Lúc này, trên màn hình ảo ở giữa phòng ăn đang phát lại nghi thức long trọng
nghênh đón những binh sĩ vừa được giải cứu ở Catho, khi đến cảnh tàu vận tải
đáp xuống phi trường, người phóng viên đứng trước ống kính kích động nói: "Mọi
người hãy xem! Chiếc tàu vận tải mang theo những anh hùng của Liên bang đã an
toàn trở về. Thời khắc xúc động này, Liên bang Leray, nghênh đón những đứa con
anh hùng trở về."
Trên màn hình, thượng tá Putte đi hơi lảo đảo xuất hiện trước cửa tàu vận tải,
trong phòng ăn đột nhiên bộc phát ra những tràng hoan hô vang dội khiến mập
mạp hoảng sợ, vội ngẩng đầu lên, khi thấy những hình ảnh trên màn hình thì hắn
bật cười. Khi đó hắn đang ngồi trong khoang tàu, từ chối yếu cầu của thượng tá
Putte rồi đẩy anh ta ra ngoài.
Bây giờ ngồi ở chỗ này xem lại cảnh tượng lúc đó khiến mập mạp có một loại cảm
giác kỳ diệu, tựa như thời gian đang đảo ngược ngay trước mắt.
Ống kính chuyển sang màn hình lớn bên cạnh tàu vận tải, trên đó đang chiếu
những tư liệu về thượng tá Putte.
Đoàn người nghênh đón đồng thanh hô lớn : "Putte! Ngài là anh hùng của chúng
ta!"
Ống kính zoom lại gần, Putte đứng ở cửa, đôi môi run rẩy nói không ra lời,
tràng cảnh nồng nhiệt trước mặt khiến nước mắt hắn chảy dài. Một người mặc
quân phục thượng tá bước lên phía trước, ôm chặt lấy Putte.
Lời thuyết minh của phóng viên có chút nghẹn ngào, hắn nói: "Nghênh đón thượng
tá Putte, là người bạn thân nhất anh ta, bọn họ đã cùng phục vụ trong quân đội
hơn mười năm, là những chiến hữu thân thiết nhất."
Cái ôm của hai người đồng đội lúc đó là cương liệt, là nồng nhiệt, khi bọn hắn
tách ra, vị thượng tá kia thối lui hai bước, trang nghiêm chào theo nghi thức
quân đội, tiếng nói của hắn bỗng dị thường rõ ràng: "Thiếu chút nữa ta đã mất
đi ta người bạn tốt nhất! Liên bang cũng suýt mất đi một chiến sĩ ưu tú nhất.
Thượng tá Putte, hoan nghênh ngươi quay lại!"
Trên màn hình, Putte đứng nghiêm hoàn lễ, nước mắt rơi xuống nhưng hắn lau đi
rất nhanh, nước mắt vừa rơi vừa lau, hắn quật cường cố gắng khống chế bản
thân, hai con mắt tràn đầy những tia máu.
Những hình ảnh chân thực trên màn hình khiến mọi người nước mắt chảy ròng
ròng, rất nhiều người khóc nấc lên thành tiếng. Đây là quân nhân, một quân
nhân thà đổ máu chứ không muốn rơi lệ, một quân nhân chân chính, kiên cường.
Ống kính chuyển qua những binh sĩ đang xếp hàng nghênh đón, nước mắt đã chảy
nhưng họ vẫn đứng nghiêm không nhúc nhích, như hàng trăm cây tùng cao vút,
chỉnh tề và trang nghiêm.
Xếp thành hàng đầu của đội hình là một hàng tướng quân, người lớn tuổi nhất
tóc đã bạc trắng, quân hàm thượng tướng lóng lánh trên vai, bọn họ cũng giống
như binh lính bình thường, ưỡn ngực vươn vai đứng nghiêm theo quân lễ tiêu
chuẩn nhất.
Tướng quân Bernardote đứng trước đội hình, ngẩng đầu, hô lớn: "Toàn thể binh
sĩ... Chào!"
"Bá" Toàn thể đội hình phất tay lên chào, chỉnh tề, đồng loạt, uy vũ, hùng
tráng, đây là tiếng chào của quân đội quốc gia, rung động lòng người.
Giọng nói của tướng quân Bernardote đột nhiên vang lên giữa phi trường:
"Thượng ta Putte! Quân đội Liên bang vì ngài mà kiêu hãnh!"
Điền Hành Kiện lẳng lặng nhìn Putte trên màn hình, nhìn người quân nhân đã có
cống hiến rất lớn cho toàn thể đội ngũ, nghe hắn dùng thanh âm run rẩy nói hai
chữ
"Cám ơn!"
Điền Hành Kiện cúi đầu, hai mắt hắn chơi đỏ lên, hắn phải rất may mắn mới có
thể đưa bọn họ trở về.
