Điền Hành Kiện ném xấp văn kiện xuống trước mặt Cologne, cười khẩy nói: "Nói
là rác rưởi ngươi còn không tin, nếu áp dụng bản kế hoạch này của ơgni, ngươi
có biết ở tiền tuyến sẽ phải chết thêm bao nhiêu người không? Ngươi thử nhìn
bản đồ phòng ngự của mình xem, ngươi không tính toán việc kẻ địch có thể đánh
vu hồi mà cứ bố trí trọng binh ở cao điểm R, bọn chúng chỉ cần một lần đột
kích là có thể bao vây toàn bộ binh lực ta ở đây rồi. Ngươi tưởng đánh trận là
so xem ai có nhiều quân ở phía trước hơn hay sao?"
Điền Hành Kiện chỉ vào mấy số liệu đầu tiên, nói: "Ngươi tưởng không quân là
vạn năng à? Bọn họ có thể không ăn không ngủ được sao? Ngươi dám đem tần số
xuất kích của một đại đội không quân lên đến 1200 lượt/ giờ, ngươi có ngu
không vậy? Lại còn đem lính thiết giáp điều đến phía tây nữa, cứ coi như không
quân có thể làm được như trên, nhưng liệu có thể ngăn cản cả tập đoàn quân đối
phương toàn diện đột kích từ cao điểm E đến H không?"
Mập mạp buông Cologne ra, cười lạnh: "Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, chiến tuyến
hiện nay không phải là chiến tuyến hàng ngang, mà là cài răng lược! Trong địch
có ta, trong ta có địch, mà dù có là chiến tuyến hàng ngang thì nếu quân địch
đánh thọc sâu, bên ta lại không có hai trung đoàn thiết giáp dự bị mà muốn cầm
chân kẻ địch ba giờ, ngươi nằm mơ à? Ngươi tự tính lại xem, năm nay ngươi được
bao nhiêu tuổi rồi hả?"
Cologne cả giận nói: "Ngươi nói vớ vẩn! Không đem binh lực đặt ở khu vực R thì
căn bản ngăn là không được kẻ địch đánh chính diện, mặt bên vẫn còn có một
trung đoàn bộ binh cơ giới hoá đóng giữ, quân địch sao có thể chỉ cần một lần
tấn công là có thể xuyên thủng được chứ?"
Gã thiếu tá đứng sau cũng cười khẩy phụ hoạ, nói: "Một tên trung úy phụ trách
theo dõi kết quả máy tính mà cũng dám lên mặt với sinh viên ưu tú của Học viện
quân sự Thủ Đô, thế giới này thật đúng là đảo điên hết mất rồi!"
Lúc này, chủ nhiệm phòng nhiên cứu số 6 – Pat cũng vừa quay lại, vừa thấy tình
cảnh kiếm bạt cung giương thì vội vàng hoà giải, nói nói Cologne và đám tham
mưu: "Có gì mọi người từ từ nói chuyện, Điền trung úy dù sao cũng vừa mới tới,
rất nhiều chuyện còn chưa quen thuộc, mọi người hãy rộng rãi một chút."
Các nhân viên của phòng nghiên cứu số 6 cũng hùa vào nói đỡ, sắc mặt Cologne
mới hơi chùng xuống, nhưng cái tên thiếu tá kia vẫn không chịu buông tha, kêu
lên: "Đám phòng 6 các ngươi làm cái trog gì thế? Một đám phản đồ mà cũng đòi
có lý sao? Một trung úy tép riu cũng dám nhận xét lung tung về bản kế hoạch
của bọn ta, đã không nhận sai lại còn đánh người, xong rồi lại kêu chúng ta
tha thứ, cả đám các ngươi thật đúng là cá mè một lứa !"
Lời kia vừa thốt ra thì mọi người đều biến sắc, mặc dù phòng 6 do có chủ nhiệm
cũ là kẻ phản bội mà bị mọi người trong bộ tác chiến khinh bỉ, nhưng dù sao
cũng là đồng liêu, có nói xấu cũng chỉ là nói sau lưng, chưa từng có ai lại đi
nói ngay trước mặt như thế này.
Nhất thời, không khí căng thẳng hẳn lên, các sĩ quan tham mưu thuộc phòng 6
xưa nay đã chịu đủ uất ức rồi, bây giờ còn bị người ta kéo đến tận cửa chửi
bới, thử hỏi ai mà chịu được?
Pat mặc dù là từ nơi khác điều tới, nhưng dù sao bây giờ cũng là chủ nhiệm
phòng 6, bị người khác mắng như vậy thì có hiền lành tới đâu cũng không thể
không tức giận, lạnh lùng hỏi: "Vậy ngươi nói xem, chuyện này phải như thế nào
mới xong?"
Gã thiếu tá kia cũng biết là mình đã lỡ lời, nhưng xưa nay cũng đã quan coi
thường nhân viên phòng 6, bây giờ mà lại chịu nhún thì rất mất mặt, liền cứng
rắn nói: "Gã mập mạp kia phải dập đầu nhận sai với chúng ta, phòng 6 cũng phải
công khai xin lỗi!"
