghiên cứu số 4 - thượng tá Kadoul tiết lộ ra ngoài, tên
khốn ấy hoá ra cũng là một kẻ phản quốc đã bị Gatralan mua chuộc!"
Cũng cần phải nói thêm một chút, đó là thượng tướng Bernadotte đã không nói
hết mọi vấn đề. Khi Cục Tình báo Liên bang đón tiếp đặc sứ của Russell, bọn họ
cũng đã nhận được một bản danh sách gián điệp trong Bộ chỉ huy tiền phương ở
Millok. Sau khi được điều tra cần thận, xác định bản danh sách này hoàn toàn
chính xác, Cục Tình báo đã giao nó cho Ban chinh trị của quân đội để xử lý đám
gián điệp kia.
Nhưng sau khi trao đổi với Bernadotte, bộ chính trị đã quyết định tạm thời giữ
kín việc này, nguyên nhân chính là chiến cuộc ở Millok rát có thể sẽ cần những
tên gián điệp này gửi đi vài thông tin tình báo giả cho Đế quốc quân.
Đối với kế hoạch mà vị đại sứ đưa ra, chính phủ Liên bang vô cùng coi trọng,
nhưng bọn họ còn nghĩ xa hơn, nếu thủ lĩnh Tự Do Chiến Tuyến không phải
Russell, vậy sau khi phương án tác chiến được xác định, Liên bang sẽ lập tức
bắt giữ tất cả những kẻ gián điệp biết chuyện để bảo vệ cho thủ lĩnh của Tự Do
Chiến Tuyến.
Nhưng, nếu Russell thật sự chính là thủ lĩnh của Tự Do Chiến Tuyến, văn phòng
Tổng thống và Bộ Tổng chỉ huy lại có một kế hoạch khác, một kế hoạch chính
trị!
An Lôi tới Millok chính là vì kế hoạch này. Hội nghị phân tích chiến cuộc đã
nhanh chóng chứng tỏ thân phận của Russell, khi Điền Hành Kiện chỉ ra tín hiệu
Peles, các vị tướng quân đã biết, kế hoạch chính trị kia đã bắt đầu được thực
hiện rồi.
Russell đương nhiên là một thiên tài quân sự, nhưng khả năng và tầm nhìn chính
trị lại quá yếu kém, tuyệt không thể so sánh với những chính trị gia quanh năm
đâm lén lẫn nhau.
Trong mắt của các chính trị gia không có bạn bè, chỉ có lợi ích! Russell thật
sự quá lợi hại, từ khi chiến tranh bùng nổ tới nay, vì sự chỉ huy của ông ta
mà quân đội Liên bang đã tổn thất vô số binh sĩ, vô số đất đai, lớn tới mức
không một công dân Liên bang nào có thể chấp nhận được! Quan trọng nhất là,
ngay từ đầu, kế hoạch xâm lược Leray cũng chính là do thiên tài quân sự này
lập ra!
Nếu ông ta không phải thủ lĩnh Tự Do Chiến Tuyến thì không sao, nhưng nếu là
đúng, vậy, bàn tính chính trị này của Russell đã gảy sai rồi!
Người như vậy, thay vì cứ tên ổn chỉ huy quân đội xâm lược Liên bang, lấy lòng
hai phía, không bằng ra tay kéo luôn sang bên mình, không để cho tài năng quân
sự của ông ta nhằm vào Liên bang quân nữa, đồng thời lực lượng Tự Do Chiến
Tuyến cũng sẽ nằm trong tay Liên bang.
Hơn nữa, với danh vọng của Russell thì việc ông ta đầu quân cho Liên bang sẽ
là một nhát dao đâm vào chỗ hiểm của Gatralan! Đây chác chắn sẽ là một thắng
lợi vĩ đại của Liên bang Leray, lập tức sẽ nâng mức độ tín nhiêm của nhân dân
với tổng thống và quân đội lên mức cao nhất!
Hơn nữa, nghệ thuật chỉ huy quân sự của Russell hơn rất xa so với các tướng
lĩnh Liên bang! Nếu không phải Điền Hành Kiện nhận ra được tín hiệu kia, từ đó
tiến hành thôi diễn chính xác, vậy thắng bại thật sự rất khó nói, thậm chí có
những lúc, Bernadotte đã chuẩn bị điều động binh lực, ánh mắt của ông ta hoàn
toàn bị Russell găm chặt vào núi Gallo! Nếu thật sự không nhìn thấu được kế
hoạch của Russell, bây giờ Liên bang quân đã thất bại thê thảm rồi. Cứ nghĩ
đến đây, vô luận là Bernadotte hay là mấy vị tướng quân xung quanh đều nổi hết
cả da gà!
Một lần, hai lần còn là may mắn, nhưng còn những lần sau thì sao? Chẳng nhẽ
Liên bang lại luôn phải đau đớn giãy dụa trong tay người này sao!
Tự Do Chiến Tuyến là một tổ chức nổi loạn chỉ có kinh nghiệm về quân sự, kinh
nghiệm chính trị của bọn họ gần như chẳng là gì so với một Liên bang Leray có
lịch sử hàng trăm năm với vô số đảng phái đấu đá lẫn nhau trên chính trường.
Tự Do Chiến Tuyến ngây thơ tin rằng, nếu đã là minh hữu với Liên bang thì có
thể lôi kéo cái minh hữu này làm bất cứ chuyện gì mà không phải lo lắng bị bán
đứng. Nhưng, đối với đám chính khách kia mà nói, không có chuyện không thể bán
đứng minh hữu! Bọn họ chỉ căn cứ vào ích lợi của Liên bang mà đưa ra quyết
định, khi bán đứng có lợi hơn không bán đứng thì quyết định là gì, chính là -
bán đứng!
Khi Điền Hành Kiện trình bày xong kế hoạch của mình, số phận của Russell đã
được ấn định! Bernadotte cố ý đem việc Hạm đội vũ trụ số 3 và số 9 còn đang ở
trong tinh vực công cộng nói thành đã về tới tinh vực trung ương Leray, lúc
nào cũng có thể thông qua điểm không gian khiêu dược tới tăng viện cho tinh hệ
Newton, chính là vì muốn Kadoul đem cả tin tức này cùng với thông tin về
Russell chuyển tới cho Đế quốc quân, khiến cho sau khi chuyện của Russell vỡ
lở, ít nhất tại tinh hệ Newton, Đế quốc quân dột nhiên bị mất chỉ huy nhất
định sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn, không chỉ bộ binh vỡ trận, mà ngay cả các hạm
đội vũ trụ cũng sẽ bị Liên bang co vào quan tài! Thông tin về Hạm đội số 3 và
số 9 nhất định sẽ khiến ban chỉ huy Đế quốc quân phải chú ý, dù có Russell hay
không thì bọn chúng cũng phải đâu đầu cả buổi.
Mệnh lệnh của Bernadotte rất rõ ràng: "Cứu ông ta ra, hoặc là giết chết, tuyệt
đối không thể để cho Russell còn sống mà về Gatralan!"