Trong phòng ăn vang vọng lời thuyết minh: Những chiến hữu của người anh hùng
vừa kính chào thượng tá Putte. Được nhìn thấy những quân nhân này, chúng ta
tin chắc, chiến tranh nhất định sẽ chấm dứt, sẽ chấm dứt bằng thắng lợi vĩ đại
của Liên bang Leray, có những người vệ sĩ trung thành này, bất cứ kẻ địch nào
cũng không thể đánh bại chúng ta, có những chiến sĩ dũng cảm như thượng tá
Putte, Liên bang, nhất định cuối cùng sẽ thắng lợi."
Tiếp theo, lần lượt từng binh sĩ xuất hiện trên màn hình, nghi thức tiếp đón
còn đang tiếp tục.
Mễ Lan nhìn Điền Hành Kiện, nhẹ giọng hỏi: "Khi đó, ngươi ở nơi đâu?"
Điền Hành Kiện biết, người bạn tốt của Nia này không có khả năng không biết
những việc mình làm, ngẩng đầu nhìn màn hình ảo, cười: "Nhìn thấy chưa? Ở chỗ
đó đấy!"
Đối diện với ống kính là một nữ binh đang chạy về phía người thân, ôm chầm lấy
cha mẹ, cả gia đình họ khóc như lê hoa đái vũ, rất nhiều khách hàng trong tiểu
sảnh chứng kiến hình ảnh này đều rơi lệ. Nhưng mà Mễ Lan nhìn theo ngón tay
của mập mạp thì lại không nhịn được cười, bên cạnh tàu vận tải có một người
đang lén lút chạy ra xa.
Hai người đang nhìn nhau cười, bỗng một tiếng nói truyền đến: "Đứng lên, ai
cho các ngươi ngồi ở chỗ này chứ?"
Điền Hành Kiện và Mễ Lan ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện một đám người cũng
trạc tuổi bọn họ đang đứng bên cạnh từ lúc nào không biết.
Người vừa nói chính là trong đó một quần áo sang trọng, vẻ mặt ngạo mạn, bộ
dạng rõ ràng là một gã công tử bột.
Thấy cả hai ngẩn người ra, gã công tử bột nói: "Một trung úy nho nhỏ cùng một
ả đàn bà không có chút đồng tình tâm, thậm chí còn dám cười nhạo anh hùng mà
cũng xứng ngồi ở vị trí này sao? Mau cút ra ngoài, nơi đây không chào đón các
ngươi!"
Những lời này quá xúc phạm, Mễ Lan không nhịn được cả giận nói: "Ngươi bị mù
sao? Người nào cười nhạo chứ? Ngươi dựa vào cái gì mà đòi đuổi chúng ta đi?"
Một cô gái xinh đẹp đang ôm tay gã công tử bột kia lạnh lùng nói: "Chỉ dựa vào
việc Mills là con trai của giám đốc khách sạn Ismail này là đủ rồi."
Lời vừa ra khỏi miệng, cả đám ngưòi cùng châm biếm nhìn mập mạp và Mễ Lan,
Mills càng thêm đắc ý.
Nguyên lai, cha của Mills mở tiệc chiêu đãi một số vị khách đặc biệt, mà hắn
vốn rất muốn tham gia nhưng do tính tình hấp tấp nông nổi nên bị giao trách
nhiệm “ngồi trông nhà”. Tất nhiên hắn không chịu ở nhà mà liền hẹn một đám bạn
bè tới khác sạn, muốn ở tiểu sảnh bên ngoài tìm một vị trí để xem một chút.
Nhưng không ngờ khi tới khách sạn thì các bàn trong tiểu sảnh đều đã kín, vị
trí hắn thường ngồi cũng bị một người dùng thẻ VIP đặt mất. Cảm giác mất mặt
trước bạn bè khiến hắn không nhịn được bèn đi tới vị trí thường ngồi của mình
xem ai đã đặt trước, muốn xem rốt cuộc là ai đến chỗ này đi ăn, không ngờ lại
chẳng phải là một vị quý nhân nào mà lại là một lục quân trung úy nho nhỏ và
một nữ nhân, đang cảm thấy tức giận thì đột nhiên nhìn thấy hai người kia nhìn
màn hình mà cười, hắn liền lập tức mượn chuyện này để nói chuyện của mình,
muốn đuổi hai người này đi.
Nghe cô nàng kia nói, Điền Hành Kiện cũng không khách khí, trào phúng nói:
"Con trai của giám đốc khách sạn thì sao? Có thể bảo khách hàng cút đi ư?"
Gã công tử Mills vênh váo nói: "Đừng nói là một trung úy, dù có là một trung
tá, ta muốn hắn cút, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cút ra khỏi nơi này mà
thôi."
Điền Hành Kiện bật cười, hai tay xoa xoa ngực, dùng giọng điệu khiêu khích
hỏi: "A a, vậy nếu ta không đi thì sao? Ngươi định cắn ta chắc?