Mọi người nghe vậy liền ồ lên!
Pat cười lạnh, nói: "Vậy nếu thực sự bản kế hoạch của các ngươi có vấn đề thì
sao?"
Gã thiếu tá sửng sốt, quay lại nhìn Cologne. Cologne là sinh viên ưu tú của
Học viện quân sự Thủ đô, xưa nay là gì cũng thuận lợi, đường đi bằng phẳng, tự
nhiên là sẽ có vài phần tự tin, đương nhiên sẽ không tin một trung úy lại có
thể chỉ trích kế hoạch của mình, quả quyết nói: "Không có khả năng!"
Gã thiếu tá hiển nhiên rất tin tưởng Cologne, vừa nghe lời này, liền nói ngay:
"Nếu như kế hoạch của chúng ta xảy ra vấn đề, chúng ta sẽ dập đầu nhận lầm với
các ngươi, nhân viên phòng 2 từ nay về sau thấy nhân viên phòng 6 sẽ tránh
sang đường vòng mà đi!"
Điền Hành Kiện vốn vẫn thờ ơ đứng nhìn, vừa nghe thấy thế thì bật cười, nói:
"Ngươi ở phòng 2 có chức vụ gì? Ngươi nghĩ mình có thể thay mặt cho tất cả
nhân viên phòng 2 sao?"
Gã thiếu tá cứng lưỡi, nhất thời cũng không biết phải nói tiếp thế nào, thẹn
quá thành giận, nói: "Chuyện này ngươi quan tâm làm gì! Dù sao ngươi cũng phải
dập đầu là cái chắc rồi!"
Thấy gã thiếu tá kia quá mức vô lễ, các nhân viên phòng 6 đều không nhịn được
nữa, lên tiếng thoá mạ hắn, thậm chí một số người còn xắn tay áo lên chuẩn bị
đánh nhau.
Đám sĩ quan tham mưu phòng 2 đi theo Cologne cũng không chịu yếu thế, dù sao
cũng đã trở mặt rồi, hơn nữa cho dù có loạn thì kẻ chịu thiệt cũng nhất định
là đám phòng 6.
Thấy một trận đánh lộn ác liệt sắp xảy ra, chủ nhiệm phòng nghiên cứu số 2 là
Compton, cũng chính là người đã đưa mập mạp đến bộ tác chiến vội vã chạy đến,
đứng chắn giữa hai nhóm, vội la lên: "Làm gì vậy! Mọi người đánh nhau làm gì
chứ!"
Vừa thấy chủ nhiệm tới, người của phòng 2 lập tức yên lặng, chỉ có gã thiếu tá
là không chịu yên, bắt đầu kể khổ: "Chủ nhiệm, một gã trung úy của phòng 6 mà
cũng dám cưỡi lên đầu chúng ta đây này."
Không ngờ, Compton lại nhảy dựng lên mắng hắn: "Trung úy thì sao chứ? Trung úy
còn tốt hơn ngươi nhiều, ngươi chỉ biết ngồi ăn, suốt ngày nghiên cứu một cái
kế hoạch cũng không xong, lại còn chạy đến phòng 6 gây chuyện thị phi, còn
không mau cút về cho ta!"
Thiếu tá bị Compton xạc cho một trận ngay trước mặt bao nhiêu người, mặt đỏ
tới mang tai, đang ngập ngừng lui xuống lại bị Cologne kéo lại.
Cologne nói: "Chủ nhiệm, chuyện này không thể trách hắn, là ta muốn bọn họ đi
theo ta, cái gã trung uý kia tính toán kế hoạch của ta sai hết cả."
Compton tức giận nói: "Coi như là hắn tính sai đi, chẳng nhẽ vì thế mà các
ngươi có thể kéo cả đám tới cửa nhà người ta đánh nhau à?" Hắn quay đầu lại
nhìn Điền Hành Kiện rồi nói với Cologne: "Điền trung úy là do cấp trên phái
tới, các ngươi nghĩ mình có bao nhiêu cân lượng chứ, người ta nếu không có bản
lĩnh liệu có dám nhận nhiệm vụ này không?"
Gã thiếu tá kia nghe không ra ý tứ của Compton, ngược lại còn làm ra vẻ khinh
miệt, nói: "Chỉ là một g ã trung úy, mà hắn cũng chỉ biết ngồi nhập số liệu
cho máy tính, có cái gì kỳ lạ đâu."
Compton tức đến xịt khói lỗ tai, chỉ muốn nên cho cái thằng ngốc này một trận,
sau đó treo hắn lên cây phơi nắng ba ngày ba đêm, hong cho sạch nước lã trong
đầu hắn.
Bây giờ hắn đang lâm vào thế khó xử. Một là không thể tiết lộ Điền Hành Kiện
chính là tác giả của bộ thôi diễn được bộ tham mưu tôn sùng, hai là cái đám
thuộc hạ của hắn lại cứng đầu không chịu nhịn, mà bao che khuyết điểm lại là
truyền thống trong quân đội, nếu không che chở người nhà, nối giáo cho giặc
thì sau này còn ai chịu phục?